“Sống hơn bảy mươi năm, lần đầu tiên bị người ta giục sinh con, có loại ảo giác nhiều thêm một vị nhạc mẫu.”
Lộ trình đi Chương Châu cũng cần thời gian chuẩn bị, Khương Bồng Cơ là chủ công nên không cần bận rộn, tự nhiên sẽ có người thay cô lo liệu tất cả.
Cô rảnh rỗi không có việc gì làm bèn nói với Vệ Từ chuyện Kỳ Quan Nhượng giục sinh con, vẻ mặt Vệ Từ giống như bảng màu bị đổ vậy.
Khương Bồng Cơ còn tưởng rằng anh nghi ngờ chuyện cô đã sống được hơn bảy mươi năm nên cười yếu ớt giải thích: “Thế giới ta sống ở kiếp trước rất khác biệt với nơi này, thường thì người bình thường có thể dễ dàng sống được một trăm năm mươi đến hai trăm tuổi, người có thực lực mạnh mẽ hoặc thiên phú dị bẩm thậm chí có thể đột phá cực hạn, tuổi thọ đạt tới ba, bốn trăm. Còn ta á, mặc dù cũng có tiềm lực đó nhưng mà do liên quan đến chức vụ, hơn phân nửa là nửa đường hy sinh vì nhiệm vụ. Đừng có thấy kiếp trước ta sống đến bốn mươi tuổi đã là rất lớn, nếu như dựa theo tuổi thọ bình quân của thế giới này để tính thì ta chỉ là mới trưởng thành thôi, vẫn còn trẻ tuổi nha.”
Khương Bồng Cơ chú trọng nhấn mạnh hai chữ “trẻ tuổi”, cô cũng không muốn bị người ta nói là trâu già gặm cỏ non đâu.
Hơn nữa, Vệ Từ mà tính luôn cả tuổi kiếp trước của anh thì không hề trẻ hơn Khương Bồng Cơ.
Vệ Từ buồn cười: “Không, chủ công hiểu lầm rồi, chẳng qua Từ chỉ tò mò... Kiểu nói ‘nhạc mẫu’ kia từ đâu mà ra vậy?”
Nếu như chủ công so sánh Kỳ Quan Nhượng với mẹ vợ, vậy há chẳng phải Vệ Từ bỗng dưng nhiều thêm một “bà mẹ” hay sao?
Khương Bồng Cơ nói với lẽ đương nhiên: “Tử Hiếu đã từng gặp nhạc phụ nhà nào lại đi thúc giục con rể sớm sinh người thừa kế chưa?”
Chỉ có mẹ vợ hoặc mẹ chồng mới là người đi thúc giục thôi nhá.
Vệ Từ không còn lời gì để nói.
Đây là trọng điểm sao?
Chẳng lẽ trọng điểm không phải là tại sao Văn Chứng lại là “mẹ vợ” mà không phải là “mẹ chồng” hay sao?
Vừa nghĩ một chút Vệ Từ liền bình thường trở lại.
Chủ công không thể là bên gả chồng, anh cũng không muốn nhiều thêm một “bà mẹ vợ” như Kỳ Quan Nhượng.
Bất luận là loại nào nghe đều như ác mộng vậy.
“Văn Chứng chỉ là lo lắng thái quá thôi.”
Vệ Từ tỏ vẻ mình có thể hiểu được.
Là một người từng trải, kiếp trước anh cũng từng hao tâm tổn sức vì chuyện thiếu chủ, hoàn toàn không ngờ rằng bệ hạ lại nhìn trúng anh.
Bỗng nhiên anh có loại ảo giác tự bê đá đập lên chân mình.
Vệ Từ đang suy nghĩ vẩn vơ, Khương Bồng Cơ kéo anh trở lại thực tại.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Mấy ngày trước Văn Chứng phái người vào trong núi tìm thú hoang thải âm bổ dương, huynh có cảm thấy bữa ăn hàng ngày của mình thay đổi hay không?”
Vệ Từ nghe vậy, nhất thời sắc mặt đen đi một chút.
Khương Bồng Cơ thấy anh phản ứng như vậy rất đáng yêu, nhịn không được cười lớn.
“Văn Chứng cũng thật là... Chủ công không giúp Từ thì thôi, vì sao còn cười nhạo?”
Vệ Từ kìm nén hồi lâu cũng không tìm được từ ngữ thích hợp, ngược lại Khương Bồng Cơ cười vui vẻ, dựa nửa người vào người anh.
Để đề phòng Khương Bồng Cơ ngã xuống đất, Vệ Từ đưa hai tay ra đỡ cô, người ngoài nhìn vào tư thế thân mật của hai người sẽ cảm thấy không thể có người thứ ba chen vào được.
“Đây sao có thể coi là cười nhạo chứ?”
Hai tay Khương Bồng Cơ đặt lên má Vệ Từ rồi thơm anh một cái.
Vệ Từ khó khăn nghiêng đầu tránh đi, nhọc nhằn nói: “Ban ngày ban mặt, không thể ngang nhiên làm chuyện dâm loạn.”
Mặc dù quan hệ nên có hay không nên có hai người đều có rồi, nhưng Vệ Từ vẫn rất bảo thủ, rất là mâu thuẫn với hành động thân mật thường xuyên của chủ công nhà mình. Rõ ràng trong lòng rất vui vẻ nhưng mà sau khi tỉnh táo lại thì cảm thấy xấu hổ. Thường xuyên như vậy nên Vệ Từ cũng nghi ngờ bản thân có phải là “lam nhan họa thủy” trong mắt người ngoài hay không, khiến cho quân chủ anh minh thần vũ trước kia sa vào sắc đẹp…
Cho dù ở kiếp trước, bệ hạ cũng chưa từng cởi mở nhiệt tình như vậy, chuyện tình cảm luôn giấu kín trong lòng, thậm chí còn nhạt nhẽo như nước.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn quần áo của hai người, chưa cởi xuống một cái nào.
“Cái này mà cũng tính là ngang nhiên dâm loạn giữa ban ngày ư?” Cô cười nói: “Tiêu chuẩn của Tử Hiếu đối với ‘ngang nhiên dâm loạn giữa ban ngày’ thật là thấp.”
Vệ Từ ho nhẹ một tiếng, thấy trong đôi mắt của Khương Bồng Cơ có chút khác thường, anh hiểu rõ, dưới ham muốn sống sót mãnh liệt anh đánh lảng sang chuyện khác.
“Nói tới chuyện của Văn Chứng, e rằng đây không phải ý của một mình hắn.”
Khương Bồng Cơ bật cười, nhưng cũng không vạch trần hành động sứt sẹo của anh.
“Thiếu chủ chứ gì, cái gì tới sẽ tới thôi. Nói thế nào cũng phải chờ chiếm được Nam Thịnh, Trung Chiếu rồi nói sau, tình hình xã hội an ổn thì ta mới có tâm trạng cân nhắc chuyện người thừa kế.” Bởi vì khoa học kỹ thuật của thời đại này còn hạn chế, Khương Bồng Cơ cũng không có cách nào hưởng thụ phúc lợi làm một cuộc giải phẫu rồi ôm con, cô phải tự mình sinh người thừa kế, dùng thân thể này để mang bầu, đời sống vẫn còn nhiều bất tiện, cô phải làm tốt công tác chuẩn bị rồi mới suy nghĩ đến chuyện này: “Dù sao sức khỏe của huynh và ta cũng không tệ, không có tật xấu gì, có lẽ ‘một lần’ là có đứa bé thôi.”
Vệ Từ ngược lại đồng ý với câu này.
Kiếp trước điện hạ Khương Diễm cũng có không lâu sau lần đầu của bọn họ, hồi đó trạng thái thân thể của hai người còn không tốt như kiếp này.
Từ khi bệ hạ phát hiện mình mang thai đến lúc sinh con đều vô cùng thuận lợi, chỉ mất một tiếng đồng hồ là điện hạ Khương Diễm ra đời.
Ngược lại lúc sinh Vệ Tông lại xảy ra biến cố, phòng sinh bị người đưa vật âm tà vào, một ngày một đêm khó sinh mới sinh ra nghiệt tử đó.
Nhắc đến con, Vệ Từ rất dễ dàng thất thần.
“Thân thể chủ công khỏe mạnh, muốn thiếu chủ lúc nào mà chẳng được, ngược lại Văn Chứng bọn họ phải chờ đợi rồi.”
Khương Bồng Cơ nói: “Những thứ dễ dàng có được thì thường sẽ không được quý trọng, để cho bọn họ chờ dài cổ thì bọn họ mới biết yêu quý.”
Vệ Từ nghĩ đến kiếp trước, bật cười: “Chủ công không sợ thiếu chủ bị chiều đến hư sao?”
“Huynh cảm thấy có khả năng này à? Ngay cả con ruột của mình, bọn họ còn không chiều hư thì làm sao chiều hư thiếu chủ được?”
Khương Bồng Cơ đã thấy mấy đứa trẻ đời kế tiếp rồi, không có đứa nào phát triển lệch lạc cả, đặc biệt nhà Phong Chân, là gia đình “thượng lương bất chính hạ lương chính*” điển hình.
* Đời trước không đứng đắn nhưng đời sau lại rất chính trực.
“Điều này cũng đúng, có một thiếu chủ thôi đã cảm tạ ân đức, ngóng trông thiếu chủ thành rồng thành phượng, làm sao dám cưng chiều thành hư được?”
Kiếp trước Khương Diễm cũng là người được kỳ vọng rất nhiều, mặc dù là con gái nhưng không có ai dị nghị gì, mọi mặt đều dựa theo tiêu chuẩn đào tạo người kế vị. Dù sau này bệ hạ lại mang thai, trừ phần lớn những kẻ có dị tâm, mấy người Kỳ Quan Nhượng là số ít bề tôi không ủng hộ phế bỏ Thái tử Khương Diễm, đào tạo bồi dưỡng lại từ đầu người kế vị là nam, sau này lập trường chính trị của bọn họ cũng nghiêng về phe Khương Diễm.
Dĩ nhiên, chuyện này cũng liên quan đến chuyện Thái tử Chương Tộ vừa sinh ra đã “chết yểu”.
Nếu Phúc Thọ không giả chết rồi ẩn náu thì bệ hạ và Khương Diễm sẽ gặp nguy hiểm, Khương Diễm muốn tranh đấu với em trai ruột cũng không dễ dàng.
“Huynh lại thất thần rồi, ba lần rồi nhé.”
Khương Bồng Cơ bóp nhẹ gò má của Vệ Từ.
Mấy ngày gần đây đã cố gắng cung cấp cho Vệ Từ nhiều đồ ăn ngon hơn chút nhưng mà sao cái mặt này vẫn không thêm được tí thịt nào.
Vệ Từ nói: “Không nhịn được nghĩ tới Phúc Thọ.”
Khương Bồng Cơ hỏi: “Sao lại nghĩ đến nó?”
Khương Bồng Cơ đã thấy hai đứa bé qua thế giới tinh thần của Vệ Từ, đứa bé tên Vệ Tông đó rất đáng yêu, tướng mạo rất giống Vệ Từ.
Vệ Từ nói: “Làm cha mà chưa làm hết trách nhiệm dạy dỗ, khiến nó lầm đường lạc lối, Từ thẹn với sự tín nhiệm của bệ hạ.”
“Vệ Tử Hiếu, ta nhẫn nhịn lâu lắm rồi nhé!” Khương Bồng Cơ nghe mà đen mặt, hai tay bóp má của anh, giả bộ tức giận nói: “Huynh không cảm thấy nói về một người phụ nữ khác trước mặt ta rất là quá đáng hay sao? Huynh nhìn màu sắc trên đầu ta chút đi, có phải cái đầu này của ta có thể chăn dê phi ngựa trên đó rồi không?”
Vệ Từ: “...”