“Nếu như đã có mối quan hệ như vậy thì tộc trưởng Thu thị chính là... ông ngoại của Nhan Lâm, sao có thể tùy tiện đầu hàng chúng ta.”
Dương Tư để lộ nét mặt một lời khó nói hết, nếu không phải Phong Chân nói ra chuyện này, mối quan hệ kia sợ rằng không thể thấy ánh mặt trời lần nữa.
“Thu thị hay Nhan Lâm thì cũng cần mặt mũi, tộc trưởng Thu thị có thể không đếm xỉa gì, nhưng huynh nghĩ Nhan Lâm sẽ để ý đến bọn họ ư?” Phong Chân cười nhạo, nói tiếp: “Nhan Lâm lại không ngu, Thu thị có đức hạnh gì, hắn không nhìn ra hay sao? Nếu ngầm thừa nhận mối quan hệ này, không phải là chính hắn thừa nhận mẹ mình là con gái ngoại thất của tộc trưởng Thu thị ư? Không chỉ là con gái ngoại thất mà còn là con gái của xướng kỹ, cho dù đã hoàn lương thì huyết mạch vẫn không sạch sẽ. Nếu không nhận, dù gì bà ta vẫn còn thân phận con gái phú thương, so với thân phận kia thì còn sáng sủa hơn một chút.”
Dương Tư nhếch môi cười lạnh, nói: “Điều này cũng đúng.”
Phong Chân liếc Dương Tư, thấy gã không có dấu hiệu bị kích thích bởi bốn chữ “con gái xướng kỹ” thì cũng không lo lắng nữa.
“Không phải con gái của phú thương cũng không thể gả cho sĩ tộc à?”
Dương Tư hiểu rõ, tập tục của mấy chục năm trước so với thời loạn thế nghiêm khắc hơn rất nhiều, sĩ thứ rõ ràng, càng không bàn đến con gái của thương nhân.
Đừng nói gả cho cha của Nhan Lâm, cho dù gả cho một thứ tử không được coi trọng trong nhà sĩ tộc nghèo túng thì cũng đã là một bước lên trời rồi.
“Cho nên, phụ thân của Nhan Lâm không muốn cô gái đó phải chịu uất ức làm một người thiếp, nghĩ cách che giấu thân phận thật của cô ấy, còn khẩn cầu một người bạn vong niên ra mặt thu nhận làm con gái, hai năm sau, người phụ nữ ấy lại lấy thân phận con gái nuôi của sĩ tộc để lập gia đình.”
Dương Tư cảm thán: “Đây đúng là một kẻ si tình.”
Đối với rất nhiều đàn ông trong sĩ tộc, một cô gái xuất thân thấp kém được gả vào trong phủ làm thiếp là tốt rồi, nào có ai lo lắng đối phương có bị uất ức hay không? Nếu người con gái ấy bị uất ức thì sẽ ghé qua nơi nàng ta nhiều hơn một chút, đưa nhiều lễ vật đến là mua được niềm vui cho nàng ta rồi.
Để có thể đàng hoàng cưới một cô gái như vậy, vị thiếu hiệp họ Nhan kia đúng là không tiếc hao tổn tâm tư.
Phong Chân nói: “Giàu tình cảm thì không thọ, thông minh quá ắt phải tổn thương, phụ thân của Nhan Lâm lại có cả hai thứ này, vì vậy ông ta sống không được bao lâu.”
Chỉ một câu nói ngắn ngủi ấy đã phá vỡ cảm giác thương xuân buồn thu của Dương Tư.
“Thu thị không có phản ứng gì à?”
Dù địa vị Nhan thị không cao nhưng Thu thị cũng chỉ là phận kém cỏi, hai nhà hỗ trợ lẫn nhau còn hơn là đơn thương độc mã.
Phong Chân cười lạnh, nói: “Sao lại không có phản ứng được? Nhưng bọn họ thật xui xẻo, cha con Nhan Lâm lần lượt đóng cửa không tiếp khách.”
Thực tế, Thu thị cũng muốn nhận lại đứa cháu ngoại Nhan Lâm này, dù không nhận lại được thì hai nhà cũng sẽ qua lại, cùng tiến cùng lùi, ngày lễ tết đi lại cũng không sao. Ai ngờ cha Nhan Lâm lại thực sự động chân tình với vợ, tiêu diệt toàn bộ những mối quan hệ gây tổn thương đến vợ mình. Nếu họ thừa nhận quan hệ với Thu thị, không phải là ngầm thừa nhận bà ta là con ngoài giá thú của tộc trưởng Thu thị sao?”
Dương Tư vừa nghe vừa gật đầu, chuyện tai tiếng của hai nhà sĩ tộc này đúng là khiến người ta hứng thú.
Gã cũng không ngờ trên đời này lại có loại “đàn ông tốt” như vậy, đúng là còn quý hiếm hơn cả bảo vật của quốc gia.
Nếu gã là cha của Nhan Lâm, đặt trong thời điểm mười bảy mười tám tuổi, dù cho có động lòng với cô gái nào cũng không thể làm được đến bước này.
Chính vì không làm được nên mới càng kính nể người có thể làm được.
Phong Chân nói: “Những năm này Thu thị ngày càng sa sút, của cải không có bao nhiêu nhưng vẫn cứ sinh con đẻ cái. Càng sinh càng nghèo, càng nghèo lại càng sinh. Không nói những dòng thứ kia, đến dòng chính cũng đông như vậy, đuôi to thì khó vẫy. Ngược lại, Nhan Lâm lại trở thành tâm phúc được Dương Đào tín nhiệm nhất, thường xuyên nhận những trọng trách nặng nề. Thu thị đỏ mắt vừa ghen tị vừa sợ hãi...”
Dương Tư hồ nghi nói: “Sợ ư?”
Phong Chân nói: “Sợ giết người diệt khẩu, sợ có ngày Nhan Lâm sẽ chèn ép bọn họ, khiến cả tộc không có ngày ngóc đầu trở lại.”
Dương Tư suýt nữa thì bị Thu thị này chọc cười, chiếc quạt trong tay mở ra, kín đáo che mặt cười trên sự đau khổ của người khác.
“Sợ rằng Nhan Lâm còn không để bọn họ vào mắt chứ nói gì là chèn ép với diệt khẩu, bọn họ đúng là quá mong đợi rồi.”
Dương Tư tự biết mình, gã biết gã và Nhan Lâm là hai loại người khác nhau.
Dương Tư là kẻ có thù ắt trả, không quản hắn là kẻ địch, là vương hầu ngang hàng hay là kẻ tôi tớ, đã đắc tội gã nhất định sẽ phải trả giá thật lớn, lòng dạ nhỏ nhen như mũi kim. Nhưng Nhan Lâm lại hoàn toàn bất đồng, nói trong mắt anh ta không vướng bụi trần thì không hoàn toàn chính xác, nhưng anh ta sẽ không để vài chuyện con sâu cái kiến này trong lòng.
Thu thị đặt bên cạnh Nhan Lâm thì đâu khác gì con kiến hôi chứ?
Địa vị hai bên khác nhau một trời một vực, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì cả đời này có lẽ cũng không đụng mặt, Thu thị phải có mặt mũi thế nào mới lo Nhan Lâm chèn ép bọn họ?
Phong Chân cười nói: “Bất luận thế nào, loại tiểu nhân như Thu thị chính là bù nhìn chúng ta đang cần, là thanh đao dễ mượn nhất để giết người.”
Dương Tư khép quạt, chơi đùa với sợi dây ngọc.
“Kiềm chế một chút, đừng để lật thuyền.”
Cả đời chèo thuyền không dựa vào nước, dựa vào sóng, nhưng sóng lớn cũng sẽ làm lật thuyền, trước kia không phải Phong Chân đã từng nếm trải rồi à?
Hai người nói xong, Thu thị xui xẻo bị Phong Chân để mắt tới cũng chợt lo lắng bất an.
Nhan Lâm khiến Phong Chân phải trả một cái giá đắt, sau đó những lời đồn Phong Chân tung ra cũng được hóa giải nhẹ nhàng.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy toàn bộ ưu thế của chiến cuộc dường như nghiêng hết về phía Dương Đào, tin này như một liều thuốc trợ tim với anh ta nhưng với những kẻ đang manh nha ý định dựa dẫm vào phe địch thì lại như sét đánh giữa trời quang! Mấy ngày này Phong Chân lại cố ý tránh mũi nhọn, bọn họ càng nhìn càng cảm thấy hoảng loạn. Lúc này, đám người Thu thị phải lợi dụng vô số quan hệ mới nhận được hồi đáp.
Biện pháp tốt nhất để sĩ tộc giữ được địa vị và danh tiếng chính là xuất sĩ, có quyền, “tiền” và “thế” há chẳng càng tiến xa sao?
Bọn họ thấy Dương Đào không được, vội vã đầu hàng kẻ địch, hao tổn tâm tư tìm cách, tự đề cử mình mong được trọng dụng.
Nhưng phía Khương Bồng Cơ cũng không hơn phía Dương Đào là mấy, đến giờ vẫn không thấy tin gì.
Lúc này rốt cuộc có tin tức, lẽ ra nên hân hoan khích lệ chuyện tốt ấy, nhưng bọn họ không có cách nào tươi cười được.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Thứ nhất, chức quan có được phải ra tiền tuyến, quá nguy hiểm, không cẩn thận lập tức sẽ mất mạng.
Thứ hai, địa vị của chức quan quá thấp, không có cơ hội leo lên cao, cơ bản tùy ý có thể đổi người.
Thứ ba, cán cân chiến thắng đang nghiêng về phía Dương Đào, bọn họ cũng đang dao động, nghi ngờ mọi động tĩnh xung quanh.
Nào ngờ, chủ công thế nào thần tử thế nấy, Phong Chân chính là một tay câu cá lão luyện.
Để khiến Thu thị quyết tâm đào ngũ, anh ta âm thầm tác động phía sau không ít.
“Phụ thân, nhi tử cho rằng Liễu Hi định trước không thể làm nên việc lớn.”
Con trai của tộc trưởng Thu thị sắp bị quan trên hành hạ đến phát điên rồi, nghĩ tới tên tiểu nhân nào đó đang đắc chí thì khuôn mặt lại bất giác dâng lên nỗi nhục nhã.
Thu lão gia hỏi: “Hôm nay lại bị ai làm uất ức à?”
Con trai rất uất ức, mấy ngày nay hắn bị quan trên gây khó khăn đủ điều, thậm chí còn buông lời hạ nhục, thật sự tức chết.
Thu lão gia thở dài nói: “Nói đi, lại có chuyện gì xảy ra?”