Dương Đào lăn qua lộn lại, đưa ra một quyết định rất khó khăn.
Cùng lúc đó, tính mạng của Dương Tư lại bị Nhan Lâm nắm trong tay, gần như nghìn cân treo sợi tóc.
“Người xưa có câu ‘làm người phải biết chừa lại đường lui cho mình’. Chẳng lẽ đến cả đạo lý này mà Nhan Thiếu Dương ngươi cũng không hiểu đấy chứ?”
Biết rõ Nhan Lâm không phải là kẻ dễ đối phó, Dương Tư còn liều mạng khiêu khích giới hạn của người ta, cuối cùng thì hay rồi, bị người ta đè trên mặt đất đe dọa.
Binh sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng động bèn nhanh chóng vọt vào trong, bọn họ nhìn thấy Nhan Lâm đang dùng mảnh thủy tinh kề vào cổ Dương Tư, sát khí bao trùm xung quanh. Hộ vệ biết rõ võ nghệ của Nhan Lâm không kém, sợ ném chuột vỡ luôn bình nên bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trong lúc nhất thời, hai bên giằng co, không ai chịu lùi bước.
Lúc này, Dương Tư còn không sợ chết mà lên tiếng khiêu khích.
“Thiếu Dương lang quân, tay của ngài phải vững một chút, nếu như mảnh vỡ này vô ý rạch trúng cái cổ yếu ớt của tại hạ, lỡ có xảy ra chuyện gì đó thì sau này không dễ xử lý đâu.” So với các hộ vệ đang bày thế sẵn sàng đón địch thì Dương Tư lại không hề lo lắng một chút nào, ngược lại còn phất tay ra hiệu cho họ lui ra: “Thật sự là một đám không biết nhìn gì hết, không nhìn thấy ta và Thiếu Dương lang quân đang đùa giỡn với nhau hay sao? Các ngươi xông vào đây làm gì?”
Hô hấp của Nhan Lâm nặng nề lại dồn dập, ngón tay đang cầm mảnh vỡ trở nên trắng bệch vì dùng sức, cổ tay anh ta khẽ run lên.
Anh ta chưa từng gặp kẻ nào khiến người khác phải chán ghét giống như Dương Tư.
Đáng ghét đến mức khiến người ta phải tức giận!
Tính tình của Nhan Lâm không tệ, nhưng anh ta cũng có giới hạn của bản thân mình, đó chính là Dương Đào, vợ con và em gái.
Hôm nay Dương Tư lại không biết điều mà đạp vào giới hạn, cho nên mới khiến Nhan Lâm tức giận tới như vậy.
“Dương Tĩnh Dung!”
Nhan Lâm không thu mảnh vỡ lại, trong ánh mắt anh ta vẫn còn sát khí.
“Ta đây, tai của tại hạ cũng không điếc, nói nhỏ tiếng thôi. Nếu như lại kéo đám hộ vệ bên ngoài vào, ngộ thương ngươi thì không được.” Dương Tư vẫn cười như trước, cứ như người đang bị vặn hai tay, đè xuống mặt bàn không phải là gã vậy: “Tại hạ cũng chưa nói gì, sao ngươi lại tức giận tới vậy chứ?”
Nhan Lâm tức tới bật cười: “Ngươi chắc chắn chủ công của ta sẽ thần phục Liễu Hi tới vậy sao?”
Trong lòng Nhan Lâm rất rõ, tỷ lệ Dương Đào đầu hàng rất cao, nhưng đầu hàng chưa chắc đã là cúi đầu xưng thần.
Chư hầu từng có địa vị ngang nhau rơi vào trong răng nanh của quân địch, trước chưa nói tới chuyện Khương Bồng Cơ có dám dùng Dương Đào không, cho dù cô dám dùng thì chưa chắc Dương Đào đã tình nguyện, cho dù Dương Đào có tình nguyện thì bọn họ có thể chặn được lời ra tiếng vào của người ngoài sao? Có biết cái gì gọi là miệng đời đáng sợ không?
Vì sao Hoàng Tung lại nhàn hạ ở nhà?
Phần lớn là do nguyên nhân chính trị, Hoàng Tung nhàn rỗi ở nhà, cựu thần trước đây của anh ta sẽ không còn người đứng đầu, tỷ lệ người có lòng dạ khác thấp, còn một nguyên nhân khác nữa đó là lòng tự trọng. Dù gì thì anh ta cũng từng là chư hầu nắm giữ quyền cao chức trọng, nhưng giờ lại thất thế đến nỗi phải xưng đồng nghiệp với những cựu thần khác của mình, khác biệt này quá lớn. Cho dù Dương Đào có rộng lượng đến mấy thì khi nghe nhiều những lời ra tiếng vào của người ngoài, chẳng lẽ anh ta sẽ không thay lòng hay sao?
So với để Dương Đào thần phục Khương Bồng Cơ, cả đời phải đứng ở vị trí không trên không dưới, lúc nào cũng phải chịu tổn thương từ những lời đồn đại của người ngoài, chẳng thà dứt khoát một lần cho xong. Dù sao, không cần biết sau này Khương Bồng Cơ sẽ có thành tựu thế nào, cô đều phải cho Dương Đào những thanh danh và vinh quang mà anh ta nên có để làm yên lòng những cựu thần dưới trướng anh ta. Anh ta cần gì phải cố hết sức để nhận kết quả không tốt, cuối cùng còn rơi vào kết cục bị người khác nghi kỵ hậm hực?
Dương Tư nhếch miệng cười, không sợ chết nói: “Cho đến ngày hôm nay, ngoại trừ chủ công của ta, không còn ai có thể bảo vệ được tính mạng cả nhà già trẻ của Dương Đào nữa. Ngươi cũng là người thông minh, sao lại không nhìn thấu được bản chất trong đó chứ? Nếu như Dương Đào dám đánh cược tất cả, có gan kéo theo cả nhà già trẻ lớn bé, ngươi cũng sẽ không cần phải đặc biệt chuyển đi một phong thư như vậy. Nếu không có quyết tâm dứt bỏ tất cả, Dương Đào quy thuận chủ công của ta không phải chuyện đương nhiên sao?”
Nhan Lâm nói: “Ngươi cũng nói là quy thuận rồi. Quy thuận là quy thuận, thần phục là thần phục, hai chuyện này khác nhau.”
Nhan Lâm có thể làm thần tử của Khương Bồng Cơ, Tiền Tố cũng có thể, chỉ riêng Dương Đào là không được!
Dương Tư không nhịn được nói: “Chỉ vì hai từ đó mà ngươi tức giận tới vậy à?”
Cái mạng nhỏ của gã suýt đã đi đời rồi.
Nhan Lâm thu lại mảnh vỡ thủy tinh, vẻ mặt vẫn tối tăm như cũ.
Dương Tư nhân cơ hội này đứng dậy khỏi bàn, hai tay không nhịn được sờ sờ cổ, gã xác định trên đó không có vết xước nào mới yên tâm.
“Có điều ta nói thật... Nhan Thiếu Dương, tại hạ và ngươi thành thật với nhau một lần đi, ngươi thật sự nghĩ Hoàng Tung như vậy là tốt à?”
Đừng thấy Dương Tư thích tự tìm đường chết như thế, nhưng sự tán thưởng của gã dành cho Nhan Lâm cũng là thật lòng. Gã không quen thân gì Dương Đào nhưng bình thường cũng hay thu thập tin tức để xem, người này cũng rất dễ ưa. Chủ công nhà mình vì chống cự sự vây đánh của hai nhà Nhiếp - Dương, bản thân cũng đã tổn thất không ít nguyên khí, nếu như có thể thu nhận được Dương Đào, có lẽ còn có thể thu nạp được một đám nhân tài, đồng thời cũng có thể giảm bớt được những thiếu hụt về mặt võ tướng, một mũi tên trúng nhiều đích.
Đương nhiên, để cho Dương Đào thần phục, Dương Tư cũng có những ý định của riêng mình, bởi vì chuyện này có thể nâng uy tín của chủ công lên đến đỉnh cao nhất!
Chuyện này lan truyền ra ngoài, cả thiên hạ đều sẽ biết Khương Bồng Cơ không ngại tiếp nhận người từng là đối thủ của mình còn ban cho đối phương trọng trách, gan dạ và mưu trí tới cỡ nào cơ chứ?
Đương nhiên, suy nghĩ này trong đầu gã cũng không phải hứng khởi nhất thời.
Thông qua quan sát của Dương Tư, dã tâm của Dương Đào và Nhan Lâm không lớn như trong tưởng tượng của bọn họ, cũng có thể nói, nhược điểm của bọn họ đã định trước bọn họ không thể nào đi tới vị trí cao hơn. Người sẵn sàng từ bỏ sự nghiệp vĩ đại, cam tâm thần phục vì người thân chắc chắn không thể trở thành kẻ có dã tâm tạo ra sóng gió được.
Chủ công đã nắm được nhược điểm của bọn họ, còn sợ bọn họ sẽ gây chuyện hay sao?
Nhan Lâm nhìn thấu hết suy nghĩ của Dương Tư, lúc này anh ta mới thật sự giận dữ.
“Như Hoàng Tung thì tất nhiên là không tốt, mất hết cả khí khái anh hùng, nhưng vẫn tốt hơn là nơm nớp lo sợ, phụ thuộc, để người ta điều khiển.”
Tính cách của Dương Đào căn bản sẽ không chú ý tới chi tiết, một khi làm ra chuyện gì phạm phải điều kỵ rồi bị nghi ngờ giết chết, anh ta còn chẳng biết chính mình chết thế nào. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Dương Tư cũng sợ Nhan Lâm sẽ bùng nổ lần nữa, gã dứt khoát gạt chủ đề này qua một bên.
Ở chỗ khác, Dương Đào cũng đã đi tới bước cùng đường bí lối, lương thực còn dùng được trong quân cũng không dư lại bao nhiêu, phản quân ở bên ngoài thì vẫn chưa chịu lui binh.
“Có một chuyện, ta định bàn bạc với huynh.” Dương Đào nghiêm túc nói với Tiền Tố: “Về chuyện sau này.”
Mấy ngày này Tiền Tố nhìn thấy rõ Dương Đào nhanh chóng tiều tụy, vẻ mặt rối rắm, hắn cũng đã lờ mờ đoán ra là chuyện gì.
“Cho dù chủ công có quyết định thế nào, thần tất nhiên sẽ đi theo.”
Dương Đào cảm thấy mình vô cùng khó mở lời.
Mọi người phó thác tính mạng cho anh ta, nhưng anh ta lại không trở thành một chủ công tốt, phụ sự mong chờ và lòng trung thành của bọn họ.
Tiền Tố rất hiểu ý người, hắn nhìn thấy dáng vẻ khó mở miệng được của Dương Đào, bèn chủ động bắc một chiếc thang cho anh ta.
“Chủ công muốn sắp xếp hơn hai mươi nghìn binh mã dưới trướng này như thế nào?”
Dương Đào chán chường nói: “Cô phụ lòng trung thành của các huynh, Đào vô cùng hổ thẹn.”
Tiền Tố nói: “Chủ công không cần tự trách... Chủ công làm được gì thì cũng đã làm rồi, chỉ là ý trời không thành toàn cho người, chứ không liên quan tới chuyện khác.”
Hắn an ủi như vậy, trong lòng Dương Đào cũng chẳng dễ chịu hơn là bao.
Tiền Tố hỏi: “Chủ công chọn ai rồi?”
“Liễu Hi.”
Dương Đào nói ra cái tên giống như trong dự kiến.
“Liễu Hi sao?” Tiền Tố nói: “Thật ra thì cô ta tốt hơn tên tiểu nhân An Thôi rất nhiều. An Thôi thì làm chuyện ngang ngược, tàn sát Nam Man, ám toán đồng minh, cử chỉ hành vi không có chút dáng vẻ đứng đầu thiên hạ nào. Thế lực Liễu Hi lớn mà nguyên khí Nhiếp thị lại bị thương nghiêm trọng, trong thời gian ngắn không thể uy hiếp tới cô ta. Những nước khác thì chưa biết, nhưng Đông Khánh, Trung Chiếu, Nam Thịnh, ba nước này đã mơ hồ có vẻ bị cô ta thu vào trong túi rồi.”