May mắn Dương Tư không đi guốc trong bụng Nhan Lâm, nếu không, để gã biết được suy nghĩ trong đầu Nhan Lâm, khả năng cao Dương Tư sẽ tức điên tại chỗ mất.
Nhan Thiếu Dương này có ý gì chứ?
Cái gì mà “cực kỳ giỏi vuốt lông, không tin không thể xử được Dương Tư” chứ?
Coi gã là người hay là cún đấy, lại còn dùng từ ngữ “vuốt lông” này nữa?
Bởi vì Dương Tư không biết nên hai người vẫn miễn cưỡng có thể làm việc với nhau trong “hòa bình”, không đến mức gây chết người.
Tên Phong Chân này xem chuyện vui đến nghiện luôn rồi, có nói gì cũng phải chạy đến chen một chân vào, anh ta thấy Dương Tư khó chịu thì rất vui vẻ.
“Nhan Thiếu Dương là người lọt vào danh sách của chủ công, nếu huynh muốn trả thù hắn thì nhớ kiềm chế một chút.”
Phong Chân cũng lo Dương Tư chơi quá lớn, gây ra tai tiếng gì, cẩn thận có khi chưa làm được gì Nhan Lâm mà đã hại mình rồi.
Dương Tư tức giận trừng anh ta, hỏi bằng giọng quái gở: “Phong lãng tử đổi tính từ khi nào vậy, câu này mà còn có thể đi từ miệng huynh ra.”
Khuyên người khác kiềm chế một chút?
Phong Chân còn mặt dày nói được câu này à?
Có biết xấu hổ không hả?
Đồ không biết xấu hổ!
Không cần Phong Chân cảnh cáo, Dương Tư cũng tự biết chừng mực, chủ công nhà mình ghét nhất là phản bội và đấu đá nội bộ. Mọi người dưới trướng có mâu thuẫn gì với nhau, cãi nhau đánh nhau nho nhỏ thôi cô còn có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua, thỉnh thoảng còn nhàn rỗi xem kịch hay hoặc là ngăn cản hai bên, nhưng cô sẽ không cho phép làm lớn chuyện lên. Mâu thuẫn giữa Dương Tư và Nhan Lâm cũng không gay gắt đến mức như vậy, cãi cọ chơi xỏ nhau, nói mấy câu châm chọc là được.
Nói đến mâu thuẫn, mâu thuẫn giữa Dương Tư và Hàn Úc còn nặng nề hơn với Nhan Lâm, nhưng đến bây giờ hai người vẫn chẳng sao cả.
Phong Chân dùng chiếc quạt đã gập lại đập đập vào lòng bàn tay, tức giận liếc nhìn gã.
“Dương Tĩnh Dung, huynh đúng là vô lương tâm, ta khuyên bảo như vậy là vì ai? Còn không phải vì huynh chắc? Mâu thuẫn giữa các huynh làm phiền đến chủ công, người bị thiệt cuối cùng không phải huynh thì ai? Huynh đừng nói gì cả, ngược lại chủ công sẽ nghiêng về huynh, chiêu này gọi là lấy lui làm tiến.”
Dương Tư mỉa mai: “Lòng tốt là giả, xem trò vui mới là thật, ai mà không biết Phong lãng tử nổi tiếng lẫy lừng là người thế nào?”
Nhóm “tiểu công túa” ngày ngày giận dỗi nhau, giận dỗi nhiều năm như vậy mà chưa tan rã, thật sự nên bội phục năng lực quản lý của Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ cố gắng đi nhanh, đến nơi sớm hơn ba ngày so với dự tính, mọi người đích thân ra nghênh đón.
Bấm đốt ngón tay mà tính, cũng đã gần một năm bọn họ không gặp nhau, mọi người đố kỵ khi phát hiện nhìn chủ công nhà mình giống như không thay đổi chút nào.
Khương Bồng Cơ xoay người xuống ngựa, nâng từng người từng người trong đám Phù Vọng dậy, phát hiện da của bọn họ đều đen đi mấy lần, suýt nữa thì cô không nhận ra.
Khương Bồng Cơ cười trêu chọc một câu: “Các huynh rủ nhau đến mỏ khai thác than à?”
Vệ Từ đi theo phía sau nghe thấy vậy, mặt xanh cả ra, đột nhiên anh thấy cổ họng rất ngứa, rất muốn ho khan vài tiếng để chủ công tỉnh táo lại.
May thay Khương Bồng Cơ cũng là người biết điều, sau khi trêu chọc thì nói thêm câu này.
“Chiến trận gian khổ, các vị ái tướng đều vất vả rồi.”
Mấy văn nhân như Phong Chân và Dương Tư còn đỡ, cùng lắm chỉ đen đi một ít, trông lại gầy đi một tẹo, nhưng đám võ tướng như Phù Vọng thì lại thay đổi rất nhiều.
Trông giống như kiểu bọn họ dùng xì dầu làm món chính vậy, bảo bọn họ đi khai thác mỏ than cũng chẳng sai chút nào.
Vệ Từ lo lắng thừa rồi, mấy người Phù Vọng còn không hiểu tính tình chủ công nhà mình là thế nào sao, cô chỉ nói một hai câu trêu đùa không tổn hại đến mọi người mà thôi.
Phù Vọng nghiêm chỉnh lễ phép nói: “Mở rộng biên cương đất đai cho chủ công là bổn phận của mạt tướng, không nói đến chuyện có vất vả hay không.”
“Bây giờ cũng không phải lúc nghiêm túc, không cần phải rập khuôn như vậy, ngược lại sẽ khiến người khác mất tự nhiên.” Khương Bồng Cơ không phải người thích hư vinh, cô cũng không cần cấp dưới năm lần bảy lượt bày tỏ lòng trung thành với mình, lòng trung thành này nên làm thì tốt hơn là nói, cô nói chuyện với Phù Vọng như đang bàn việc nhà: “Chỗ này không thích hợp để nói chuyện, các huynh thu xếp ổn thỏa cho binh sĩ trước đi, chính sự gác lại để lát nữa bàn cũng không muộn.”
Lần này Khương Bồng Cơ dẫn năm mươi nghìn binh mã từ ải Trạm Giang đi, binh lực còn lại cũng đủ để đối phó phía Trung Chiếu nếu có chuyện xảy ra.
Chuyện thu xếp cho binh sĩ không cần đến Khương Bồng Cơ đích thân làm, đám Phong Chân sẽ đứng ra xử lý thay, cô được Phù Vọng dẫn đường đi đến phủ đệ của thành chủ. Khương Bồng Cơ vừa mới ngồi xuống, cô đã hỏi chuyện Dương Đào phản loạn là như thế nào, Phù Vọng nói vòng vo một lúc, cuối cùng nhìn về phía Dương Tư.
Dương Tư đang chửi mắng Nhan Lâm lần thứ một trăm trong đầu mình, gã bước ra khỏi hàng thưa tội với Khương Bồng Cơ, dốc hết sức để giảm nhẹ tội danh quản lý không tốt.
Khương Bồng Cơ nói: “Không cần nhận tội vội, huynh cứ nói xem chuyện này là thế nào trước đã. Tin tức nhận được lúc đầu thì nói phản loạn, sau đấy lại nói chỉ là hiểu lầm?”
Trong lòng cô biết rất rõ, nhưng chuyện gì nên hỏi thì vẫn phải hỏi, tránh sau này phép tắc rối loạn, tạo nên tiền lệ không tốt.
Trong lòng Khương Bồng Cơ biết rõ là một chuyện, thuộc hạ giấu giếm không báo lại là chuyện khác.
Dương Tư rất khó nói, chọn chỉ nói ý chính, giấu chuyện Nhan Lâm tính kế đi.
Thứ nhất là do không có nhân chứng vật chứng, không tố cáo được.
Thứ hai là Dương Tư cũng không muốn hai người gây nhau ảnh hưởng Khương Bồng Cơ, quá mất mặt.
Thù riêng là thù riêng, không nên không phân biệt rõ công và tư, trả thù lung tung.
Ánh mắt Khương Bồng Cơ rất bình tĩnh, cô nói: “Một khi đã như vậy, ta phạt huynh một tháng lương, phạt nhẹ, cảnh cáo là chính, Tĩnh Dung có ý kiến gì không?”
Lỗ tai Dương Tư dựng đứng lên.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Gã đã sớm biết mình phải chịu tội danh này rồi, nhưng không thể ngờ rằng chủ công không nỡ nặng tay với gã, giải quyết nhẹ nhàng.
“Thần không dị nghị, bằng lòng chịu phạt.” Tâm trạng của Dương Tư lập tức tỏa sáng, gã nghiêm mặt nói: “Tư sẽ nhớ kĩ bài học này, tuyệt đối không tái phạm nữa.”
Phạt một tháng lương thì nhằm nhò gì?
Cùng lắm chỉ là phạt để người ngoài nhìn thôi, không có bất cứ ý nghĩa nào cả.
Điều này chứng tỏ chủ công nhà mình là một người sáng suốt, trong lòng cô biết rõ nội tình của chuyện này, nhưng lại không nói trắng ra.
Đối với Dương Tư mà nói, trừng phạt không quan trọng, quan trọng nhất là chủ công sẽ đối xử với gã thế nào.
Chỉ cần chủ công biết là gã vô tội, những chuyện khác đều có thể bỏ qua.
Ngoài ra, lương bổng của mọi người và lương tháng bình thường có ý nghĩa khác nhau.
Lương tháng của từng tháng là cố định, nhưng cứ đến tháng bảy và tháng một sẽ có tiền thưởng và tặng phẩm hậu hĩnh.
Chủ công nói đây là phần thưởng cho một giai đoạn dài nửa năm, để cổ vũ mọi người tích cực kiến công lập nghiệp.
Đấy mới là nguồn thu nhập lớn hàng năm của mọi người, so với chúng, lương tháng chẳng thấm vào đâu.
Dựa theo tính cách của chủ công nhà mình, bây giờ để gã chịu oan, sau này chắc chắn sẽ tìm cách bù đắp lại cho gã, Dương Tư có khi còn được lời nữa.
Phiền muộn mấy ngày nay cuối cùng cũng được giải quyết, tâm trạng thật thoải mái.
Khương Bồng Cơ giải quyết vài chuyện cơ bản, sau khi hiểu rõ đại khái tình huống thì đi rửa mặt, thay một bộ đồ nghiêm chỉnh hơn rồi đi gặp Dương Đào.
Cho dù Dương Đào đã đầu hàng, nhưng trên danh nghĩa anh ta vẫn là chư hầu, Khương Bồng Cơ nên dành sự tôn trọng cần có cho anh ta.
“Chủ công dự định sắp xếp Dương Đào thế nào?”
Vệ Từ thấy trên người cô vẫn còn chút hơi nước, tóc dài hơi ướt, anh cầm khăn khô đến lau cho cô.
“Sắp xếp thế nào à? Thuận nước đẩy thuyền thôi.” Khương Bồng Cơ nói: “Huynh cũng biết tình huống hiện tại của ta mà, thống soái có năng lực một mình lo liệu một phương thật sự rất ít. Quan hệ giữa Dương Đào và Nhan Lâm rất thân thiết, nếu không có Dương Đào, Nhan Lâm cũng không thể thật sự quy phục, đã vậy thì không dùng còn hơn.”
Cựu thần có năng lực dưới trướng Dương Đào không ít, Khương Bồng Cơ cần những người này.
Xử lý được Dương Đào, thu nạp mấy người ấy cũng không còn gì khó khăn.
Ngay cả Dương Đào mà cô còn có thể khoan dung được, đừng nói đến cựu thần của Dương Đào!
“Đúng rồi, binh sĩ Nam Thịnh tập kích công thành đến từ đâu?”