Dương Đào duy trì vẻ bình tĩnh, Phong Chân cũng nhẫn nhịn được, chỉ có mỗi Thu Mông là không thể kiềm chế, cả đêm đi qua đi lại giống như con kiến trong chảo lửa vậy.
Từ lúc trời tối đen đến lúc trời sáng, hắn hỏi tin tức từ gia bộc hết lần này đến lần khác, nhưng không ngờ rằng Dương Đào lại không xuất binh chặn lương thực.
Thu lão gia thì không thấy bất ngờ, ngược lại còn quát con trai mình.
“Dù sao thì Dương Đào cũng là một trong những chư hầu đương thời, con nhìn xem trong những chư hầu xuất chúng đó, có ai không tim không phổi không?” Thu lão gia nói mấy lời đầy ý nghĩa dạy dỗ con trai, thấy hắn ngoan ngoãn nghe dạy, ông ta cảm thấy rất thỏa mãn, tiếp tục dông dài: “Dù thế nào đi nữa, cho dù chúng ta và Nhan Lâm có quan hệ như vậy nhưng cũng không đủ để Dương Đào hoàn toàn tin tưởng chúng ta, hắn muốn quan sát thêm.”
Thu Mông bất mãn nói: “Nhi tử cũng biết như vậy, nhưng Dương Đào cũng đâu biết nhi tử truyền tin cho hắn phải mạo hiểm đến mức nào đâu.”
Động tĩnh càng lớn càng dễ bị người khác phát hiện, một khi bị phát hiện, bọn họ sẽ lăn vào vết xe đổ lúc trước của Triệu thị.
Hắn phải mạo hiểm tính mạng liều mình đưa tình báo cho Dương Đào, mỗi một cơ hội đều đáng được coi trọng, ai ngờ Dương Đào lại lôi thôi dài dòng như thế.
Thu lão gia lắc đầu: “Đây chính là nguyên nhân vì sao người ta là chư hầu, còn con lại không thể vượt lên trên người khác.”
Sống mà không cảnh giác chút, có khi không sống qua tập thứ ba đâu hiểu không?
Thu Mông bực mình nhưng không dám tranh cãi, hắn vẫn cần lão già này nâng đỡ mình.
Qua một thời gian, Thu Mông lại gửi tin tức hai lần cho Dương Đào, hai tin tức gửi về này đều là sự thật.
Bởi vì Thu Mông cũng chỉ là một chủ bộ nhỏ, phụ trách công tác thống kê bước đầu lương thảo quân nhu được đưa vào kho, cùng lắm hắn chỉ biết đội vận chuyển lương thực đi qua những đâu, nhưng không biết lương thảo cuối cùng sẽ được đưa về kho lúa nào. Hắn muốn biết nhiều tin tức hơn thì không thể tránh khỏi lén lút hỏi thăm. Để không khiến cấp trên nghi ngờ, Thu Mông cũng rất phí công. Không ngờ rằng những chuyện hắn làm đều lọt vào mắt Phong Chân.
Phù Vọng hơi phiền muộn: “Dương Đào vẫn không chịu mắc câu sao? Hay là anh ta vẫn nghi ngờ?”
Phong Chân nói: “Nghi thì chắc không thể đâu, nhưng anh ta muốn ăn to, muốn ăn một miếng béo luôn.”
“Nhẫn nhịn lâu thế, Dương Đào cũng chịu được nữa.” Dương Tư nói: “Nếu như vậy, lần sau chúng ta phái người chuyển thêm mấy chục nghìn thạch lương thảo nữa à?”
Phong Chân cười khẽ chơi đùa với đồ vật trong tay, ánh mắt đầy vẻ nghiền ngẫm.
“Chờ thêm một lát, bây giờ vẫn chưa đến lúc.” Phong Chân nói: “Ngoài ra, phái thêm nhiều người đến kho lúa Tinh Dương bảo vệ ở đó.”
Phù Vọng khó hiểu hỏi: “Vì sao? Chẳng lẽ mục tiêu của bọn họ là kho lúa Tinh Dương à? Thu Mông không lấy được tin tức này.”
Phong Chân nói: “Sao lại không lấy được? Đám người Dương Đào sinh ra và lớn lên ở vùng Chương Châu, đường quân ta vận chuyển lương thực vài lần đều khác nhau, nhưng kẻ địch lại có thể căn cứ lộ tuyến đó để xác định gần đó có chỗ nào phù hợp tích trữ lương thực. Dương Đào có thể nhẫn nhịn được, thứ nhất là do vài chục nghìn thạch lương thảo này không đủ để thu hút anh ta, thứ hai, anh ta cũng đang muốn tìm ra kho lúa của chúng ta, cướp hoặc đốt chúng trong một lần.”
Phù Vọng nghe vậy không khỏi hít thật sâu vào.
“Thật sự không ngờ rằng, Dương Đào lại có dự tính như vậy.”
Phong Chân nói: “Không thể xem thường bất cứ ai được, dù Dương Đào có chính trực phóng khoáng đến mức nào, anh ta cũng đã quen biết Nhan Lâm hơn hai mươi năm.”
Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, con thỏ trắng ngây thơ thế nào cũng sẽ bị mực nhuộm đen thôi.
Dương Tư cười nói: “Có thể là huynh nghĩ nhiều rồi.”
Phong Chân nói: “Chuẩn bị chu toàn, làm việc cẩn thận thì sẽ không sai sót.”
Dương Tư lập tức bật cười, đây gọi là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Phong Chân cũng có ngày hôm nay!
Nhìn bên ngoài có vẻ sóng yên biển lặng, nhưng thực tế sóng ngầm đã bắt đầu cuộn lên rồi.
Dù là Phong Chân bên này hay Dương Đào bên kia đều đang âm thầm thăm dò giới hạn của đối phương, chờ đợi thời cơ ra tay tốt nhất.
Thu Mông là con cờ bị hai bên dùng để so đấu với nhau, nhưng hắn lại cảm thấy mình như đang đùa giỡn thế lực hai bên chư hầu trong lòng bàn tay.
Lúc này, hắn lại gửi một tin tức quan trọng cho Dương Đào.
Sau đó giống như trút bỏ gánh nặng mà nói: “Nếu ngay cả tin tức này Dương Đào còn không nắm chắc được, hắn cũng đừng tranh thiên hạ này nữa, sớm nhận thua thì hơn.”
Vì sao lại nói như vậy?
Bởi vì lần này có chừng một trăm nghìn thạch lương thảo, vì số lượng quá lớn, để đề phòng chuyện không hay xảy ra, quân sư Dương Tư sẽ tự mình dẫn binh hộ tống.
Đây là tin tức cơ mật của cơ mật, là tin tức mà Thu Mông phải dùng tiền moi ra từ miệng của một “đồng nghiệp” đang say rượu.
Nếu lần này Dương Đào chịu xuất binh đánh lén đội vận chuyển lương thực, chẳng những có thể ngăn được một trăm nghìn thạch lương thảo, còn có thể bắt được Dương Tư, một trong những phụ tá đắc lực dưới trướng Liễu Hi. Danh tiếng của Dương Tư ở địa phận phía Nam này không hề nhỏ, bắt được gã, dùng gã tế cờ, chắc chắn có thể đả kích sĩ khí của quân địch.
“Sao ta cũng phải đi?”
Dương Tư phe phẩy quạt vàng trên tay, dáng vẻ mất kiên nhẫn, gã đâu phải như Phong Chân, gã không thích tự tìm đường chết như thế.
Phong Chân nói: “Mồi ngon như huynh không đi, ta sợ Dương Đào sẽ không màng đống lương thảo mà lao thẳng tới kho lúa Tinh Dương mất.”
Dương Tư phỉ nhổ: “Huynh muốn chết thì tự mình đi đi, mắc mớ gì phải kéo theo ta xuống nước chứ?”
Phong Chân cười nói: “Có phúc cùng hưởng, chuyện kiến công lập nghiệp này đương nhiên sẽ mang đến cho huynh không ít lợi ích.”
Dương Tư: “...”
Gã từng gặp người có da mặt dày, nhưng chưa từng thấy người nào lấy đồng nghiệp ra làm mồi dụ địch lại còn có thể thề hẹn như thế, đúng là không cần liêm sỉ mà!
“Vậy còn huynh?” Dương Tư hỏi anh ta.
Phong Chân cười nói: “Đương nhiên là thủ kho lương Tinh Dương rồi, có thể Dương Đào thích xung phong dẫn đầu như chủ công nhà mình, vậy thì được hời rồi.”
Dương Tư liếc mắt xem thường.
Nếu Dương Đào bồng bột như chủ công nhà mình thì gã chẳng tin Nhan Lâm sẽ thả dông Dương Đào như thế.
“Vậy vì sao lại phải chọn tối ngày hôm đó để ra tay?” Dương Tư lại hỏi thêm một câu, ra vẻ muốn hỏi đến cùng: “Ta thấy mấy ngày nay huynh đều ngắm tinh tượng, hay là huynh cũng bắt chước dáng vẻ thần côn của tên Vệ Tử Hiếu đó, biết tính toán, biết được thời tiết, hướng gió?”
“Ta là người sinh ra và lớn lên ở Chương Châu, muốn xem thời tiết còn cần bấm bấm tính tính sao? Vệ Tử Hiếu là thần côn, ta thì không.” Ngay sau đó Phong Chân nở nụ cười xấu xa: “Vì sao lại lựa chọn ra tay vào hôm đó à? Bởi vì hôm đó trên mặt nước sẽ có sương mù, thích hợp cho quân ta xuống phía Nam đánh lén!”
Lấy kho lúa Tinh Dương và đội ngũ vận chuyển lương thực để thu hút sự chú ý của Dương Đào, sau đó nhân lúc sương mù dày đặc để đánh lén đại quân bên địch, một mũi tên trúng nhiều đích.
Dương Tư: “...”
Gã vẫn hơi nghi ngờ, rốt cuộc Nhan Lâm đã hãm hại Phong Chân một lần, hay là đào phần mộ tổ tiên mười tám đời nhà anh ta lên?
Cách làm như vậy chẳng phải quá ngoan độc à? Anh ta đang định một lần diệt sạch hang ổ của Dương Đào luôn hả?
Đúng là cầm thú!
Gã nghĩ rằng Phong Chân lấy đồng nghiệp ra làm mồi nhử đã là giới hạn rồi, không ngờ rằng ngay cả kho lúa Tinh Dương cũng là mồi nhử mà anh ta tung ra.
Bên kia, giống như tính toán của Phong Chân, Dương Đào dựa vào vài tin tình báo đã đoán ra vị trí chính xác của kho lúa Tinh Dương.
Đúng lúc này, Nhan Lâm vừa luyện binh ở Hoàn Khẩu cũng quay về.
“Thiếu Dương, huynh về đúng lúc lắm.”
Nhan Lâm nói: “Nghe nói chủ công định tự mình dẫn binh?”
Giọng nói của anh ta không nặng, nhưng Dương Đào nghe xong vẫn không khỏi hơi sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Chẳng phải ta lo tướng lĩnh...”
Anh ta còn chưa nói xong, Nhan Lâm đã nói: “Võ tướng có chức trách của võ tướng, nếu không thể chiến đấu xông pha vì chủ công thì bọn họ còn có tác dụng gì?”
Võ tướng dưới trướng đã vô dụng đến mức cần chủ công phải tự ra trận rồi à?
Lời của Dương Đào bị nghẹn lại, anh ta phiền muộn nói: “Nếu vậy... vậy ta ngồi trấn giữ đại quân à?”
Nhan Lâm dùng ánh mắt hỏi lại anh ta...
Ngài nói thử xem?
Dương Đào: “...”
QAQ