Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1587

Đại khái là vì người trong cuộc mơ hồ còn người ngoài thì sáng suốt, đám cá muối đích thân đối mặt với Dương Tư sẽ vì khí thế của gã mà không phản ứng kịp, nhưng cách màn hình livestream thì tốc độ phản ứng của bọn họ rất nhanh, cái này phải nhờ vào công của kha khá các bộ phim cung đấu đấy.



Trong phim cung đấu có nhiều người phụ nữ rất đáng sợ, dường như từng câu nói từng ánh mắt đều mang ẩn ý cả.



Lúc này, mỗi một cá muối đều giống như thám tử có chỉ số IQ trên hai trăm, dùng kính lúp soi ra từng chi tiết.



Do cách một màn hình nên đám cá muối sẽ không khẩn trương như Âu hoàng, thế nên đầu óc nhảy số rất nhanh, lập tức đoán ra ý của gã.



[Có Chút Nhàm Chán]: Cái gì vậy, tui không nghe nhầm chứ, đại lão Dương Tư đang uy hiếp chúng ta hả?



[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Không, bác không nghe nhầm đâu, quả thật gã đang uy hiếp chúng ta đó, lại còn là kiểu uy hiếp khiến người ta dở khóc dở cười nữa chứ. Chúng ta đều là tri kỷ của Streamer, làm sao có thể gây trở ngại cho sự nghiệp làm trùm của Streamer được, bộ dạng lo lắng của Tiểu Tư Tư thật sự dễ thương chết đi được.



[Vua Vũ Đạo Nhảy Quảng Trường]: Cái này không quan trọng, quan trọng là lòng trung thành âm thầm của Dương Tư được Streamer nhận ra rồi, vị đại lão này tương lai ắt có tiền đồ. Quan trọng nhất chính là gã tiến thêm một bước dài trong việc hỏi cưới Khương Hiệu úy đó nha! Nếu như Khương Hiệu úy biết được chắc chắn thiện cảm sẽ tăng cao!



Là cá muối, CP chính hay CP phụ đều đu tất, bọn họ còn đu cả CP Khương Bồng Cơ x Khương Lộng Cầm. Nhưng mà Streamer vẫn lựa chọn người được yêu thích hơn cả là Vệ Từ, điều này khiến không ít fan bách hợp của đôi này phẫn nộ.



Dù hai năm nay Khương Lộng Cầm và Dương Tư là một CP, lại còn có bầu sinh con gái rồi nhưng nhóm fan bách hợp kia vẫn không thay đổi, trái lại còn tự ảo tưởng ra một câu chuyện ngược luyến ngược tim gan phèo phổi người khác. Đồng thời các cô còn thấy vui tai vui mắt với tình trạng làm cha mà vẫn độc thân của Dương Tư.



Muốn ôm mỹ nhân về còn phải chiếm được độ thiện cảm của chủ công (tình địch), cỏ xanh trên đầu có thể thả ngựa được rồi, mùi giấm chua thiệt sảng khoái đó nha.



Nhìn bình luận của đám cá muối, Âu hoàng ban đầu còn rất khẩn trương giờ không nhịn được bật cười.



Mắt Dương Tư lạnh băng, hỏi: “Ngươi cười cái gì?”



Toang rồi!



Gò má khó khăn lắm mới hồng lên được của Âu hoàng giờ lại bị dọa sợ trắng bệch ra, anh ta nói: “Chỉ là ta cảm thấy ngươi đã suy nghĩ nhiều rồi, ta tuyệt đối không có ác ý.”



Bất kể là Âu hoàng có giơ ba ngón tay hướng lên trời thề độc hay làm gì khác thì Dương Tư cũng vẫn không dễ gì tin tưởng anh ta, từ đầu đến cuối vẫn giữ ba phần cảnh giác.



Không phải chủng tộc ta, chắc chắn có ý đồ khác.



“Quỷ núi” không phải là người, làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng được?



Những gì cần hỏi cũng đã hỏi rồi, Dương Tư để cho Âu hoàng rời đi, nhưng không ngờ Âu hoàng lại đứng tại chỗ chần chừ không đi, muốn nói lại thôi.



Dương Tư hỏi anh ta: “Còn có chuyện gì sao?”



Nếu không có chuyện gì thì đi nhanh giùm, gã còn phải suy nghĩ làm sao từ chối, còn phải viết thư báo cho chủ công biết chuyện ngày hôm nay gặp phải nữa.



Gò má Âu hoàng đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Ngươi có thể ký tên cho ta không?”



Dương Tư phì cười, hỏi: “Sao quỷ núi các ngươi lại thích thu thập chữ ký của người phàm như vậy chứ?”



“Quỷ núi nữ ngư dân” đầu tiên mà Dương Tư gặp trước khi rời đi cũng nói với đám Dương Tư xin chữ ký của bọn họ, nói là lấy về làm kỷ niệm.



Âu hoàng nói: “Ta cảm thấy ngươi tiền đồ vô lượng, nói không chừng sẽ là danh nhân lưu danh sử sách, chữ viết tay rất có giá trị sưu tầm đó.”



Mặc dù cứ bảy ngày lại xuất hiện một Âu hoàng nhưng lại không có mấy người có cơ hội đến gần nhóm Khương Bồng Cơ, chữ ký của bọn họ hoặc là đồ vật bên người đều được ra giá rất cao. Vị Âu hoàng này cũng không tham lam, nếu anh ta muốn Dương Tư tặng mình đồ quý giá, chắc chắn người ta sẽ không đồng ý, cái này giống như đòi một người xa lạ cho mình cái điện thoại di động ấy. Nhưng mà nếu chỉ muốn một chữ ký thôi thì Âu hoàng cảm thấy mình vẫn có hy vọng.



Game nhập vai mà anh ta mê mẩn yêu cầu máy cấu hình cao, nhưng anh ta là sinh viên năm nhất nghèo như cún, không có tiền mua laptop đắt tiền để chơi một game nhảm nhí. Nếu như có được chữ ký của Dương Tư rồi mang lên mạng đấu giá thì sẽ có tiền mua laptop chơi game, sau này chơi game cũng sướng hơn.



Để đạt được mục đích, Âu hoàng còn nói lời khen trái lương tâm để tâng bốc Dương Tư.



Hừ, là một người có cốt khí, nếu không phải vì chút tiền mua laptop chơi game thì còn lâu anh ta mới nhượng bộ Dương Tư nhá.



Dương Tư cười nói: “Câu này nghe rất lọt tai.”



“Nếu nghe lọt tai thì ngươi ký thêm cho ta mấy chữ đi.” Anh ta được nước lấn tới: “Phát tài hay không đều nhờ ngươi cả, huynh đệ à!”



Dương Tư: “...”



Đột nhiên gã cảm thấy những lo lắng và thuyết âm mưu lúc trước của mình đều là vớ vẩn cả. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Tại sao gã phải lo lắng quỷ núi có thể gây trở ngại cho sự nghiệp làm bá chủ của chủ công nhà mình và uy hiếp sự an toàn của chủ công chứ?



Nếu như quỷ núi đều ngây thơ dễ dụ như thế, ngược lại Dương Tư hơi lo lắng cho cái chủng tộc này, bọn họ sẽ không bị sự ngây thơ của chính mình hại chết sao?



Âu hoàng thấy vậy bèn nói: “Tại sao ta lại cảm thấy ánh mắt và biểu cảm của ngươi hình như đang khinh bỉ ta vậy?”



Dương Tư liên tục phủ nhận: “Không phải, ta đâu có, đừng có nói bậy.”



Âu hoàng vui vẻ cầm chữ ký và cả lời chúc phúc mà Dương Tư cho rời đi, để lại một mình Dương Tư bối rối.



Gã vẽ ra hình xăm sau gáy của Âu hoàng rất hoàn hảo, lông mày hơi cau lại.



Mặc dù gã có kiến thức rộng rãi nhưng cũng không nhìn ra hoa văn đó có nguồn gốc từ đâu hoặc là có hàm nghĩa gì.



“Thôi vậy, nếu như bảy ngày mới xuất hiện một người thì sau này đề phòng một chút là được.”



Nếu như quỷ núi có thể che giấu hình xăm sau gáy thì không đến nỗi ba người liên tiếp đều lộ ra sơ hở.



Nếu quỷ núi thật sự có uy hiếp thì Dương Tư cũng có thể dựa vào quy luật xuất hiện và ký hiệu sau gáy bọn họ để gia tăng đề phòng.



Sự xuất hiện của Âu hoàng chỉ là nốt nhạc đệm, việc Dương Đào quy thuận mới là chuyện lớn.



Khương Bồng Cơ dựa vào thị giác của Âu hoàng chắp vá được đại khái những chuyện xảy ra bên kia.



“Tạm thời Nhiếp thị không đủ khả năng gây uy hiếp, cứ mặc bọn họ chó cắn chó đi, ngược lại là bên An Thôi không quá an phận đâu, cần phải dạy dỗ một chút.” Khương Bồng Cơ nói với Vệ Từ: “Dương Đào quy thuận vẫn cần ta tự mình ra mặt, mấy người Tĩnh Dung không tiện đứng ra, có rất nhiều việc không thể sắp xếp ổn thỏa được.”



Mặc dù Dương Đào đã quy thuận nhưng anh ta cũng từng là chư hầu, lại còn chủ động quy thuận, không giống với thua trận bị bắt. Mấy người Dương Tư không tiện ra mặt, chỉ có thể thu xếp ổn thỏa rồi chờ Khương Bồng Cơ đến xử lý. Ải Trạm Giang giữ lại một số binh mã để phòng ngừa Nhiếp thị thay đổi, số còn lại có thể đưa đến Chương Châu, tận lực tranh thủ trước khi Nhiếp thị khôi phục nguyên khí chiếm Nam Thịnh. Chiếm được Nam Thịnh rồi thì Trung Chiếu không thành vấn đề.



Để đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Khương Bồng Cơ đặc biệt để lại mấy người Tôn Văn và Kỳ Quan Nhượng.



Nếu như thời cơ xuất binh đến Trung Chiếu chín muồi, bọn họ có thể không cần chờ sự đồng ý của Khương Bồng Cơ, đây cũng coi như một loại ủy quyền.



Kỳ Quan Nhượng nói: “Tình huống ở Nam Thịnh không rõ, chủ công đừng ngại dẫn những người này theo, bọn ta cũng an tâm hơn.”



Khương Bồng Cơ hỏi: “Văn Chứng có đề xuất gì không?”



Kỳ Quan Nhượng nhìn lướt qua chỗ Vệ Từ rồi nói: “Tử Hiếu làm việc cẩn thận, suy nghĩ chu toàn, cũng từng thâm nhập Nam Thịnh nên hiểu rõ tình hình bên đó, chủ công có thể đưa hắn đi cùng. Ngoài ra, tướng quân Bách Ninh là nhân sĩ Nam Thịnh, có lẽ có thể giúp đỡ khi cần.”



Bách Ninh chỉ là tệp đính kèm thôi, mục đích của Kỳ Quan Nhượng vẫn là Vệ Từ.



Chủ công nhà mình tự ràng buộc quá mức khiến bề tôi lo lắng, anh ta chỉ có thể tìm cơ hội cho hai người ở chung một chỗ, nói không chừng một ngày nào đó Tống tử Nương Nương* hiển linh đưa thiếu chủ tới thì sao? Vệ Từ ở lại cửa ải Trạm Giang làm chi? Cũng không phải là không có Vệ Từ thì không được nhưng thiếu chủ không có anh thì thật sự không được mà!



* Tống tử Nương Nương: Là vị thần (Đạo giáo) chịu trách nhiệm về việc sinh con trong tín ngưỡng tôn giáo dân gian Trung Quốc.



Khương Bồng Cơ yên lặng nhìn lướt qua Kỳ Quan Nhượng, anh ta yên lặng đối mặt với cô, không hề sợ hãi.



Không còn cách nào khác, Khương Bồng Cơ bị hối thúc sinh em bé đành phải nói một câu: “Bây giờ còn phải đánh giặc, đứng đắn một chút.”



Kỳ Quan Nhượng nói: “Chuyện thiếu chủ liên quan đến việc truyền thừa ngôi vua, rất đứng đắn mà.”

Bình Luận (0)
Comment