“Nghe câu trả lời của Thiếu Dương, xem ra quan hệ giữa huynh ấy và Thu thị rất tệ.” Dương Đào tò mò, xem đi xem lại thư hồi âm vài lần, nhìn phu nhân nhà mình rồi cất lời cảm khái: “Nhắc mới nhớ, hình như ta chưa từng nghe phu nhân nhắc đến chuyện bên nhà ngoại, có nỗi khổ gì khó nói sao?”
Nhan Thư Yểu đang cúi đầu trêu chọc cậu con trai trắng trẻo mập mạp, nghe nói vậy, không kìm được mà ngẩng lên phản bác một câu.
“Phu quân nói vậy là sai rồi, thiếp thân sao có thể với tới ngoại tổ gia đứng đắn nghiêm chỉnh đó được, đương nhiên không thể nào nhắc đến.” Một tay Nhan Thư Yểu ôm cậu con trai, một tay lắc lắc chiếc trống nhỏ, nghe hạt châu gõ vào mặt trống, đứa bé trong lòng chớp chớp mắt rồi nhìn chằm chằm, lộ ra vài chiếc răng sữa, Nhan Thư Yểu thấy vậy, cười ấm áp: “Nhắc đến thì đây cũng là chuyện từ hai đời trước.”
Dương Đào lộ vẻ kinh ngạc, lời này của phu nhân cho thấy mối quan hệ giữa Thu thị và Nhan thị không đơn giản chỉ là “tệ hại”.
“Phu nhân có thể tiết lộ một chút không? Thiếu Dương cũng đã nói qua cho ta, chẳng qua nội dung hơi mơ hồ.”
Dương Đào có phần ngượng ngùng, dường như bị chính lòng hiếu kỳ của mình làm cho ngượng ngùng.
Nhan Thư Yểu nói: “Phu thê chúng ta tuy hai mà một, đã là người một nhà thì không có gì không thể nói.”
Cô kể lại một lượt ân oán tình thù giữa trưởng bối hai nhà đời trước, trong lời kể mang theo vài phần rầu rĩ khó tả.
“Thiếp thân nghe kể ngoại tổ mẫu khi đó là một tuyệt sắc giai nhân danh chấn một phương, đáng tiếc cảnh đời trôi dạt, nửa đời chìm nổi, cuối cùng rơi vào cảnh chết cũng không yên.” Nhan Thư Yểu thở dài, nói: “Bất luận là thời bình hay thời loạn, cuộc sống của một cô gái so với người khác luôn khó khăn hơn đôi chút.”
Thu lão gia nuôi hoa khôi hoàn lương của lầu xanh bên ngoài làm ngoại thất, trừ khuôn mặt và cơ thể người ta thì còn có thể vì điều gì nữa?
Người con gái dù xinh đẹp đến mấy cũng chỉ có vài năm thanh xuân ngắn ngủi, tựa như bông mẫu đơn tươi đẹp rồi cũng đến ngày tàn.
Tuổi tác già đi, dung nhan không còn nữa, đừng nói là có thể ở lại trong lòng người đàn ông, sợ rằng ngay cả thân thể của đối phương cũng không giữ được, bà ngoại chính là một ví dụ.
Bà ngoại làm ngoại thất cho người ta mấy năm trời, ban đầu vì còn tuổi xuân nên còn được cưng chiều, sau khi sinh con vóc dáng ngày càng thay đổi, khuôn mặt cũng không còn như thuở xưa kia. Người đàn ông bạc tình đó bắt đầu chán ngán, dần dần không còn sủng ái bà nữa. Bà ngoại từ nhỏ đã được dạy dỗ làm một tài nữ, thân ở chốn hồng trần nhưng lại mang một trái tim tinh tế, bà nhìn người đàn ông ngày càng hời hợt với mình, dần dần uất ức, cuối cùng qua đời.
Mẹ của Nhan Thư Yểu kế thừa nhan sắc của bà ngoại, tuổi chưa cập kê mà đã mang vẻ đẹp tuyệt thế.
Vì bà là con gái của phú thương, thân phận không cao, vì thế không ít sĩ tộc thèm muốn vẻ đẹp của bà, định giở trò xấu.
Nếu không vì cha Nhan Lâm vừa gặp đã yêu, hao tổn biết bao tâm huyết để lấy bà về làm chính thất, sợ rằng kết quả cũng không khác bà ngoại là bao.
Đừng quên, ở thời đại này, kẻ làm thiếp vẫn có thể bị người đàn ông của mình đem đi làm lễ vật đãi khách.
Coi như làm thiếp cho người ta, nếu không được chồng sủng ái thì cũng sẽ phải chịu cảnh ngộ như vậy.
Dương Đào nghiêm túc lắng nghe, một tay nắm thành quyền đập vào một bàn tay khác, dường như phát hiện bí mật to lớn nào đó: “Chẳng trách! Ban đầu ta còn không nghĩ ra vì sao tướng mạo Nhan bá bá rất bình thường lại có thể sinh ra một người con gái dịu dàng xinh đẹp như nàng, hóa ra đây mới là nguyên nhân.”
Quả nhiên, khuôn mặt của cha mẹ rất quan trọng, ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của con cái sau này.
Dương Đào nhìn kĩ mắt con trai, dường như muốn thông qua đôi mắt này nhìn được cảnh tượng sau này khi con trai lớn lên, hồi lâu mới lên tiếng: “Phu nhân, ta nhìn không đến nỗi nào, phu nhân cũng là thiên hạ tuyệt sắc, con trai chúng ta sau này nhất định sẽ rất tuấn tú.”
Nhan Thư Yểu: “...”
Đây là điểm chính sao?
Thôi, chàng vui vẻ là được rồi.
Dương Đào nói: “Nói vậy, Thu thị cũng không phải thứ tốt đẹp gì.”
Nhan Thư Yểu nói: “Chính sự bên ngoài thiếp không muốn nhúng tay vào, tất cả đều do phu quân quyết định.”
Dương Đào nói: “Thu thị có một kẻ là Thu Mông, hắn nói ban đầu quy phục Liễu Hi là để âm thầm lừa gạt đối phương lấy tin cơ mật, hiện giờ có tiến triển, định cùng ta trong ứng ngoài hợp. Ban đầu ta không tin tưởng lắm, nhưng nếu có chút quan hệ với Thiếu Dương có lẽ có thể tin tưởng.”
Nhan Thư Yểu rất tò mò, hỏi: “Vì sao? Vì đại ca ạ?”
Dương Đào nói: “Ta phái Tiền Tố đi nghe ngóng, không có ai biết quan hệ giữa Thiếu Dương và Thu thị, phía Liễu Hi càng không có khả năng biết chuyện. Nói như vậy, chuyện Thu thị quy phục Liễu Hi là thật, chỉ là thấy tình thế không ổn muốn rút người chạy đi, trợ giúp chúng ta trong ứng ngoài hợp cũng là thật.”
Bởi vì số người biết chuyện ân oán năm xưa quá ít, Dương Đào hỏi thăm nhiều nơi đều không có kết quả, Phong Chân càng không thể nào biết được.
Nào ngờ, truyền thuyết về vị hoa khôi ở Tần Lầu Sở Quán đó vẫn được người ta thi thoảng nhắc đến để làm mục tiêu phấn đấu cho người mới.
Ai có thể nghĩ Phong Chân cũng biết?
Dương Đào lại nói: “Nhưng nếu Thiếu Dương nói lời của Thu thị kia chỉ có thể tin năm phần thì trước hết cứ xem tình hình rồi mới quyết định nên làm thế nào.”
Nhan Thư Yểu hiếu kỳ: “Thiếp nghe huynh trưởng từng nói, trên dưới Thu thị đều là kẻ không nên hồn, không mấy ai khả quan. Bọn họ đầu hàng Liễu Hi, bằng bản lĩnh của mấy người họ thì sao có thể có được vị trí gì tốt? Như vậy thì sự tương trợ của họ cho phu quân cũng không được nhiều.”
Dương Đào nói: “Không thể trọng dụng Thu Mông, địa vị của hắn sau khi quy phục Liễu Hi không cao nhưng không có nghĩa là không có chỗ hữu dụng.”
Nhan Thư Yểu không hiểu: “Còn có kiểu này ư?”
Dương Đào nói: “Tất nhiên là có, mặc dù Thu Mông chỉ là chủ bộ nho nhỏ của một kho lương, nhưng đánh giặc không phải là so sánh lương thảo sao.”
Bây giờ chỗ anh ta quá thiếu lương thực, nếu không phải Thu Mông đưa tin tới, Dương Đào cũng định phái người đến chỗ An Thôi mượn lương thực.
An Thôi là chó sói, Khương Bồng Cơ là hổ báo, cả hai đều không dễ chọc. Nhưng có những lời rất đúng, kẻ địch của kẻ địch chính là đồng minh, Khương Bồng Cơ thế lớn, An Thôi và Dương Đào đều là cái đinh trong mắt cô. Có chung kẻ địch, tất nhiên bọn họ trở thành quan hệ đồng minh.
Nhan Thư Yểu hiển nhiên cũng biết tình thế quẫn bách hiện tại của phu quân, khuôn mặt giãn ra, nói: “Nếu là vậy thì chuyện lương thảo của quân ta không phải không có cách giải quyết.”
Dương Đào tiếp lời: “Bây giờ nói việc này còn quá sớm. Thu thị... trước mắt cứ quan sát một chút, nếu lời của bọn họ có thể tin, chúng ta sẽ có lợi lớn.”
Nhan Thư Yểu nói: “Cẩn thận thì giữ thuyền được vạn năm*, phu quân cẩn thận một chút cũng không thừa.”
* Cẩn thận thì giữ thuyền được vạn năm (tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền): xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” – “cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm” của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kỹ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
Đúng lúc này, đứa nhóc mập mạp trong lòng bắt đầu giãy giụa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nắm tay đấm loạn xạ, vừa cáu kỉnh vừa đáng yêu.
Dương Đào thấy vậy lập tức ôm con trai đi.
“Để ta ôm con trước, kẻo con tiểu ướt quần áo nàng...”
Lời còn chưa dứt, chất lỏng màu vàng tí tách chảy ra từ tã lót, khuôn mặt cáu kỉnh đáng yêu cũng giãn ra.
“Ta chưa thấy ai tính khí lớn vậy đâu!”
Nói đi tiểu là đi tiểu, nếu không phải Dương Đào còn có chút của cải thì có lẽ tã lót cho cậu con trai đi tiểu cũng không đủ.
Nhan Thư Yểu không nhịn được mà bật cười.
Quần áo cô không bị ướt, nhưng chồng cô lại xui xẻo.
Dương Đào đưa con cho bà vú thay tã, bản thân cũng đi thay một bộ quần áo sạch sẽ.
“Chủ công, có tin cấp báo.”
Dương Đào thay đồ xong đi ra, quản gia trong phủ đưa đến một lá thư mật.
Vietwriter.vn
Anh ta mở ra xem, bên trong là tin tức Thu Mông truyền đến.
Tiền Tố hỏi: “Chủ công, có phải là...”
Dương Đào nói: “Không gấp, phải tĩnh tâm thì mới câu được cá lớn. Kho lương thảo này ước chừng khoảng vạn thạch, xem thật giả ra sao rồi nói tiếp.”