Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1551

“Ngươi nói, ngươi nói ai không còn nữa?”



Đôi vai nhỏ gầy của Nhiếp Thanh khẽ run lên, hai tay bắt đầu run rẩy, dường như cả người bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, tất cả âm thanh đều mơ hồ.



“Ngươi nói ai không còn nữa!”



Dường như Nhiếp Thanh dịu dàng nhã nhặn đã chết vào lúc này, để lại người này chỉ là cái xác không hồn không kiềm chế được cảm xúc.



Hai tay cậu không khống chế được nắm chặt lấy vạt áo người truyền tin, hơi thở dồn dập nhấc hắn lên, giọng nói run rẩy: “Nói cho ta biết, ai đã chết?”



Người truyền tin cũng bị Nhiếp Thanh dọa sợ, run lẩy bẩy kẹp chặt bắp đùi, kìm nén sự sợ hãi.



Hắn nói: “Quân sư Vệ Ưng, ngài ấy không may...”



Giọng nói người truyền tin còn chưa dứt, Nhiếp Thanh đã nổi điên ném hắn ra ngoài, thật không biết làm sao thân thể gầy yếu này lại có sức lực lớn như vậy. Người truyền tin ngã xuống không quá nghiêm trọng, vẻ mặt hoảng hốt từ dưới đất bò dậy, khôi phục thành dáng vẻ cáo lỗi, thân thể rủ xuống cực thấp.



“Người đã mất... Chủ công, xin hãy nén đau thương...”



Thần tử đi đưa tang cùng với Nhiếp Thanh thấy cậu phản ứng như vậy, vội vàng lên tiếng xoa dịu.



“Nén đau thương... Ngươi nói ta nén đau thương thế nào đây...” Đôi mắt Nhiếp Thanh đã đỏ ửng, nước mắt trong suốt lay động mấy lần vẫn rơi xuống dưới, nét mặt cậu cực kỳ yếu ớt, dường như một chút đả kích cũng có thể đánh tan cậu. Giọng nói Nhiếp Thanh nức nở nghẹn ngào nói: “Phụ thân đi rồi, cái tên khốn nạn Nhiếp Dương kia cũng đi rồi, bây giờ ngay đến nhạc phụ cũng bỏ ta mà đi… Rốt cuộc ta đã làm gì sai, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, liên tiếp mất đi người thân nhất?”



Nhiếp Thanh gần như hét ra những lời này, trán nổi đầy gân xanh, mồ hôi hòa chung với nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.



“Chủ công không làm gì sai, ngài không hề làm gì sai cả.” Thần tử nhìn thấy Nhiếp Thanh ngồi bệt dưới đất, quỳ gối tiến lên an ủi: “Thật sự muốn nói sai ở đâu, vậy chỉ có thể nói là sinh sai thời điểm. Nhiếp thị to lớn sụp đổ, quân địch nhìn chằm chằm như hổ đói, nếu như chủ công tiếp tục chìm đắm trong đau thương, sao trăm năm sau ngài có thể đi gặp mặt tiên chủ bọn họ? Lúc này, ngài cần phải tỉnh táo lại. Sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức, tích góp lực lượng mới có thể tự bảo vệ chính mình.”



Nhiếp Thanh khàn giọng nói: “Ta biết... Ngươi cho ta chút thời gian bình tĩnh lại.”



Thần tử biết rõ Nhiếp Thanh còn quá trẻ tuổi, không chịu nổi đả kích liên tiếp như vậy, có lẽ phải cho cậu nhiều thời gian để chấp nhận hiện thực.



Sau khi khóc xong, Nhiếp Thanh mới khàn giọng hỏi thăm thi thể Vệ Ưng ở nơi nào.



Sau khi Nhiếp Thanh nghe thấy Vệ Từ đưa thi thể Vệ Ưng đến quận Lang Gia mai táng thì yên lặng hồi lâu.



“Quận Lang Gia... Lá rụng về cội, cũng tốt.”



Ngày hôm sau, Nhiếp Thanh thoáng khôi phục lại tâm trạng, tự mình đến cửa báo cho mẹ vợ biết tin dữ này. Phu nhân Vệ Ưng là một phu nhân sĩ tộc tiêu chuẩn, không tìm ra chút khuyết điểm nào. Cho dù nghe được tin dữ của chồng, bà cũng có thể gắng gượng nuốt nước mắt vào trong.



Vẻ mặt Nhiếp Thanh tiều tụy, cậu yếu ớt nói: “Di hài của nhạc phụ được đưa về quận Lang Gia, nhưng tiểu tế lại cảm thấy, có lẽ Biện Châu mới là nơi ông ấy muốn an nghỉ nhất. Nhạc mẫu có thể giúp tiểu tế sửa sang lại một ít quần áo đồ dùng của nhạc phụ hay không, lập một ngôi mộ chôn quần áo và di vật, để bảy tỏ niềm thương nhớ…”



Đương nhiên phu nhân của Vệ Ưng sẽ không từ chối.



Các loại quần áo đồ dùng hàng ngày thì đều do bà chuẩn bị, nhưng các món đồ như sách vở, tranh vẽ Vệ Ưng yêu thích lúc còn sống đều đặt trong thư phòng, Nhiếp Thanh càng quen thuộc hơn.



Nhiếp Thanh mở cửa thư phòng quen thuộc ra, đập vào mi mắt chính là ánh sáng mặt trời óng ánh từ bên ngoài chiếu rọi vào trong.



Chủ nhân rời đi một khoảng thời gian dài, nhưng thư phòng luôn có người hầu quét dọn, mỗi một tấc đều sạch sẽ ngăn nắp, ngay đến chút hạt bụi cũng không có.



Nhiếp Thanh vất vả lắm mới ngăn lại được dòng nước mắt đang có xu hướng vỡ đê.



Cậu không phải người yếu đuối, nhưng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, ba người thân quan trọng nhất với cậu đều đã qua đời, đến người làm bằng sắt cũng không chịu đựng được.



Nhiếp Lương là phụ thân cậu kính trọng, Vệ Ưng là thầy kiêm cha vợ, đóng vai trò tương tự như phụ thân.



Tên khốn Nhiếp Dương này dù không tốt nhưng trước lúc mọi chuyện bại lộ, Nhiếp Thanh thật lòng thương yêu cậu ta, coi cậu ta như là em trai của mình, tình cảm là thật.



Bây giờ, ba người đều hồn về âm phủ trước cậu một bước, đả kích Nhiếp Thanh gặp phải có thể tưởng tượng ra được.



Cậu chọn mấy món đồ sưu tập Vệ Ưng yêu thích nhất, ánh mắt chợt rơi vào giá sách trưng bày trong thư phòng, trong đầu hiện lên một đoạn đối thoại.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

[Nhạc phụ! Ta là con rể ngài, không thể giả được! Ta còn biết trên hàng thứ ba giá sách của ngài có đặt một…]



[Câm miệng!]



Cậu ma xui quỷ khiến đi tới bên cạnh kệ sách đó, thật sự nhìn thấy mấy bức tranh cuộn tròn.



Nhiếp Thanh mở một bức tranh ra, trên tranh vẽ một thiếu niên áo xanh đang đọc thẻ tre giữa hòn non bộ hoa cỏ, cậu cảm thấy người thiếu niên này hơi quen mắt.



Sau khi cẩn thận xem xét thì cậu nhận ra giữa hai chân mày loáng thoáng có nét của Vệ Từ, lại nhìn xem lời tựa ghi tên trên bức tranh, thiếu niên trên bức tranh đúng thật là Vệ Từ.



Cậu lại mở một bức tranh khác ra, lần này không phải vẽ một người mà là một bức tranh cảnh vật sinh động.



Một người đàn ông trung niên tướng mạo thanh lịch tao nhã đang đánh cờ với con trai trưởng, trong lòng người phụ nữ hiền dịu xinh đẹp đang ôm lấy một bé trai sơ sinh dịu dàng nhìn xem, còn có ba đứa nhỏ ở các độ tuổi khác hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc đọc sách hoặc chơi đùa. Nhiếp Thanh liếc mắt một cái đã nhận ra đây là cả nhà cha vợ, người phụ nữ xinh đẹp kia chính là mẹ vợ.



Lúc quỷ núi nói xằng nói bậy, Nhiếp Thanh còn tưởng rằng đồ vật cất giấu trên giá sách là tị hỏa đồ* hoặc là mấy đồ vật không hài hòa gì đó. Cậu xem hết tất cả các bức tranh một lần, căn bản không phát hiện ra vật gì tương tự. Trong tất cả các bức tranh, bức tranh cậu ấn tượng sâu sắc nhất chính là cảnh Nhiếp Lương và Vệ Ưng gặp nhau lần đầu. Nhiếp Thanh đứng lặng im hồi lâu, thở dài nói: “Không biết nên nói đáng tiếc, tiếc nuối, hay là gì khác…”




* Tị hỏa đồ: là tên nhã nhặn của xuân cung đồ hay còn được gọi là tranh khiêu dâm.



Cho dù là người vẽ tranh hay là người trên bức tranh, bọn họ đều không còn trên đời này nữa rồi.



Nhiếp Thanh chọn lấy bốn bức tranh chôn theo mộ chôn quần áo và di vật, số còn lại để lại cho phu nhân Vệ Ưng và các con làm kỷ niệm.



Một bức là vợ con Vệ Ưng, một bức là cha mẹ anh chị em Vệ Ưng, một bức là Nhiếp Lương, một bức là Nhiếp Thanh.



Vệ Ưng phu nhân thấy cậu có lòng như vậy, vẻ mặt mang theo chút vui vẻ thanh thản.



Lúc tin tức quân Nhiếp thất bại thảm hại truyền về Trung Chiếu, áp lực Nhiếp Thanh gặp phải có thể tưởng tượng ra được, có điều cậu vẫn không ngã xuống, ngược lại cắn răng chèo chống tàn cuộc. Chỉnh đốn binh mã, trấn an lòng người, cậu bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, một ngày chỉ được ngủ tối đa một hai giờ.



Cho dù lúc Nhiếp Lương còn sống đã dọn dẹp sạch sẽ mấy người có dã tâm bừng bừng kia giúp Nhiếp Thanh, nhưng hắn cũng không ngờ quân Nhiếp lại bị đánh bại hoàn toàn như vậy.



Nhiếp thị thế yếu, các thế lực phụ thuộc vào Nhiếp thị ban đầu tự nhiên sẽ sinh ra dã tâm khác.



Nhiếp Thanh vì làm yên lòng những người này, hao tổn không biết bao nhiêu tinh thần sức lực.



Thế nhưng binh mã trên tay cậu không đủ uy hiếp, ngày càng có nhiều tên bằng mặt mà không bằng lòng. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi Nhiếp Thanh đã nhìn thấy vô số khuôn mặt giỏi thay đổi. Mấy ngày trước còn a dua nịnh hót người khác, đảo mắt được đà lấn tới, dùng thủ đoạn uy hiếp bức ép Nhiếp Thanh giao ra quyền hành.



Người ngoài thì cũng thôi đi nhưng hết lần này tới lần khác tộc nhân Nhiếp thị cũng dính vào một chân, trong lời nói đều biểu đạt một ý tứ: Hai người Nhiếp Lương, Vệ Ưng thất bại hết sạch của cải Nhiếp thị, Nhiếp Thanh tuổi còn nhỏ không chống đỡ nổi đại cuộc, chẳng thà giao quyền cho bọn họ, để bọn họ ngăn cơn sóng dữ này, cứu lấy Nhiếp thị.



Nhiếp Thanh nghe xong, trái tim cảm thấy lạnh lẽo, chỉ còn biết nở nụ cười nhạt.



Bây giờ đã đến lúc nào rồi, Nhiếp thị sống chết ở trước mắt, những người này lại chỉ nghĩ đến tranh quyền đoạt lợi mà không phải đoàn kết một lòng cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn.



Bọn họ thật sự cho rằng Nhiếp Thanh cậu yếu đuối có thể bắt nạt sao?



Trong thời buổi loạn lạc, nắm đấm mới là đạo lý quyết định, nắm đấm không lớn bằng người khác, vậy thì chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đòn.



Lần đầu tiên Nhiếp Thanh cảm thấy tầm quan trọng của binh lực, quyền thế. Nếu không có chúng, cậu không thể nắm giữ bất cứ điều gì!

Bình Luận (0)
Comment