“Từ nhỏ đệ đã có chủ kiến, vi huynh cũng không tiện cưỡng ép đệ. Chỉ là chuyện hương khói, dù sao cũng phải xem trọng.”
Vệ Từ hiểu rõ ý của anh trai.
Kiếp trước và kiếp này, anh trai nhà mình đều từng đề xuất với anh, để cho anh nhận nuôi cháu trai của mình làm con thừa tự.
Vệ Ưng đối xử rất tốt với Vệ Từ, ở kiếp trước không ít lần giới thiệu người cho anh xem mắt, cuối cùng bế tắc còn muốn để anh nhận một đứa làm con thừa tự, tránh tuổi già không có chỗ dựa vào.
“Nhiều năm trước đây từng đề cập qua với đệ một lần, đệ không đồng ý. Bây giờ đệ cũng đã đến tuổi thành gia lập thất rồi, không thể lại chậm trễ vì người phụ nữ đã có chồng.”
Con trai hắn không có ai chăm sóc, Vệ Từ cũng vì yêu thích phụ nữ có chồng nên không chịu thành hôn không có con, chẳng thà nhận nuôi cháu trai làm con thừa tự, vẹn cả đôi đường.
Vệ Từ: “...”
Trí tưởng tượng của anh trai mình vẫn luôn phong phú như vậy.
“Thư phóng thê của đại tẩu, tiểu đệ sẽ viết thay cho huynh. Nếu như đại tẩu muốn tái giá, đệ sẽ đón cháu trai nhỏ đến bên cạnh chăm sóc nuôi dưỡng, nếu như không muốn tái giá, tiểu đệ cũng sẽ phái nhiều người đến chăm sóc bọn họ.” Vệ Từ nói chân thành: “Chuyện nhận nuôi… Sợ là không quá ổn thỏa.”
Vệ Từ đã từ chối rõ ràng như vậy, Vệ Ưng cũng không tiện tiếp tục ép buộc nữa.
Bọn họ ăn ý quên đi chủ đề trước đó, ngược lại nói tới tình hình trong tương lai.
Khương Bồng Cơ thắng, Nhiếp thị thất bại thảm hại lại tổn thương đến gân cốt, không có gì bất ngờ, thiên hạ này chính là của cô rồi.
Vệ Ưng cũng từng bí mật điều tra qua Khương Bồng Cơ, ít nhiều có thể suy đoán ra phong cách nắm quyền và đường lối dùng người sau này của cô.
Với tư cách là anh trai, dĩ nhiên Vệ Ưng chúc mừng em trai mình, bởi vì Vệ Từ chọn đúng người rồi, tương lai công lao dựng nước không trốn thoát được.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là con đường làm quan sau này của Vệ Từ sẽ thuận buồm xuôi gió, nguy cơ tiềm tàng cũng không ít.
Vệ Ưng tận dụng thời gian một đêm cuối cùng, giảng một tiết học chỉ bảo cho em trai thật tốt, để cho anh chớ giẫm lên lôi mìn.
Trọng tâm của cuộc nói chuyện này chính là tranh chấp giữa sĩ tộc và thứ dân, rõ ràng Khương Bồng Cơ nâng đỡ hàn môn nhưng lại không có ý định từ bỏ hoàn toàn các sĩ tộc, lập trường hai bên khác nhau, lợi ích tồn tại gút mắc, chắc chắn sau này sẽ trở thành tai họa ngầm. Nếu như Vệ Từ muốn sống yên ổn, tốt nhất đừng dính vào trong đó.
Nói đến đây, Vệ Ưng chợt nghĩ đến một chuyện.
“Người Vệ thị ở Biện Châu, tốt nhất Tử Hiếu ít tiếp xúc một chút, nếu như cắt đứt qua lại thì càng tốt.”
Vệ Từ rất ngạc nhiên, dường như không nghĩ tới lời nói này sẽ phát ra từ trong miệng anh trai: “Vì sao? Huynh trưởng đang lo lắng...”
Vệ Ưng nói: “Lo lắng đệ bị người ta bán đi mà còn đếm tiền cho bọn họ.”
Tay Vệ Từ chợt bất động, suýt chút nữa không nắm chặt tách trà trong tay, anh đè nén hoảng hốt trong lòng, hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”
Vệ thị ở Lang Gia của anh em Vệ Từ là một nhánh của Vệ thị ở Biện Châu Trung Chiếu, bởi vì gia tộc sa sút mới không thể không dọn về Trung Chiếu.
Nếu như anh nhớ không lầm, kiếp trước anh trai có quan hệ không tệ với chủ nhánh bên kia, thế sao kiếp này lại nhắc nhở anh phải đề phòng?
Vệ Ưng nói: “Sĩ tộc Biện Châu chỉ đi theo hai nhà Nhiếp thị và Vệ thị, gia đại nghiệp đại* lại không thể thiếu tranh giành nhau, mặc dù chiến tranh nội bộ trong Vệ thị không trắng trợn bằng Nhiếp thị nhưng cũng giở mọi mánh khoé. Ai mà không có tham vọng kia chứ? Tham vọng của Vệ thị không chỉ là xưng vương xưng bá ở Biện Châu, bọn họ không thể nào để cho hàn môn lớn mạnh, giẫm lên đầu bọn họ giương oai. Đệ đi đến ngày hôm nay không dễ dàng gì, ta lo lắng đệ sẽ bị người ta lợi dụng.”
* Gia đình lớn và giàu có.
Sau này, Khương Bồng Cơ thật sự thống nhất năm nước, chắc chắn tranh chấp giữa các sĩ tộc sẽ bị đưa ra ngoài ánh sáng.
Vệ Từ coi như là người trong sĩ tộc, phía sau còn có một Vệ thị, nếu như anh không nghĩ ra được biện pháp bo bo giữ mình, sớm muộn gì cũng sẽ rước lấy cả người tanh hôi.
Biện pháp tốt nhất chính là cắt đứt quan hệ với Vệ thị, làm một người trung thành thuần túy với cấp trên của mình, không tham gia vào chiến tranh nội bộ, mới có thể đứng vững không ngã.
Vệ Từ càng nghe tay càng run lên, kiếp trước anh thật sự khá thân thiết với Vệ thị.
Anh nỗ lực đề bạt, bồi dưỡng nhân tài Vệ thị có thể dùng được, thành tâm cố gắng cống hiến sức lực cho triều đình. Thứ nhất có thể giúp đỡ triều đình, đền đáp đế vương, thứ hai cũng có thể cứu vãn thế lực Vệ thị suy yếu, có điều... Những chuyện này đặt vào trong mắt người ngoài chính là kết bè kết phái rồi nhỉ? Trong triều có vài người tinh mắt biết rõ thân phận của Vệ Từ, ví dụ như đám Kỳ Quan Nhượng, Phong Chân, hành động lần này của Vệ Từ thật sự là giẫm phải mìn rồi, chẳng trách sẽ bị tính kế.
Thêm vào đó…
Vệ Từ rũ mắt xuống, một suy đoán làm cho cả người lạnh buốt hiện lên trong đầu anh.
Cuối cùng tiểu nhân xúi giục Vệ Tông năm đó là ai?
Vietwriter.vn
Vệ Từ tưởng rằng là sĩ tộc quyền quý theo Nhiếp thị dẫn đầu, bây giờ suy nghĩ một chút, dường như anh đã đoán sai rồi.
Có bản lĩnh đưa tay ra dài như vậy lại không khiến cho Vệ Từ chú ý đến, từng chút một ảnh hưởng đến Vệ Tông, dường như cũng chỉ có Vệ thị!
Nếu như Vệ Tông lên ngôi, không phải Vệ thị là người được lợi lớn nhất sao?
Từ nhỏ Vệ Tông đã được Vệ Từ bồi dưỡng như một danh sĩ nhà Nho mẫu mực, căn bản không hề thắp sáng năng lực đấu tranh chính trị. Nếu như giẫm lên Thái tử Khương Diễm leo lên ngai vàng, cậu có thể trở thành vị vua tốt của một nước sao? Lão thần trên dưới triều đình đi theo bệ hạ giành chính quyền nhiều như vậy, lại rất biết chờ thời cơ, người như cậu có thể nắm trong tay ư?
Để ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế cần cân bằng triều đình, cuối cùng Vệ Tông vẫn phải dựa vào Vệ thị, cho đến khi bị mất quyền lực trở thành một vị hoàng đế bù nhìn.
Nếu như tham vọng lớn hơn chút nữa thì họ sẽ giết chết Vệ Tông rồi thay thế vào đó, hoặc cũng có thể là đánh tráo con nối dõi của Vệ Tông…
Thiên hạ này liền đổi chủ suôn sẻ trong âm thầm.
Có điều, những chuyện này cũng chỉ là suy đoán của Vệ Từ, chân tướng sự thật thế nào đã không thể kiểm chứng.
“Lời dặn dò của huynh trưởng, tiểu đệ khắc sâu trong lòng.”
Chân mày Vệ Từ giãn ra mấy phần, rõ ràng nghe lọt vào tai lời nhắc nhở của Vệ Ưng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt, chân trời đã hiện lên màu trắng bạc, ánh sáng mặt trời từ đường chân trời chậm rãi dâng lên.
Vệ Ưng thở dài một hơi, hồi lâu chưa hề nhắm mắt nghỉ ngơi, con ngươi khô khốc phủ đầy tơ máu.
“Xin mời.”
Binh lính nói Khương Bồng Cơ triệu kiến hắn, Vệ Ưng phủi sạch tro bụi trên tay áo, giọng nói khàn khàn: “Làm phiền dẫn đường.”
Muốn nói người có tâm trạng phức tạp nhất chắc chắn là Vệ Từ.
Người thông minh như anh đương nhiên sẽ biết sự lựa chọn của anh trai, anh không đành lòng tận mắt nhìn thấy anh trai đi vào đường chết, nhưng lại không thể núp ở một bên, ngay đến đoạn đường cuối cùng cũng không đưa tiễn. Sau một hồi đấu tranh, sắc mặt anh trắng bệch xuất hiện trong doanh trướng chủ soái, trông như người mất hồn, hoảng hoảng hốt hốt.
Vệ Ưng nhìn thấy Khương Bồng Cơ, không quỳ không bái, ngay đến chắp tay thi lễ cũng không có, đứng ở nơi cách cô hai trượng nhìn thẳng vào mắt cô.
Khương Bồng Cơ cũng không so đo với hắn, nói thẳng vào vấn đề: “Ngươi đã nghĩ xong chưa?”
Vệ Ưng đáp: “Xong rồi.”
Khương Bồng Cơ lại hỏi: “Không muốn quy thuận sao? Ngươi cũng biết tính tình của ta, không muốn quy thuận thì sẽ có kết cục gì?”
“Dĩ nhiên biết rõ, thuận ta thì sống chống ta thì chết, không có gì hơn tám chữ này.”
Vệ Ưng mỉm cười, dáng vẻ ung dung, hắn cũng không phải là người sợ chết, dĩ nhiên không sợ lời đe dọa của Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ vẫn muốn thử một lần nữa, cho hắn một lời hứa hẹn.
“Nếu như ngươi quy thuận, chắc chắn ta sẽ không làm khó dễ ngươi.”
Cô nói như vậy không phải là vì cái người Vệ Ưng này mà chỉ vì thân phận của Vệ Ưng. Ai bảo hắn là anh trai của Tử Hiếu chứ?
“Không cần nhiều lời.”
Cũng đã nói đến mức này rồi, đương nhiên Khương Bồng Cơ sẽ không tiếp tục ngăn cản Vệ Ưng nữa.
Nào ngờ Vệ Ưng lại nói: “Ta có một nguyện vọng, không biết Lan Đình Công có thể nguyện ý thành toàn không?”
Khương Bồng Cơ đang suy nghĩ cho Vệ Ưng ra đi thoải mái một chút, giữ cho hắn toàn thây, không nghĩ tới Vệ Ưng còn đưa ra nguyện vọng gì đó.
“Nói đi.”
Vệ Ưng nói: “Có thể chết trong tay ngài hay không?”
Hắn vừa dứt lời, mấy người có mặt trong trướng đều biến sắc.
Bình luận trong kênh livestream cũng từ từng phần cơm hộp biến thành từng hàng dấu chấm than.