“Chủ công đang tự uống giấm chua của mình đấy à?”
Vệ Từ hơi do dự hỏi, nhưng khóe môi không khỏi cong lên.
Hai đời cộng lại cũng là người sắp tới tuổi bảy mươi rồi mà bây giờ tính tình lại giống như tên nhóc lỗ mãng mới biết yêu vậy.
Nếu như người yêu tình nguyện quan tâm anh nhiều hơn, nhìn anh lâu hơn anh sẽ không nhịn được mà vui mừng nhảy nhót.
Khương Bồng Cơ lại thoải mái thừa nhận, nói: “Đúng thế thì sao nào? Dù ‘bệ hạ’ của huynh kiếp trước cũng là ta nhưng mà ta không có phần ký ức đó, đối với ta mà nói đó chính là một người khác. Huynh cứ nhắc tới cô ta là ảm đạm buồn rầu, ta ghen một chút không phải rất bình thường à?”
Cô không giống người đàn ông miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, lời nói hành động không đồng nhất này. Cô hiểu rõ tính cách của Vệ Từ, có cái gì thì nói cái đó, đừng hy vọng bộ não của anh sẽ đoán được tình cảm mà cô muốn biểu đạt. Cô thừa nhận cô chính là bình giấm đấy thì sao nào!
Vệ Từ nhịn cười, nói: “Chủ công và Từ cộng lại cũng sắp một trăm năm chục tuổi, là vợ chồng già rồi, đừng nói những chuyện này nữa.”
Lông mày Khương Bồng Cơ nhíu một cái, bĩu môi nói: “Mau thành thật khai báo đi, trong lòng huynh ta quan trọng hơn hay là bệ hạ nhà huynh quan trọng hơn hả?”
Vệ Từ: “...”
Khát vọng sống mãnh liệt cho anh biết rằng đây là một câu hỏi toi mạng như chơi.
Dù bình thường Vệ Từ là người có tài ăn nói nhưng lúc này cũng không dám trả lời tùy tiện, rất sợ giẫm phải mìn.
Dưới tình thế khó xử này, anh chỉ có thể năn nỉ kẻ đầu sỏ đang nhìn dáng vẻ quẫn bách của anh với ánh mắt nửa cười nửa không, nhờ kẻ đó giúp đỡ.
“Chủ công cho rằng Từ nên trả lời như thế nào?”
Khương Bồng Cơ nói: “Sắc!”
“Cái gì cơ?”
“Dụ!”
Khương Bồng Cơ hoa tay múa chân kéo tay.
“Không có mâu thuẫn của cặp đôi nào mà một cái hôn không giải quyết được, nếu như có, vậy hôn hai cái là được.”
Vệ Từ: “...”
Dù sóng to gió lớn gì Vệ Từ đều đã gặp nhưng anh vẫn không đỡ nổi những hành vi đùa giỡn của chủ công nhà mình.
Có lúc anh cũng hoài nghi có phải mắt mình mù rồi hay không, bệ hạ và chủ công rõ ràng là cùng một người, bệ hạ thì tính cách lạnh lùng, tình cảm luôn để trong lòng, thỉnh thoảng mới cười thoải mái, ít khi dịu dàng, còn chủ công thì... như kiểu muốn thể hiện tất cả cảm xúc ra ngoài khiến anh không thể chống đỡ được.
Mặc dù như vậy, không chống đỡ được cũng phải chống, ai bảo người này là người mà anh ngưỡng mộ, theo đuổi, tôn sùng cả hai đời người.
Khi tình cảm của hai người trở nên ổn định và nồng nàn, Khương Bồng Cơ cũng không phải loại người hẹp hòi, thường xuyên chia sẻ với mọi người.
Ví dụ như nửa đêm Vệ Từ mang đồ ăn khuya cho Khương Bồng Cơ, cô sẽ thuận tiện mở livestream nửa đêm lên ngược cún độc thân.
Tại sao lại nói là ngược cún độc thân?
Làm gì có cặp đôi nào sẽ xem livestream vào lúc “sinh hoạt ban đêm” chứ?
Chỉ có cún độc thân mới đói bụng chơi game, nghịch di động xem livestream thôi, người trưởng thành đã có đôi có cặp đều đang hưởng thụ cuộc sống rồi. Bởi vậy, livestream lúc đó khiến đám cá muối kêu gào khóc lóc, náo nhiệt giống như ăn Tết vậy, chỉ có một mình Khương Bồng Cơ là vui vẻ thôi.
Cô cười trên nỗi đau khổ của năm triệu cá muối, có được nó mới thấy nó trân quý.
Cũng may, cuộc sống khổ sở này cũng không kéo dài quá lâu.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Cảm ơn đại lão Kỳ Quan, cuối cùng cũng làm xong nhiệm vụ trước khi ra trận, nếu không Streamer sẽ còn phát điên.
[May Mắn Bé Nhỏ]: Tui cũng cảm ơn, đợt này Streamer giống như uống nhầm thuốc vậy, ra sức ngược cún, toàn thế giới đều biết cô ấy thoát phận FA rồi.
[Có Khát Vọng Không Tồi]: Sai rồi, không phải toàn thế giới, rõ ràng là mười hai tỷ người của hai vị diện đều biết cô ấy đã thoát kiếp FA.
Đám cá muối âm thầm trào phúng còn Khương Bồng Cơ thì thay quân phục mới, xoay người nhảy lên lưng ngựa.
“Lên đường!”
Núi non hùng vĩ xung quanh ải Trạm Giang từ từ lẫn vào đường chân trời phía sau lưng Khương Bồng Cơ.
Mấy người Kỳ Quan Nhượng đứng trên tường thành dõi mắt nhìn theo hướng đại quân rời đi, đắm mình trong ánh chiều tà, quanh thân tựa như có màu vàng lấp lánh quẩn quanh.
“Nếu như lần này có thể bắt được Nam Thịnh thì thiên hạ cũng có thể.”
Giọng Kỳ Quan Nhượng không lớn nhưng lại có sự chắc chắn, tựa như điều anh ta nói chính là tương lai.
Tôn Văn sửa lại: “Không phải thiên hạ cũng có thể, rõ ràng là thời kỳ thịnh vượng cũng có thể. “
“Đúng vậy, thời kỳ thịnh vượng cũng có thể.” Kỳ Quan Nhượng lộ ra nụ cười hiếm thấy: “Chúng ta cũng phải cố gắng, đừng có gây trở ngại cho chủ công.”
Chân mày Tôn Văn cau lại.
Ông sẽ không cho rằng câu này là do Kỳ Quan Nhượng thuận miệng nói ra, rõ ràng là có dã tâm.
“Cậu định làm gì?”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Dĩ nhiên là làm Trung Chiếu náo nhiệt hơn rồi, khiến bọn họ nội chiến đến mệt đi, nếu như có khả năng thì nội ứng ngoại hợp.”
Nói tới khích bác ly gián, Kỳ Quan Nhượng chính là một trong những tay lão luyện, không hề kém hơn Tôn Văn châm ngòi ba tộc Bắc Cương hồi đó.
“Nghe ý của cậu thì có vẻ cậu định âm thầm nâng đỡ cho thế lực ở Trung Chiếu?”
Tình hình ở Trung Chiếu đã quá hỗn loạn, nhưng hai người thấy còn thiếu độ nóng, còn cần quạt gió thổi lửa.
“Chúng ta tự mình xuất binh rất bất lợi, sĩ tộc Trung Chiếu sẽ đoàn kết lại với nhau để chống lại người ngoài.” Kỳ Quan Nhượng hiểu rõ điểm này, một khi có kẻ thù chung và mối hận lớn hơn thì dù có từng là kẻ thù cũng có thể tạm thời kết thành đồng minh, nhất trí đấu lại người ngoài, đó không phải những gì Kỳ Quan Nhượng muốn thấy: “Chẳng bằng âm thầm nâng đỡ một người, mượn tay đối phương cài gián điệp, khơi mào cho nội chiến kịch liệt hơn.”
Nội chiến ở Trung Chiếu càng ác liệt thì Kỳ Quan Nhượng ngồi thu lợi ích từ việc ngư ông đắc lợi càng lớn. Kỳ Quan Nhượng cũng không lo không có người đồng ý hợp tác với mình, đứng trước lợi ích mê người không có mấy người có thể khống chế được, chứ đừng nói gì đến những kẻ có dã tâm không cân xứng với trí khôn kia.
Kỳ Quan Nhượng hỏi Tôn Văn: “Tái Đạo nghĩ thế nào?”
Tôn Văn cười nói: “Quá hay!”
Ông có vài món nợ cần tính sổ với Nhiếp thị, nhưng chỉ thế vẫn chưa đủ, ông muốn nhổ tận gốc Nhiếp thị để đưa chủ công Khương Bồng Cơ đến vị trí cao hơn. Nếu có thể bỏ Trung Chiếu vào túi thì một cái Nhiếp thị tính là gì? Đương nhiên Tôn Văn sẽ tán thành đề nghị của Kỳ Quan Nhượng.
Tạm thời không đề cập tới chuyện hai người đang mưu tính cái gì, bên Khương Bồng Cơ bắt đầu cuộc hành quân nhàm chán rồi.
Ải Trạm Giang cách Chương Châu không quá xa, ra roi thúc ngựa lại thêm đi đường thủy thì nửa tháng hoặc hai mươi ngày là có thể đến nơi.
Nhưng mà Khương Bồng Cơ mang theo năm mươi nghìn binh mã nên tốc độ hành quân không thể nhanh như người đưa tin được, chậm hơn không ít.
Hành quân ngày thứ mười, lính trinh sát của đại quân ngăn lại một người đưa tin, vặn hỏi một phen mới biết người này đưa tin cho Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ cởi bỏ quân trang dày nặng, thay một bộ đồ gọn gàng hơn.
Vạt áo bị cô cắt ngắn đi, chỉ dài qua đầu gối một chút, kết hợp với quần dài để dễ dàng hoạt động hơn.
Bộ quần áo này là khán giả xem livestream dạy cô làm, không ngừng đề xuất với cô, nói là muốn nhìn dáng vẻ cô mặc áo cổ tròn.
Khương Bồng Cơ phái người chế tạo quần áo theo những gì khán giả nói, mặc vào thật sự rất thoải mái, nhìn rất tự nhiên cộng thêm khí khái anh hùng.
Cách thức làm ra loại quần áo này chưa ai từng thấy, còn mang chút đặc điểm ngoại tộc nhưng ai bảo Khương Bồng Cơ là chủ công, dù có chưa thấy bao giờ nhưng người ngoài cũng không dám nói gì.
Cô cưỡi ngựa cả ngày trời, lúc này đang ngồi trong lều vải rửa tay chuẩn bị dùng bữa.
“Người đưa tin à?” Khương Bồng Cơ nói: “Để hắn vào đi, chẳng lẽ là tiền tuyến Chương Châu xảy ra chuyện gì sao?”
Nào ngờ, Khương Bồng Cơ lại chó ngáp phải ruồi đoán đúng.
Người đưa tin vào trong lều, nửa quỳ bẩm báo. Nguồn : Vietwriter.vn
Hắn nói mấy chữ mà khiến mọi người bên trong lều chấn động suýt nữa không phản ứng kịp, Vệ Từ đang giúp Khương Bồng Cơ bày bát đũa run tay một cái, đôi đũa rơi “cạch” xuống bàn ăn.
“Chủ công, Dương Đào dẫn binh tạo phản ạ!”