Từ khi mối nguy Nhiếp thị bị đẩy lùi, ải Trạm Giang liền yên bình trở lại, sau một thời gian Khương Bồng Cơ bận rộn, cô lại làm bà chủ phủi tay, nói dễ nghe thì là rèn luyện ra một thế hệ mới. Vậy nên, rất nhiều việc tạp vụ vụn vặt đều bị cô đẩy cho hai đứa trẻ là Phong Nghi và Tôn Lan. Tôn Văn trông thấy thì vô cùng đau lòng, cả ngày chỉ lải nhải “Lan Lan lại gầy rồi”, “quần áo hình như rộng hẳn ra”, “Cháu ngoan, đây là canh gà mà gia gia bảo người làm cho cháu”.
Khương Bồng Cơ chỉ lặng lẽ nhìn, nhìn đến mức cô phải đau cả răng, nhưng mà Tôn Văn ở ngay trước mặt cô, cô cũng không tiện nói thẳng ra.
Cá muối trong kênh livestream lại không lo lắng chuyện này, bọn họ cấp tốc cho cái danh “Thái độ đúng mực của người nghiện cháu” lên hot search.
Những gì Khương Bồng Cơ muốn phỉ nhổ, dường như đều được bọn họ nói hết rồi.
[Nữ Vương Yêu Tinh Đỏ Tươi]: Ông lão Tôn Văn quả thực là sách giáo khoa trong môn nghiện cháu rồi, chỉ hận không thể bọc luôn thằng bé vào người rồi bê đi khắp nơi.
[Nấm Hương Nhảy Bài Quả Táo Nhỏ]: Hầy, ông nội nhà người ta đúng là không khiến tui phải thất vọng, hâm mộ ghen tị hận.
[Bóng Đêm Hồ Sen]: Ông lão Tôn Văn có thể dẫn cháu trai đi tham gia chương trình giải trí “Ông ơi mình đi đâu thế”, nhất định sẽ nổi tiếng nhất luôn.
Cho dù Tôn Văn rất cưng chiều cháu trai nhưng ông cũng có chừng mực, chuyện rèn luyện cho cháu trai thì ông nhất định không nhúng tay vào, bất chấp đứng nhìn Tôn Lan bận rộn quay cuồng.
So với đó, tên nhóc Phong Nghi còn đáng thương hơn nhiều, lần nào cũng phải vùi đầu vào công văn, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được cậu gầy hẳn đi.
Kỳ Quan Nhượng thật sự không thể nhìn nổi nữa, thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ đứng ra giúp cậu một tay, tránh cho đứa trẻ này tuổi còn nhỏ mà đã thăng thiên.
“Đa tạ.”
Trong khoảng thời gian gần một năm, chút trẻ con cuối cùng trên khuôn mặt Phong Nghi cũng hoàn toàn biến mất, trong ánh mắt cậu mang theo sự kiên cường nghiêm nghị không hợp với độ tuổi, thân hình cao lên giống như một mầm đậu, chiều cao cũng tăng lên rồi, lúc này cậu chỉ thấp hơn Kỳ Quan Nhượng có nửa cái đầu thôi. Phải biết rằng Kỳ Quan Nhượng là con lai, khung xương cũng cao lớn hơn đàn ông Trung Nguyên bình thường không ít. Phong Nghi mới bao nhiêu tuổi, chiều cao vẫn còn không gian tăng lên nữa, về sau cậu sẽ rất cao lớn.
“Phụ thân ngươi đã nói đủ lời hay ý đẹp, tặng cả lễ để ta chăm sóc ngươi rồi, nếu như ta không làm được chuyện gì đó, hắn mà biết được còn không ầm ĩ lên?” Kỳ Quan Nhượng không có ý định bao che cho Phong Chân, dù sao thì Phong Nghi cũng biết cha của cậu tính tình thế nào, lời nói của anh ta vô cùng châm biếm và khắt khe. Có điều, đối mặt với Phong Nghi, thật ra Kỳ Quan Nhượng đã ôn hòa hơn rất nhiều rồi, thậm chí còn dặn hộ vệ vào núi săn một chút đồ ăn dân dã cho cậu bồi bổ dinh dưỡng, cứ như là một người cha hiền vậy. Anh ta nói: “Ăn nhiều chút, gần đây đang là lúc ngươi phát triển vóc dáng, thức ăn trong quân doanh lại quá đơn giản.”
Phong Nghi cười đồng ý với anh ta nhưng ánh mắt nhìn tới đống quân vụ vẫn chưa xử lý xong kia lại lập tức đau đầu.
“Gần đây sức khỏe của chủ công có tốt không?”
“Sức khỏe của chủ công còn cường tráng hơn cả gấu đen, không khỏe gì đó chỉ là lấy cớ để nhàn hạ thôi.” Kỳ Quan Nhượng biết cậu muốn thăm dò chuyện gì, anh ta nói: “Tính của ngài ấy như vậy đó, thiếu kiên nhẫn với mấy công văn rườm rà. Chuyện gì không phải chuyện quan trọng, ngài ấy đặc biệt để cho ngươi với Tôn Lan luyện tập đó.”
Phong Nghi hỏi: “Chủ công thường xuyên như vậy ạ?”
Trước đây chiến sự căng thẳng, Phong Nghi thường xuyên nhìn thấy doanh trại của Khương Bồng Cơ đèn đuốc sáng trưng, cho dù cậu đưa bao nhiêu quân vụ vào trong, ngày tiếp theo chắc chắn sẽ được xử lý xong xuôi. Bởi vậy ấn tượng của Phong Nghi về Khương Bồng Cơ là cần cù chăm chỉ làm việc, mãi cho đến gần đây cô thả lỏng bản thân...
“Dung Lễ, ngài ấy là chủ công, nếu chuyện gì ngài ấy cũng phải tự làm thì ngài ấy cần nhiều thần tử như vậy làm gì?” Kỳ Quan Nhượng nói rất tự nhiên: “Đợi sau khi ngươi ra khỏi thư viện Kim Lân rồi xuất sĩ, hẳn cũng phải làm quen thôi. Thần tử có bổn phận của thần tử, quân chủ cũng có chức trách của quân chủ. Chủ công giống như một người đứng đầu, ngài ấy không cần phải làm tốt mọi chuyện, chỉ cần biết chuyện nào phải để cho ai làm là được.”
Chuyên cần chăm chỉ tất nhiên là chuyện tốt, nhưng không biết chuyện gì lại cố chấp nhúng tay vào mọi chuyện, như vậy mới thật sự phiền.
Trên đời này, không phải ai cũng toàn trí toàn năng được như chủ công, có rất nhiều người ngu xuẩn lại tự cho là mình thông minh, không hiểu gì còn muốn giả vờ hiểu.
“À... Còn có một chuyện...” Sau khi ăn xong, Phong Nghi để lộ vẻ chần chừ hiếm thấy: “Không biết...”
Kỳ Quan Nhượng nhướng mày, phát hiện trên mặt Phong Nghi hiện lên một màu đỏ ửng: “Cứ nói đi.”
“Vào buổi trưa, tiểu chất đến chủ trướng một chuyến, nhìn thấy... hình như là chủ công và Vệ tiên sinh có hơi.... thân mật?”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Chuyện này cứ để trong lòng là được rồi, đừng có nói toạc ra ngoài.”
Phong Nghi hơi hơi ngạc nhiên: “Vậy hai người đó thật sự là...”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Nam chưa gả nữ chưa lập gia đình, bọn họ thích làm thế nào thì mặc kệ bọn họ, ngươi kinh ngạc như thế làm gì chứ?”
Phong Nghi: “...”
Nam chưa gả, nữ chưa lập gia đình?
Phong Nghi tưởng tượng đến đối tượng là chủ công và Vệ Từ, yên lặng nuốt hết chuyện muốn nói vào.
Kỳ Quan Nhượng bày ra vẻ thản nhiên tiêu chuẩn, nói: “Bây giờ chiến sự cũng tạm ổn rồi, là lúc phải mong chờ một thiếu chủ.”
Một lát nữa bảo hộ vệ vào núi tìm xem có thứ hoang dã nào tráng dương bổ âm hay không.
Thân thể Vệ Tử Hiếu vẫn hơi gầy yếu một chút.
Phong Nghi lúng ta lúng túng gật đầu, nói: “Đúng vậy, đến giờ dưới gối chủ công vẫn chưa có người thừa kế, rất đáng băn khoăn.”
Bấm ngón tay tính toán, qua mấy tháng nữa, chủ công đã sắp hai mươi bốn rồi.
Đến tuổi này mà còn chưa có con, quả thật là đáng để băn khoăn.
Ngay lúc này, Khương Bồng Cơ vốn nên ngồi trong chủ trướng đang làm gì đây?
Cô đang ở bên ngoài ăn cơm dã ngoại, gối lên chân của Vệ Từ để ngủ trưa, khiến cho một đám cá muối phải hâm mộ khóc hu hu.
“Tâm trạng của chủ công rất tốt, có chuyện gì vui sao?”
Khương Bồng Cơ nhìn vào môi của anh hồi lâu, nhìn đến mức cả người Vệ Từ đều thấy không được tự nhiên, không nhịn được nhớ lại chuyện càn rỡ vừa rồi.
“Sao mà huynh lại nhìn ra được tâm trạng của ta rất tốt thế? Đồ ăn ngon ở ngay trước mắt lại chỉ có thể nếm qua hai miếng, ta buồn sắp chết rồi đây.”
Mấy lời cợt nhả của Khương Bồng Cơ tỷ lệ nghịch với tiết tháo của cô, hết câu này tới câu khác, cho dù là Vệ Từ có kinh nghiệm dày dặn cũng không thể chịu nổi.
Nghe thấy trong lời nói của cô có vẻ chọc ghẹo, Vệ Từ không tự chủ mà đỏ cả tai.
“Lần sau đừng có làm vậy nữa, hôm nay... hình như Dung Lễ...”
Bị đám Kỳ Quan Nhượng biết thì cũng đành thôi, da mặt của Vệ Từ còn chống đỡ được, nhưng lại bị tiểu bối Phong Nghi này nhìn thấy, thật sự là vô cùng xấu hổ. Anh cũng biết tính cảnh giác của chủ công nhà mình rất cao, chắc chắn lúc Phong Nghi đến gần cô đã phát hiện rồi, nhưng lại cố tình giở trò xấu không nhắc nhở anh.
Khương Bồng Cơ nói: “Lúc ta bằng tuổi nó, sách vở phim ảnh gì cũng xem không biết bao nhiêu Gb rồi, trẻ con bây giờ đâu có ngây thơ như vậy chứ?”
Vệ Từ: “...”
Cho dù nghe không hiểu, nhưng anh vẫn lờ mờ cảm thấy không đúng lắm.
“Mấy ‘ghi’ là gì vậy?”
Khương Bồng Cơ: “Là tranh nam nữ nhiều tư thế biết chuyển động đó, một Gb đại khái chắc là mấy bộ nhỉ?”
Vệ Từ: “...”
Khương Bồng Cơ còn ngại anh không đủ xấu hổ, cô nói: “Nếu như sau này có cơ hội, ta sẽ đưa huynh đi xem thử, có điều thân thể của những nhân vật đó không bằng một phần một trăm thân thể của Tử Hiếu đâu. Ta cũng không biết vì sao bọn họ lại thích xem tới vậy, ta xem thấy vô cùng nhàm chán, cũng chỉ có mấy tư thế mà ta thấy muốn làm.”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Hồi còn trẻ, Khương Bồng Cơ đã từng xem thử lúc ở trong trại huấn luyện chiến sĩ gen.
Một vài chiến hữu không đứng đắn lắm ức hiếp cô tuổi vẫn còn nhỏ, trêu chọc cô bảo là thú vị, vậy mà Khương Bồng Cơ lại vô cùng nghiêm túc xem hết tất cả.
Có điều năng lực quan sát của cô rất đáng sợ, những nhân vật đó ở trong mắt cô giống như mấy bộ xương vậy, nhìn không thấy đẹp chỗ nào hết.
Khương Bồng Cơ lại nói: “Chờ khi chiến thắng trở về, chúng ta thử xem nhé?”
Vệ Từ không còn gì để nói, đành nâng một tay lên đỡ trán, để lộ đôi tai đỏ ửng.
“Chủ công còn như vậy nữa, Từ giận thật đấy!”
Đáng yêu quá đi mất.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Được được được, ta sửa là được mà, huynh đừng có tức giận. Để nhận lỗi, ta nói cho huynh một tin tức tốt, được không?”
Ngọn lửa vừa mới dâng lên trong Vệ Từ phù một tiếng rồi tắt.
“Tin tức gì thế?”
Khương Bồng Cơ nói: “Dương Đào đầu hàng.”
Ánh mắt Vệ Từ lộ vẻ vui mừng: “Tin từ lúc nào thế?”
Khương Bồng Cơ nói: “Vừa mới rồi thôi, đại khái trong khoảng hơn mười ngày hai mươi ngày tới là có thể nhận được chiến báo rồi.”
Một Âu hoàng tươi non mọng nước vừa mới ra lò.
Đối tượng xuyên không, vú nuôi của con Dương Đào.
#Âu hoàng gợi cảm, bón sữa online#