“Có nghe ngóng được tin tức gì hay không?”
Một trận chiến ở ải Trạm Giang khiến quân Nhiếp thất bại thảm hại, tổn thất gần hai trăm nghìn binh mã, gần như hy sinh tất cả tinh nhuệ cho trận chiến này.
Mặc dù mấy chục nghìn tàn binh ở nửa đường công phá vòng vây thành công, nhưng chút tàn binh này một không có trật tự, hai không có ý chí chiến đấu, ba thiếu quân nhu quân dụng, hầu như giống một con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi. Bọn họ kém may mắn, trăm nghìn cay đắng mới phá được vòng vây thoát ra, thế mà nửa đường còn gặp phải binh mã chiến thắng trở về của Khương Bồng Cơ, thế là lại bị đánh một trận tơi bời. Trải qua bao khó khăn gian khổ, những người này gần như giải tán không còn một mống. Thật may Phiền Thần và mấy lão thần còn sống, miễn cưỡng thu thập được đám tàn binh.
Quân Nhiếp chỉ còn lại binh tàn tướng bại, quân nhu quân dụng và lương thảo cung ứng không đủ, để no cái bụng đành phải bắt đầu giết những con ngựa chiến bị thương để lót dạ.
Đám lão thần và Phiền Thần chạm mặt, hỏi kỹ càng tung tích của đám người Vệ Ưng, hai ba ngày mà vẫn chưa có động tĩnh gì.
Lần đại bại này khiến mấy lão thần thấy cực kỳ khó chịu với Vệ Ưng nên đổ tất cả mọi tội lỗi lên đầu hắn, mượn cớ này để trốn tránh trách nhiệm của mình.
Phiền Thần không để ý đến những chuyện ồn ào ấy, dù gì bây giờ cũng không phải lúc để cãi vã đấu đá nội bộ.
Hắn phái người đi nghe ngóng tung tích của Vệ Ưng, bất luận như thế nào, sống phải thấy người chết phải thấy xác, một người sống sờ sờ không thể bốc hơi khỏi nhân gian như vậy được.
Mấy ngày đầu không có tin tức gì, Phiền Thần gần như sắp hoài nghi có phải Vệ Ưng bị chém chết trong lúc hỗn chiến hay không thì có tin tức cụ thể truyền về.
“Báo! Đã tìm được tung tích của quân sư, nhưng mà...”
Binh lính quần áo rách tả tơi, tinh thần sa sút, không biết đã phải bôn ba không nghỉ bao lâu, đôi mắt hiện đầy tơ máu.
Phiền Thần nhịn không được nắm chặt cánh tay binh lính, hỏi hắn: “Nhưng mà cái gì? Ngươi nói mau!”
Nói lại chỉ nói một nửa, gã muốn người ta sốt ruột mà chết à?
Động tĩnh của Phiền Thần cũng khiến mấy lão thần ngồi nghỉ ngơi cách đó không xa chú ý, không nhịn được dỏng tai lên nghe lén.
Binh lính khẽ cắn răng, rưng rưng nói: “Quân sư bị bắt… Đã... Đã gặp bất hạnh rồi ạ.”
Phiền Thần cả kinh lui lại một bước, chờ đợi tin tức suốt hai ngày nay hắn cũng đã đoán liệu có phải Vệ Ưng bị quân địch bắt làm tù binh rồi hay không, nhưng không ngờ rằng hắn sẽ chết. Nghĩ lại thì kết cục này cũng là hợp tình hợp lý. Dựa theo tính tình của Vệ Ưng, không lấy cái chết tạ tội cũng coi như ôn hòa nhã nhặn rồi.
“Chết như thế nào?” Phiền Thần hỏi tiếp: “Chính hắn muốn hay là Liễu Hi...”
Mấy người nghe lén cũng kinh ngạc, dường như không đoán trước được sẽ là kết quả này, trố mắt nhìn nhau đồng thời sinh ra chút cảm khái khó hiểu.
Mặc dù bọn họ xem Vệ Ưng rất không vừa mắt nhưng không thể chối bỏ rằng hiện tại Vệ Ưng chính là một “người đáng tin cậy” đối với Nhiếp thị hiện đang gặp phải bão táp mưa giông. Đến cả Vệ Ưng cũng xảy ra chuyện, vậy thì tương lai Nhiếp thị càng thêm mong manh. Dĩ nhiên cũng có người không nghĩ như vậy.
Người này “xì” một tiếng, thóa mạ: “Chết rất hay! Ta thật hết sức nghi ngờ người này là gián điệp mà Liễu Hi phái tới. Từ khi Vệ Ưng một tay nhận hết quyền hành quân ta làm gì có chuyện nào vừa lòng đâu? Bây giờ thì hay rồi, dốc toàn lực ra đánh ải Trạm Giang, không những không chiếm được tiện nghi, ngược lại còn bị người ta nhân cơ hội tận diệt luôn. Nếu nói rằng không phải do Vệ Ưng bán đứng, lão phu một chữ cũng không tin!”
Vị lão tướng này mắng rất to, đương nhiên bên chỗ Phiền Thần nghe rõ ràng, hắn định phản bác lại nhưng cố gắng nhịn xuống.
Quân Nhiếp đã sụp đổ, nếu lại sinh ra mâu thuẫn gì nữa sợ là đến Trung Chiếu cũng không trở về được.
Tay Phiền Thần nắm thành quả đấm trong tay áo, dùng sức nắm chặt, móng tay hằn thành vết trong lòng bàn tay.
Hắn hít sâu một hơi, giả bộ như không nghe thấy lời nhục mạ của vị lão tướng kia, kiên nhẫn hỏi binh lính.
“Nghe đồn rằng Liễu Hi định thu phục quân sư nhưng quân sư không đồng ý.” Binh lính rưng rưng nói: “Quân sư một lòng muốn chết, chết dưới bội đao của Liễu Hi.”
Phiền Thần lại hỏi: “Chẳng lẽ... không có ai đứng ra cầu xin tha thứ thay quân sư?”
Em trai của Vệ Ưng phục vụ cho Khương Bồng Cơ, đây chính là chuyện người trong cả thiên hạ đều biết.
Binh lính lắc đầu nói: “Tiểu nhân chỉ hỏi thăm được những chuyện này, còn lại thì không biết ạ.”
Trong lòng Phiền Thần thầm than, hỏi tiếp: “Vậy thi thể của quân sư có được Liễu Hi phái người đưa tới hay không?”
Bất luận như thế nào, Vệ Ưng đã chết, như vậy liền dựa theo tập quán khi hai phe binh mã giao chiến đó là đưa thi thể hắn trở về.
Binh lính nói: “Thi thể quân sư đã được huynh đệ thay mặt tẩm liệm, phái người đưa về quê nhà an táng rồi ạ.”
Lúc này Phiền Thần mới nhớ Vệ Ưng xuất thân từ Vệ thị ở Lang Gia, là chi nhánh của Vệ thị ở Biện Châu, bởi vì đã phân ra hai, ba trăm năm rồi nên đất tổ đều ở quận Lang Gia. Nếu là Vệ Từ hỗ trợ khâm liệm, vậy chắc là hài cốt của Vệ Ưng sẽ được đưa về quận Lang Gia, lá rụng về cội.
Nghĩ đến đây, Phiền Thần cảm giác áp lực như thủy triều vô tận hướng đến mình, trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã quỵ.
Mọi người vội vàng cứu tỉnh hắn, nếu như ngay cả Phiền Thần cũng ngã xuống, vậy thì quân Nhiếp sẽ thật sự không còn ai có thể gánh vác công việc nữa.
“Bây giờ nên làm gì mới được đây?”
Phiền Thần nói: “Sợ là không nói dối được tin thua trận, hay là lúc này mau mau thu dọn tàn binh quay về Biện Châu, sự an toàn của chủ công quan trọng hơn.”
Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, thu thập tàn binh cũng có thể gom được mấy chục nghìn người, cộng thêm binh mã trong tay Nhiếp Thanh có lẽ có thể ổn định được cục diện.
Thật may trước khi tiên chủ Nhiếp Lương lâm chung đã xử lý những người phụ thuộc vào Nhiếp thị nhưng dã tâm bừng bừng.
Nếu không hiện tại đại quân bị đánh bại, lại dẫn thêm một đống tàn binh trở về, sợ là sẽ bị người ta gặm đến xương cũng chẳng còn.
“Liễu Hi sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.”
Vốn liếng tích lũy của Nhiếp thị cũng thua sạch rồi, lúc này Trung Chiếu giống như trứng gà đang sắp nở không có chút đề phòng nào, mặc cho kẻ địch muốn làm gì thì làm.
Phiền Thần nói: “Dĩ nhiên Liễu Hi sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhưng trong thời gian ngắn cô ta cũng không đủ sức tái chiến.”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Nhiếp thị bị tổn thất nghiêm trọng nhưng Khương Bồng Cơ cũng đâu có dễ chịu hơn?
Đừng quên cô ta chia binh hai đường, vừa đánh quân của Nhiếp Lương vừa đối phó với binh mã của Dương Đào, binh lực phân tán quá nhiều, áp lực về lương thảo cũng lớn.
Nếu như không dành ra chút thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, sợ là chính bản thân cô ta cũng không chống đỡ được.
Mặc dù thời gian ngắn nhưng dù gì cũng là cơ hội để lấy hơi.
Phiền Thần luôn không phải là một người thích ngồi chờ chết, kiểu gì cũng phải đấu tranh đến cùng mới chịu từ bỏ ý định.
Đương nhiên đề nghị của hắn không có gì sai nhưng có người lại không muốn đồng ý, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Nhiếp thị ở Trung Chiếu đánh đâu thắng đó nhưng khi đụng phải Khương Bồng Cơ thì giống như khắp nơi đụng phải vách tường, trận đấu trên tiền tuyến Khương Bồng Cơ có thần linh hộ thể, nửa đêm đi đánh lén lại có thần linh che chở cho binh mã của cô, rất hiển nhiên lòng của ông trời đã nghiêng về bên cô đến nỗi không tìm được phương hướng mất rồi. Bọn họ chỉ là một đám người phàm, làm sao có thể ganh đua cao thấp với người mang vận may “thiên tử”? Nhiếp Lương và Vệ Ưng cũng đã từng thử khiêu chiến, kết quả thế nào? Một người thì bệnh chết, một người thì bị giết.
Phiền Thần nghe được những lý do này suýt nữa tức hộc máu.
Trận chiến ở ải Trạm Giang chỉ có thể nói rằng do quân mình đã thua một chiêu, trúng kế của kẻ thù, bản lĩnh không bằng người mà thôi, chứ đâu liên quan gì đến ông trời?
Bất luận có bao nhiêu người phản đối bọn họ vẫn phải quay về Trung Chiếu, nếu không ngay cả giết ngựa chiến cũng không đủ mà ăn cơm.
Tàn binh mới đi được nửa đường mà tin thua trận đã đến tai Nhiếp Thanh rồi.
“Ngươi... Ngươi nói cái gì?”
Từng chữ người kia nói Nhiếp Thanh đều biết nhưng khi tập hợp lại thành một câu thì cậu không có cách nào hiểu được.
Quân Nhiếp làm sao có thể...
Người đưa tin tới nói sơ qua tình hình trận chiến hôm đó một lần, mặt Nhiếp Thanh càng trở nên trắng bệch không còn chút máu.
Có điều, tin xấu không chỉ có thế.