Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1556

Phong Chân muốn dùng Thu thị để mượn đao giết người, dĩ nhiên sẽ không đích thân ra trận để tránh lộ sơ hở.



Anh ta phái người đi bày mưu tính kế để quan trên tận lực gây khó khăn, kích thích nỗi phẫn hận của đối phương.



Thu thị không kém hạng tiểu nhân là bao, mắt trông Dương Đào ngày càng thắng thế, còn mình thì bị chèn ép khắp nơi, không khỏi khó chịu trong lòng.



“Sớm biết như vậy sao ban đầu còn tốn tâm tư vào chỗ Liễu Hi?” Con trai của Thu lão gia là Thu Mông, từ già đến trẻ đều yêu thương hắn, từ đó tạo nên tính cách kiêu căng, không thể chịu được một chút ấm ức nào. Hắn lại bị đè ép và bới móc vô cùng tàn nhẫn, oán khí trong lòng đến ngút trời: “Nếu ở dưới trướng Dương Đào, dù gì cũng có thể âm thầm mượn lực Nhan Lâm, nói không chừng sẽ...”



Lời còn chưa dứt, Thu Mông bị Thu lão gia trừng mắt, dọa hắn không dám nói thêm tiếng nào nữa.



“Tên đã bắn khỏi cung không thể thu hồi lại, bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì?”



Thu lão gia râu tóc đã bạc trắng, khuôn mặt già nua nhưng da dẻ vẫn hồng hào, nhìn qua cũng biết đây là một người sống rất thoải mái.



“Phụ thân, dù gì cũng nên nghĩ một vài biện pháp.” Thu Mông vội vàng nói: “Liễu Hi không thắng nổi Dương Đào, vẫn luôn ở thế giằng co không dứt, tất nhiên sẽ lui binh. Dương Đào có thời cơ tạm nghỉ, chờ mấy năm sau hắn nghỉ ngơi xong sẽ lại là một cục diện khác. Ngoài ra, những kẻ dưới trướng Liễu Hi đều là những kẻ hàn môn, thậm chí còn có cả thứ dân, sao bọn họ có thể đồng ý ra mặt vì nhi tử được? Họ chèn ép nhi tử như vậy, nhi tử không chịu được nỗi uất ức này.”



Gần đây Thu lão gia cũng vì chuyện này mà rất rầu rĩ, lời của con trai càng khiến ông ta tâm phiền ý loạn.



Khương Bồng Cơ nghiêng về hàn môn, trong mắt đám sĩ tộc chính là tranh giành miếng bánh ngọt vốn thuộc về sĩ tộc, đương nhiên không vui.



Sĩ tộc trước giờ vẫn đặt hàn môn dưới mình vài bậc, hai bên ngang hàng đã là nỗi sỉ nhục cực lớn với bọn họ rồi, nói gì đến chuyện khuất phục.



Thu lão gia tức giận nói: “Vậy con nói xem phải thế nào? Chẳng lẽ quay lại dựa vào Dương Đào lần nữa sao? Đây chính là tự tìm cái chết.”



Bọn họ vừa phản bội Dương Đào lao đầu vào vòng tay kẻ địch, thấy tình thế không ổn lại quay đầu ăn cỏ, đến lúc đó chắc chắn không nhận được gì từ cả hai bên.



Nhìn Triệu thị mà xem, rõ ràng bọn họ bị người ta lợi dụng, cuối cùng rơi vào cảnh toàn tộc bị diệt.



Thu lão gia thực sự không dám đi nước cờ mạo hiểm này.



Thu Mông liền nói: “Sao lại như thế được? Nếu chúng ta lập công cho Dương Đào, không chỉ có thể thoát khỏi Liễu Hi mà còn được Dương Đào coi trọng.”



Thu lão gia hỏi ngược lại hắn: “Lập công như thế nào?”



Thu Mông nhìn trái ngó phải xem có ai ở gần đó không mới yên tâm rỉ tai Thu lão gia.



Nghe xong, Thu lão gia càng hoảng sợ, không nhịn được nói: “Con muốn kéo cả tộc chôn cùng sao?”



“Phụ thân, không vào hang cọp, sao bắt được cọp con! Cứ đợi ở đây, không biết đến năm nào mới có thể ngẩng mặt lên được!” Tính tình Thu Mông tham lam liều lĩnh, là hạng người bị lợi ích làm cho mờ mắt, nhất cử nhất động và suy nghĩ của hắn đều nằm trong kế hoạch của Phong Chân, hắn nói: “Thêu hoa trên gấm làm sao bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi? Chỉ cần chúng ta giúp Dương Đào đánh lui Liễu Hi, đảm bảo sau này sẽ tốt hơn việc cứ lãng phí thời gian dưới trướng Liễu Hi?”



Thu lão gia do dự không quyết.



So với người con trai “chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt” thì ông ta suy tính nhiều hơn.



Bọn họ là sĩ tộc sinh sống ở Chương Châu, là địa bàn trận doanh của Dương Đào nhưng kết quả lại quy phục Khương Bồng Cơ.



Đối với Dương Đào, đây chính là phản bội, từ trước đến nay, có chư hầu nào dễ dàng tha thứ cho những kẻ lập trường không kiên định?



Đây chính là điều Thu lão gia lo lắng, mà Thu Mông cũng đã từng nghĩ đến.



Hắn nói: “Chuyện này có gì phải lo lắng? Chỉ cần nắm được đủ tin tức đánh động đến Dương Đào, giúp hắn thắng Liễu Hi, chúng ta sẽ nói lúc trước dựa vào Liễu Hi là để tranh thủ sự tin tưởng của cô ta dễ bề làm việc. Đám người Dương Đào có hoài nghi đến đâu cũng không đến nỗi qua cầu rút ván.”



“Không được... càng vậy đám người Dương Đào càng không dễ dàng tín nhiệm chúng ta... Liệu có thể...”



Thấy Thu lão gia vẫn còn rất do dự, Thu Mông liền tung ra đòn quyết định.



“Phụ thân, sao ngài lại quên rằng mình có một ngoại tôn tốt, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, không phải hắn là người Dương Đào tin tưởng nhất sao?”



Người cháu ngoại tốt trong lời của Thu Mông chính là “Nhan Lâm”.



Nói tới người cháu ngoại này, trên mặt Thu lão gia không nén được cơn tức giận.



Trước kia ông ta có đề cập đến chuyện nhận lại người cháu trai này, nhưng người ta lại cự tuyệt, thậm chí ngay cả mặt ông ta cũng không muốn gặp.



Thu lão gia cũng là người nóng tính, ông ta bấm bụng đi nhận con trai của đứa con ngoại thất, còn không phải là vì muốn Nhan Lâm nâng đỡ cho bên nhà ngoại sao? Nếu không phải vì chuyện này, ông ta sẽ không hạ mình đi nhận con trai của đứa con ngoại thất, đâu ngờ Nhan Lâm lại tuyệt tình hơn.



Thiếu chút nữa Thu lão gia đã tức đến chết.



Từ đó về sau, ông ta coi đứa cháu ngoại này như đã chết, không muốn nhắc đến Nhan Lâm nữa.



“Con nói đến con sói mắt trắng không có lương tâm kia làm gì?”



Thu lão gia rất tức giận.



Thu Mông phải mất bao công sức mới có thể thuyết phục Thu lão gia.



Bây giờ khí thế quan trọng hay gia tộc quan trọng?



Điều này còn phải suy nghĩ sao, tất nhiên là gia tộc!



Tất cả những điều này đều nằm trong suy toán của Phong Chân, thuận lợi đến hơi khó tin.



Ngược lại, Dương Tư lại không thấy bất ngờ chút nào, bởi gã rất hiểu cha con Thu thị. Nếu nói kế hoạch của Phong Chân đưa bọn họ đến cái chết, chẳng thà nói chính dã tâm đưa bọn họ đến con đường cùng. Thu thị khác Triệu thị, khi Triệu thị đến nhờ vả Khương Bồng Cơ gần như cả nhà đều đến, còn Thu thị chỉ có những người quan trọng đến, phụ nữ, người già và trẻ nhỏ đều ở lại nơi cũ. Vì vậy, Thu Mông muốn truyền tin đi cũng dễ dàng hơn.



“Đây là gì?”



Tiền Tố nói: “Bẩm chủ công, có người cố ý đem đến đây.”



Dương Đào ngắm nghía phong thư vài vòng, nói: “Người ký tên là Thu Mông, huynh biết người tên Thu Mông này không?”



Tiền Tố cũng xem qua lá thư, trước kia hắn từng tra xét tên Thu Mông này, ngạc nhiên khi phát hiện đối phương đã sớm đầu hàng dưới trướng Khương Bồng Cơ.



Dương Đào cười nói: “Chuyện này khá thú vị, đầu hàng Liễu Hi rồi còn lén chuyển tin tức cho ta, lập trường đúng là không kiên định.”



Tiền Tố nói: “Loại người chỉ biết trục lợi.”



Dương Đào tiếp lời: “Thu Mông nói bọn họ cố ý giả vờ đầu hàng Liễu Hi, huynh nói xem có thể tin không? Dù sao ta cũng không tin.”



Thủ đoạn vụng về như thế, cho rằng anh ta không có đầu óc à?

w●ebtruy●enonlin●e●com

Thu Mông cũng biết chỉ ngần ấy không thể nào lấy được sự tín nhiệm của Dương Đào, lập tức gửi thêm phong thư tiếp theo.



Dương Đào nhìn lá thư thứ hai mà ngẩn người, buồn bực nói: “Thu thị lại là nhà bên ngoại của Thiếu Dương ư? Sao ta chưa từng nghe nói vậy?”



Tiền Tố cũng cười lạnh: “Có lẽ là thân thích xa thôi.”



Mặc dù vậy, Dương Đào vẫn phái người đi tìm hỏi thăm Nhan Lâm, Nhan Lâm vừa nhìn đã biến sắc, nhanh chóng trả lời.



Nhan Lâm chỉ là vãn bối, không thể nào nói hết những chuyện riêng tư của các bậc trưởng bối ra được, dù Dương Đào có là chủ công thì cũng vậy.



Anh ta nói sơ qua mối bất hòa giữa anh ta và Thu thị, rất nhiều chỗ nói không rõ ràng, Dương Đào cũng hiểu mà không hỏi kĩ nữa.



Dương Đào lại hỏi Nhan Lâm: “Người này có thể tin không?”



Nhan Lâm trầm ngâm hồi lâu, cẩn thận phân tích tính cách ngu dốt của Thu Mông, nói: “Cũng có thể tin, tên Thu Mông này bị lợi ích làm cho mờ mắt, vô cùng ham công danh lợi lộc. Có lẽ hắn thấy thế cục bên Liễu Hi bất lợi, Liễu Hi lại không ‘trọng dụng’ hắn nên không an tâm, muốn quay đầu lại.”



Dương Đào đã nhìn ra, Thu Mông này muốn đạp lên cả Khương Bồng Cơ và Nhan Lâm.



“Tuy nói là thật nhưng vẫn cần phải phòng bị, chủ công chỉ nên tin năm phần thôi.”



Suy cho cùng thì Nhan Lâm là một người cẩn thận, kẻ tiểu nhân như Thu Mông, đề phòng cũng không thừa.

Bình Luận (0)
Comment