Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1591

Vệ Từ bày ra một biểu cảm vừa đố kỵ lại vừa ghen tuông, nói: “Nếu không thì sao lại nói là người có tài vào Kim Lân Các chứ?”



Khương Bồng Cơ nói: “Nghe mùi chua trong lời nói của Tử Hiếu, chẳng lẽ Tử Hiếu chưa được vào?”



Lúc Vệ Từ ngả bài với cô đã nói không ít chuyện ở kiếp trước, ví dụ như bảng văn võ ở Kim Lân Các.



Kim Lân Các kiếp trước không phải là Kim Lân Các kiếp này. Kim Lân Các ở kiếp này là một thư viện với quy mô lớn được mở cửa miễn phí cho người ngoài, còn Kim Lân Các ở kiếp trước lại là thánh địa vinh quang mà văn nhân, quân nhân khắp thiên hạ đều hướng tới, nơi đó có biệt danh là “đường lên trời”, ngụ ý là một bước lên mây.



Hoàng thất triều Khương đặt ra những quy định khắc nghiệt, chỉ có những thần tử văn, võ lập được những công lao rất lớn, cống hiến rất nhiều cho nhân dân, đất nước, triều đình, quân vương mới có tư cách để bức tranh của mình dâng vào trong Kim Lân Các, được hưởng thụ hương khói cung phụng của dân chúng giống như hoàng gia.



Trước Kim Lân Các, đừng nói là những đại thần văn võ bình thường, ngay cả bản thân đế vương cũng phải xuống ngựa, hạ kiệu, hạ liễn, đi bộ bước lên hàng trăm bậc thang.



Loại vinh quang này không chỉ đơn giản là làm rạng danh tổ tông, mà đó là lưu danh muôn đời chân chính, có người nào không động lòng chứ?



Con người sống một đời không phải vì bốn chữ “công danh lợi lộc” to đùng hay sao?



Đưa bức tranh vẽ mình vào trong Kim Lân Các, đó là mục tiêu phấn đấu cả đời của những văn thần võ tướng khi bước vào triều đình.



Vệ Từ chỉ là một người thường chứ không phải thánh nhân, đương nhiên là anh cũng muốn chứ. QAQ



Bởi vì một vài tâm lý nào đó, Vệ Từ cũng không thể nói rõ ràng là mình đã đạt được thành tựu này hay chưa, mà chủ công nhà anh cũng không nhiều chuyện hỏi han.



Bây giờ bị vạch trần ra rồi, anh rất đau lòng.



Vẻ mặt Vệ Từ ảm đạm, anh thở dài: “Tất nhiên là... chưa được rồi...”



Khương Bồng Cơ an ủi anh, nói: “Không sao đâu, không vào được bảng văn võ của Kim Lân Các thì vào quan tài của nữ đế đầu tiên đương thời cũng là lời rồi.”



Sống cùng chăn, chết cùng mộ?



Vệ Từ nào dám mong muốn chuyện này?



Kiếp trước, bệ hạ vừa mới băng hà không quá hai canh giờ, thằng nhóc Vệ Tông kia đã bị sĩ tộc lợi dụng, dẫn người đến bức vua thoái vị, nói thẳng ra rằng chính mình mới là Thái tử Chương Tộ. Trong tình huống hung hiểm như vậy, đừng nói là Vệ Từ, có là Thái tử Khương Diễm cũng vô cùng bị động, suýt nữa đã bị dồn vào chỗ chết, hết đường chối cãi.



Đứa con tự mình nuôi dạy lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, người làm cha như Vệ Từ còn có thể làm được gì đây?



Anh chỉ là một thái phó không quyền không thế, điều duy nhất anh có thể làm được là sống chết kìm lấy Vệ Tông - con trai ruột của anh, khiển trách đứa con ruột này đại nghịch bất đạo, giả mạo Thái tử Chương Tộ đã qua đời, mưu đồ lật đổ càn khôn, nói hành vi của cậu là mưu phản, cuối cùng rút kiếm tự vẫn, lấy cái chết để tạ tội, đi theo tiên đế.



Chỉ cần là chết không đối chứng, Khương Diễm liền có thể nhân cơ hội để chống lại, định tội Vệ Tông là loạn thần tặc tử.



Có điều, cứ như vậy thật ra người khổ nhất chỉ có con gái của anh.



Trong vòng một ngày, mẹ qua đời, cha tự vẫn, em trai tạo phản bị giết, những người có quan hệ huyết thống với cô đều chết sạch.



Dưới tình hình như vậy, Khương Diễm không oán hận anh, anh đã cảm động đến rơi nước mắt rồi, nào dám mơ tưởng Khương Diễm an táng thi thể của anh trong quan tài đế lăng, an giấc nghìn thu cùng bệ hạ được?



Vệ Từ thở dài: “Một thân hèn hạ, sao dám vào trong đế lăng, ở bên cạnh bệ hạ được?”



Khương Bồng Cơ híp mắt, tức giận bóp mặt anh.



“Đời này huynh tuyệt vọng đi, ngoại trừ quan tài của ta, huynh đừng nghĩ tới chuyện nằm vào chỗ khác.”



Vệ Từ không kìm được phải khẽ cười: “Vâng, Từ tuân mệnh.”



Lúc này, lòng ghen tuông cuồn cuộn của Khương Bồng Cơ mới bình ổn, hai người kéo chủ đề đã lệch đến tận chân trời quay về.



“Lạc đề rồi, chúng ta tiếp tục nói chuyện Dương Đào đi.” Khương Bồng Cơ nói: “Huynh nói cụ thể mấy chuyện của anh ta trong kiếp trước đi.”



Vệ Từ không dám giấu giếm chuyện gì, có điều khi bệ hạ thu phục được Dương Đào, Vệ Từ vẫn còn đang bán mạng dưới trướng của An Thôi, những nội dung anh biết được đều là sau này mới biết, có một vài chỗ cũng không kỹ càng lắm. Anh nói: “Từ hơi nghi ngờ, Dương Đào mang binh đánh lui quân địch là do Nhan Lâm bày mưu.”



“Không cần phải nghi ngờ, chắc chắn đó là kiệt tác của anh ta.” Khương Bồng Cơ tức giận nói: “Có điều, phỏng chừng Nhan Lâm cũng không tính toán được xa như vậy. Anh ta làm thế là để tranh thủ một chút lợi thế cho Dương Đào, để sau khi Dương Đào quy thuận cũng không đến mức chịu cản trở chèn ép khắp nơi... Thật sự là tình nghĩa huynh đệ khiến người khác phải cảm động, đến lúc này rồi vẫn còn không quên mưu đồ quyền lợi lớn nhất cho Dương Đào. Tính tới tính lui, tính kế tới ta rồi...”

Vietwriter.vn

Trau chuốt lại một chút suy nghĩ của Nhan Lâm, xác định được mục đích của đối phương, quá trình cũng trở nên dễ hiểu.



Dương Đào và Khương Bồng Cơ có thù có oán, bây giờ lại chỉ mang theo hai mươi nghìn tàn binh quy thuận, không chỉ khiến cho cô coi khinh, hoàn cảnh sau này cũng sẽ không được tốt lành.



Làm thế nào mới có thể cải thiện được địa vị sau này của Dương Đào?



Nhan Lâm hao tổn tâm trí để tính toán, vẫn chưa có được đầu mối, đúng lúc này lại có một cơ hội tuyệt vời ập tới.



Nếu như lợi dụng được cơn gió đông này, tiền đồ phú quý sau này của Dương Đào sẽ được bảo đảm!



Hóa ra, phản quân Nam Thịnh phản bội lại Dương Đào quy thuận An Thôi, trở thành đầy tớ của An Thôi, bọn họ thử thăm dò tấn công vào Chương Châu nằm trong túi của Khương Bồng Cơ. Nơi mà cả nhà già trẻ của Dương Đào ở đúng là một tòa thành thuộc tiền tuyến, nơi này không phải vùng giao tranh của nhà binh, ý nghĩa chiến tranh cũng không lớn, Dương Tư liền dàn xếp cho toàn bộ tàn binh của Dương Đào tới đây, thuận tiện giám thị ở gần đó, đồng thời cũng chờ đại quân của Khương Bồng Cơ đến.



Hoàn toàn không ngờ rằng phản quân Nam Thịnh lại nhắm vào nơi này, hơn nữa còn coi nơi này là ván cầu để thử nước.



Khi đám Dương Đào nhận được tin tức bên ngoài thành có quân địch đang tấn công, anh ta cũng ngây người.



Nhan Lâm lại cho rằng đây là cơ hội mà ông trời ban thưởng!



Binh lính phòng ngự bên trong thành vô cùng thưa thớt, chỉ có tàn binh hơn vài chục nghìn người của Dương Đào cùng với lão binh tiêu chuẩn không cao ở trong thành, viện quân của Dương Tư muốn đến cùng cần một thời gian nhất định. Nếu như đám người Nam Thịnh thừa cơ đánh lèn vào trong thành thì tòa thành có tính phòng ngự không cao này tất nhiên sẽ thất thủ, kết cục không cần phải nói nhiều.



Nếu như Dương Đào bắt lấy cơ hội này mang binh chống lại, thậm chí là đánh lại quân địch xâm phạm, coi như anh ta đã lập công lớn.



Cho dù Khương Bồng Cơ nghi ngờ Dương Đào mang binh phản loạn cũng không sao, cô càng nghi ngờ như thế, sau này sẽ càng có lợi cho Dương Đào hơn!



Vì thanh danh của bản thân, để trấn an những cựu thần của Dương Đào, cô lại càng phải ưu đãi cho Dương Đào, bảo đảm phú quý cho cả nhà già trẻ của anh ta!



Khương Bồng Cơ vô cùng nghi ngờ, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, e rằng đều là mưu kế của Nhan Lâm hết.



Có điều, hẳn là Nhan Lâm cũng không ngờ rằng Dương Đào lại có thể trở mình bằng cơ hội lần này, cuối cùng, lợi ích lại còn cao hơn hẳn dự tính của anh ta.



Vệ Từ nói: “Nếu không phải là chủ công mà tùy tiện đổi thành một người khác, kế hoạch này của Nhan Lâm cùng lắm cũng chỉ giữ vững được một đời phú quý cho Dương Đào thôi.”



Khương Bồng Cơ nói: “Không phải Nhan Lâm bày mưu là vì một đời phú quý này hay sao? Nói như vậy, mục đích của anh ta đã đạt được rồi.”



Cho dù bị bày mưu nhưng Khương Bồng Cơ cũng không tức giận gì, cùng lắm chỉ hơi buồn bực.



Cùng lúc đó, Dương Đào cũng rất bồn chồn, sợ sóng lớn lật thuyền. Nhưng anh bạn nhỏ nhà anh ta đã chắc chắn như vậy, anh ta cũng sẽ điên theo một lần. Đúng như lời Tiền Tố nói vậy, chuyện gì Nhan Lâm cũng dám mưu tính, chuyện gì Dương Đào cũng dám tin tưởng. Biết rõ nếu mưu kế thất bại thì mình sẽ phải đền mạng cả nhà, Dương Đào cũng dám thử một lần.



Không phải Dương Đào không có chủ kiến của riêng mình, chỉ là bởi vì anh ta hoàn toàn tin tưởng Nhan Lâm thôi.



Nhan Lâm nhìn ánh hoàng hôn ngoài thành phía xa, cười nói: “Lúc này, bên phía Liễu Hi chắc đã nhận được tin tức đại loại như Chính Trạch mang binh phản loạn rồi nhỉ?”



Tiền Tố cười khổ, nói: “Thiếu Dương cũng không sợ Liễu Hi nổi giận rồi làm gì chủ công hay sao?”



Khóe môi Nhan Lâm chứa vẻ châm chọc.



“Nếu như cô ta là một người ngu ngốc tầm thường, thua dưới tay cô ta, vậy thì chết cũng không nhắm mắt.”

Bình Luận (0)
Comment