“Này, trông sắc mặt ngươi hôm nay tốt lắm, đêm qua ngủ ngon lắm à?”
Sáng hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng, thị nữ dậy sớm đang định đến thay ca, thấy sắc mặt đồng nghiệp của mình vô cùng tốt thì không khỏi hỏi một câu.
“Hôm qua nhàn lắm, ta lén ngủ được một giấc rồi.”
Thị nữ gác đêm hôm qua ngáp một cái, nhìn mặt vẫn hơi mệt mỏi, nhưng sắc mặt lại rất tốt, nhìn qua là biết chất lượng giấc ngủ đêm hôm qua của cô ta không tệ.
“Hả? Kỳ lạ, hai ả điên kia không làm ầm ĩ lúc nửa đêm như mọi khi à? Sao ta lại không được trải qua thời gian tốt như thế nhỉ?” Thị nữ đến giao ban cực kỳ ngạc nhiên, lúc trước cô ta gác đêm, hai ả điên kia cứ cách một lúc lại đòi ăn đòi uống, còn muốn bọn họ đun nước ban đêm, cả đêm chẳng ngủ yên được.
Thị nữ đang ngáp thì đơ người lại, nghi ngờ nói: “Đúng vậy, sao hai ả điên kia lại không làm ầm lên nhỉ, đừng nói là đã xảy ra chuyện gì rồi nhé?”
Một thị nữ khác cay nghiệt nói: “Theo ta thấy, hai kẻ gây họa này nên chết đi mới tốt.”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng bọn họ vẫn vào phòng xem sao, thậm chí còn không thèm thông báo một câu, có thể thấy được bọn họ khinh thường, vô lễ thế nào.
Mấy người đi một vòng, phát hiện trong phòng không có ai, ngay cả tiếng khóc trẻ con vốn vang lên không ngừng mỗi ngày cũng không thấy đâu.
Bọn họ tìm vài vòng cả trong lẫn ngoài phòng ngủ, càng tìm càng thấy sốt ruột.
“Á!!!”
Đột nhiên, một loạt tiếng động vừa gấp gáp vừa đáng sợ truyền vào tai bọn họ, bọn họ quay về phía tiếng động, thấy một thị nữ khác đang sợ hãi ngã xuống đất.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Ngón tay thị nữ run rẩy chỉ vào chiếc thùng trong góc, lắp bắp nói: “Chết, có người chết!”
Hai thi thể một béo một gầy bị người ta đánh chết, buộc chặt nhét vào trong một chiếc thùng nhỏ hẹp, tay chân bị gập lại với góc độ kỳ lạ, hai gò má méo mó hướng về phía mọi người. Cho dù mặt của hai thi thể này đã bầm tím, thất khiếu chảy máu, hai tròng mắt dường như sắp rơi ra khỏi mắt, mọi người vẫn có thể nhận ra thân phận của hai người này... Hai người này không phải là vú già đi giao cơm cho hai ả điên đêm qua, sau đó ăn mảnh rồi lén lút chuồn ra khỏi phủ chơi bời sao?
“Không, không thể nào!” Thị nữ gác đêm tối hôm qua hoảng sợ nói: “Không thể nào! Tối hôm qua chính mắt ta thấy bọn họ cầm theo hộp đồ ăn ra ngoài mà!”
Hai người phụ nữ này còn nói chuyện với cô ta vài câu mà, giọng nói như bình thường, thân hình như bình thường, bề ngoài như bình thường, không thể nào là người chết được!
Hơn nữa, sau khi hai người ra ngoài vẫn chưa trở về mà, sao có thể chết trong phòng được?
Tin tức này nhanh chóng truyền đến tai người quản lý, có điều bọn họ vẫn chưa nói ra chuyện Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia đã chạy thoát, trái lại còn vận dụng trí tưởng tượng vô cùng phong phú mà bịa ra chuyện kinh dị đáng sợ ác quỷ ăn thịt người. Có thị nữ gác đêm làm chứng, Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia căn bản không hề rời khỏi phòng ngủ, hai vú già đưa cơm đã rời đi, cả đêm không về. Ngày hôm sau, thi thể của hai người được phát hiện bị nhồi nhét trong một chiếc thùng nhỏ hẹp.
“Hồ đồ! Trên đời này lấy đâu ra chuyện ma quỷ kỳ quái như thế! Càng đừng nói đến ác quỷ giết người!”
Đám người Nhan Thư Yểu biến mất, người quản lý vừa sốt ruột vừa tức giận, cho dù Dương Đào không quan tâm đến tính mạng của vợ con, giá trị của bọn họ không quan trọng như lúc đầu nữa, nhưng vẫn có thể làm tế phẩm để tế cờ. Nếu trước khi ra trận, giết vợ con của Dương Đào và Nhan Lâm để tế cờ, nhất định có thể làm lòng quân phấn chấn, đả kích sĩ khí của quân địch. Những tên ngu ngốc này hay lắm, nhiều đôi mắt như thế, canh gác hết cửa này đến cửa nọ, vậy mà còn không trông coi được phụ nữ và mấy đứa trẻ sao?
“Các ngươi đều là phế vật! Vì sao ngay cả hai người phụ nữ, hai đứa trẻ con cũng không trông được hả?”
Người quản lý gọi toàn bộ vú già thị nữ gác đêm hôm qua đến tra hỏi một lượt, kết quả lại rất đáng ngạc nhiên.
Bọn họ trăm miệng một lời nói không hề nhìn thấy Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia, ngược lại còn tận mắt nhìn thấy hai vú già đi ra ngoài.
Người quản lý cũng do dự nói: “Các ngươi chắc chắn hai người kia đã ra ngoài rồi à?”
“Đúng thật là bọn họ mà, cả giọng nói lẫn dáng người đều giống.” Người hầu trông cửa gật đầu như giã tỏi: “Đúng là bọn họ, không sai đâu!”
Người quản lý thấy những người hầu chắc chắn như vậy, hắn cũng không dám khẳng định gì nữa, trái lại còn nổi da gà lên.
Không phải hắn không nghi ngờ hai vú già kia là bọn Nhan Thư Yểu, nhưng bọn họ đều là con nhà sĩ tộc, chiều cao, béo gầy, giọng nói và bề ngoài đều khác hai vú già kia rất nhiều, cho dù lúc đó trời tối đen rồi, người hầu cũng không đến nỗi mắt mù tai điếc mà không phân biệt rõ người này người kia.
Trừ phi hai người đó biết thuật biến hóa?
Nghĩ qua nghĩ lại, cuối cùng vẫn nghĩ đến phương diện quỷ thần.
Cho dù có phải là ác quỷ giết người rồi mang Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia đi hay không, dù sao cũng không thể giấu được chuyện người biến mất, chỉ có thể bẩm báo lên phía trên.
Đồng thời, người quản lý cũng đưa ra phương pháp cứu vãn, ra lệnh binh lính thủ thành chú ý xem có người phụ nữ khả nghi nào dẫn theo trẻ con không.
Thời đại này, đâu thể nào mỗi một quả phụ ôm trẻ con đều trở thành mục tiêu khả nghi đúng không?
Người quản lý giới hạn một vài điều kiện, ví dụ như trẻ sơ sinh chưa đầy một tuổi, tướng mạo của quả phụ rất ưa nhìn, khí chất thượng lưu, không giống kiểu người đã làm nông...
Đưa ra một đống điều kiện như thế, số phần tử khả nghi bị giữ lại cũng chỉ có vài người, nhưng đều không phải là người bọn họ muốn tìm.
“Chẳng lẽ... thật sự có quỷ thần nhúng tay vào sao?”
Người quản lý cố gắng đè cảm giác sợ hãi trong lòng xuống.
Lúc này, Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia đã dẫn theo hai đứa trẻ, cưỡi lừa đi được mười dặm rồi. Để việc đi lại bên ngoài thuận tiện hơn, bảo vệ được chính mình, Dương Nhu Gia giả trang thành nam du hiệp, Nhan Thư Yểu giả trang thành phụ nữ nhà nông bình thường, hai người giống như một nhà bốn người, ôm hai đứa con đi đường.
Thân phận này giúp bọn họ tránh được không ít nguy hiểm, dọc đường trèo đèo lội suối, chạy thẳng đến nơi Dương Đào đang bị bao vây.
Dương Nhu Gia dũng cảm đứng ra, lớn giọng quát binh sĩ ngăn cản bọn họ: “Các ngươi tránh ra, chủ mẫu thiếu chủ đang ở đây, ai cho phép các ngươi hỗn xược!”
Các binh sĩ đơ ra một lúc, dù thân phận mà cô vừa nói ra là thật hay giả, bọn họ cũng không thể tùy tiện xúc phạm được.
Một người vội vàng đi tìm Tiền Tố để thông báo chuyện này.
Tiền Tố vừa nghe vậy thì sợ ngây ra, tóm lấy binh sĩ mà hỏi: “Hai người kia nói như vậy thật sao?”
Binh sĩ gật đầu, Tiền Tố ngựa không dừng vó chạy tới đó.
“Các ngươi...”
Tiền Tố nhìn thấy một nam một nữ lạ hoắc, cảm giác căm phẫn như thể mình vừa bị trêu đùa vậy.
Lúc này, Nhan Thư Yểu mới dùng giọng thật của mình.
“Lang quân đang ở đâu?”
Tiền Tố đơ ra nhìn chằm chằm Nhan Thư Yểu, giọng nói này rõ ràng là của chủ mẫu, nhưng mà diện mạo này thì lại không phải...
Tiền Tố quan sát cẩn thận, phát hiện nước da trên mặt hai người trông rất không tự nhiên, nếu nhìn kĩ còn tưởng đó là một lớp da giả.
Chờ đến lúc hai người gỡ toàn bộ lớp ngụy trang trên mặt xuống, vẻ mặt của Tiền Tố cũng hoàn toàn cứng lại.
Nhan Thư Yểu áy náy nói: “Để mẫu tử được an toàn nên bất đắt dĩ phải ngụy trang thành như vậy.”
Các cô kể lại ngắn gọn quá trình thoát thân, Tiền Tố nghe xong mà phục sát đất, đồng thời cảm thấy kinh ngạc trước kế hoạch chính xác của Nhan Lâm.
Nhan Lâm cái gì cũng dám tính kế, Dương Đào cái gì cũng dám tin tưởng, còn hai người phụ nữ này gì cái gì cũng dám làm.
Cách làm việc của hai nhà này, hắn có nhìn cũng chẳng hiểu.
Xa cách gần một tháng, nhìn thấy vợ con, em gái, một người đàn ông như Dương Đào cũng suýt nữa khóc tại chỗ.
Cho dù anh ta không tận mắt nhìn thấy, nhưng chỉ tưởng tượng thôi cũng biết quá trình bỏ trốn của hai người họ nguy hiểm cỡ nào, một khi không cẩn thận thì sẽ thịt nát xương tan.
Người thân bình an, Dương Đào cũng không còn gì phải lo lắng kiêng dè, nên nghĩ xem tiếp theo bọn họ nên bước đi thế nào.
Đánh nhau, khả năng cao là lấy trứng chọi đá, hy sinh nốt hai mươi nghìn tàn binh còn sót lại một cách lãng phí.
Đầu hàng, chuyện này không thể nào, nếu không Dương Đào cũng sẽ không chọn nghe theo đề nghị của Nhan Lâm, để vợ mình mạo hiểm trốn thoát như thế. Vietwriter.vn
Đầu hàng ai, đây là một câu hỏi khó.
Vừa có thể bảo vệ tính mạng người thân, còn muốn bảo vệ Thiếu Dương, lại không thể để binh sĩ dưới trướng chết uổng, cũng không thể để đám phản quân Nam Thịnh kia được lợi!
Nghĩ tới nghĩ lui, có vẻ như chỉ có một lựa chọn duy nhất.