Vệ Từ là người cẩn thận chu đáo, anh sớm đã có chuẩn bị đối với vấn đề này của Khương Bồng Cơ.
“Bọn họ ư? Một phần trong số họ là lính của các nhà sĩ tộc, bảy phần còn lại là dân binh tạm thời chiêu mộ.” Vệ Từ khẽ khàng giúp cô lau tóc ướt, anh nói: “Để bày tỏ lòng ủng hộ đối với Dương Đào, sĩ tộc Nam Thịnh đã góp một phần binh lực cho anh ta. Lần làm phản này, đám sĩ tộc Nam Thịnh có thể tiến hành thuận lợi, khiến dương Đào bại trận, lực lượng nhân mã này có tác dụng rất quan trọng.”
May mà quân tinh nhuệ chỉ nhiều hơn ba nghìn một chút, đội ngũ còn lại đều là dân binh chiêu mộ tạm thời, tuyển về cho đủ quân số, tạo thanh thế lớn mạnh mà thôi.
Nếu không, dù Dương Đào có sự ủng hộ của Nhan Lâm cũng rất khó phòng thủ thành trì.
“Chuyện này có thật không?” Khương Bồng Cơ khẽ nhướn mày, khóe môi hiện lên một độ cong: “Nói như vậy Dương Đào thua cũng không coi là oan uổng.”
Vệ Từ nói: “Quả thật không oan uổng.”
Khương Bồng Cơ nói: “Dựa núi núi đổ, dựa người người chạy đi, ngay cả đạo lý này mà anh ta cũng không biết à? Lúc sĩ tộc Nam Thịnh đồng lòng với anh ta, tình nguyện ủng hộ anh ta, cho anh ta mượn đao thì đao đó chính là của anh ta. Nhưng một khi họ đã phản bội anh ta thì đao cho mượn ban đầu cũng sẽ không nghe anh ta sai khiến nữa.”
Chính vì một phần binh lực dưới trướng Dương Đào là đám sĩ tộc Nam Thịnh cho anh ta mượn cho nên khi đám sĩ tộc này phản bội Dương Đào thì cơ nghiệp của anh ta mới bị sụp đổ hoàn toàn như vậy. Nhưng nếu không xảy ra chuyện này, sĩ tộc Nam Thịnh mà có ý định xúi giục binh mã của Dương Đào đầu hàng, những chuyện đó cũng không phải một sớm một chiều là làm được, nói không chừng còn bị Dương Đào giết ngược chứ anh ta sẽ không lâm vào đường cùng mà lựa chọn đầu hàng Khương Bồng Cơ.
Kinh nghiệm lịch sử giáo huấn người đời rằng những thứ liên quan đến tài sản và tính mạng người thân vĩnh viễn không nên đặt trong tay người khác.
Nếu Khương Bồng Cơ là Dương Đào, dù có tiếp nhận sự trợ giúp của sĩ tộc, thiếu nợ ân huệ của bọn họ, cô cũng sẽ âm thầm “thay máu” đám người này sau khi mình thành công. Không phải binh do chính tay mình nuôi, từ đầu đến cuối vẫn có một tầng xa cách, ai mà biết chủ cũ của bọn họ có làm chuyện gì mờ ám hay không chứ?
Đây chính là sự khác biệt giữa Khương Bồng Cơ và Dương Đào.
Vệ Từ lạnh nhạt nói: “Tuy Dương Đào sơ suất nhưng An Thôi mới hơn một bậc, nếu không sao có thể thuyết phục nhiều sĩ tộc Nam Thịnh phản bội được.”
“Hắn thì có bản lĩnh gì chứ? Chẳng qua là may mắn, mèo mù vớ cá rán mà thôi. Xuất thân là sĩ tộc Nam Thịnh thì sao? Kết quả sĩ tộc Nam Thịnh vẫn coi trọng người ngoài là Dương Đào hơn. Nếu không phải Dương Đào rơi vào tay ta chịu thua thiệt nhiều như thế thì với giá trị của anh ta và sức ảnh hưởng của anh ta đến đám sĩ tộc kia, một tên An Thôi có thể thừa dịp này mà chen vào sao? Hắn phái hơn mười nghìn binh mã dò xét binh lực và phòng thủ của ta, chỉ riêng điểm này đã khiến ta xem thường.”
Vậy hơn chục nghìn binh mã kia là từ đâu mà tới?
Ba phần là binh lực trước kia các sĩ tộc cho Dương Đào mượn, bảy phần còn lại là dân binh tạm thời chiêu mộ, vốn dĩ An Thôi chẳng mất vốn liếng gì.
Khương Bồng Cơ không nhịn được dùng giọng mỉa mai châm chọc, thẳng thắn nói với Vệ Từ một tin tức rằng cô không có chút thiện cảm nào với An Thôi.
Không chỉ bởi vì nhân phẩm và hành vi của đối phương mà còn vì kiếp trước hắn là chủ cũ của Vệ Từ.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Khương Bồng Cơ liền cảm thấy cả người cực kỳ khó chịu, Tử Hiếu nhà cô là người mà ai cũng có thể chèn ép sao?
Vệ Từ khuyên can: “Chủ công nói cũng đúng, nhưng binh lực của ta cũng tổn thất khá lớn, không thể xem thường tên An Thôi này.”
Khương Bồng Cơ đối đầu với cả Nhiếp thị lẫn Dương Đào, dù là đánh thắng nhưng binh lực cũng tổn thất rất nhiều.
Cô còn chưa kịp nghỉ ngơi đã chạy tới đánh nhau với An Thôi, dù An Thôi cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề nhưng cô cũng không thể ứng phó qua loa được.
Không chừng lại lật thuyền trong mương thì toang.
Khương Bồng Cơ khẳng định: “Đạo lý này ta biết, cẩn thận không bao giờ thừa mà.”
Dứt lời, Khương Bồng Cơ thoải mái thở ra một hơi, nghiêng đầu tựa vào vai Vệ Từ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm chỉ Vệ Từ mới có. Không biết anh dùng thứ gì để giặt quần áo mà quần áo của anh luôn có mùi đàn hương thoang thoảng, ngửi kĩ thì hình như còn có sự thanh khiết không nói rõ được, có tác dụng trấn an lòng người. Khương Bồng Cơ cực kỳ thích, ngửi nhiều tâm trạng cũng sẽ bình tĩnh lại.
Vệ Từ nhẹ nhàng lau mái tóc dài của cô, có lẽ là do rất thư thái, mí mắt cô cũng trở nên nặng trĩu buồn ngủ.
Đến lúc Khương Bồng Cơ nghỉ ngơi đủ thì mái tóc dài hơi ẩm ướt của cô cũng đã được lau khô.
Khương Bồng Cơ thừa dịp lợi dụng, liên tiếp nói mấy lời âu yếm sến súa.
Vệ Từ cũng đã quen với hành động của Khương Bồng Cơ, dù cô có như bạch tuộc quấn lấy anh thì hai tay anh vẫn rảnh để búi tóc giúp cô.
“Càng ngày chủ công càng có tính tình như trẻ con.”
Khương Bồng Cơ nói: “Ai bảo Tử Hiếu càng ngày càng có tướng làm cha chứ, chắc chắn sau này có sở trường dạy dỗ con cái.”
Vệ Từ: “...”
Nói câu này thì anh nói lại kiểu gì đây?
Bởi vì bôn ba lao lực nên ngày hôm đó Khương Bồng Cơ không gặp mặt Dương Đào mà lùi lại hôm sau.
Một đêm này có rất nhiều người trằn trọc trở mình vì đủ loại nguyên nhân.
Dương Đào thì khỏi phải nói, Nhan Thư Yểu là người bên gối của anh ta nên đương nhiên biết rõ tình cảnh của chồng, nhưng cô chỉ có thể im lặng an ủi anh ta.
“… Không biết ngày mai sẽ ra sao đây.”
Giọng Dương Đào mang theo chút mê man, tựa như đứa trẻ đứng ở ngã ba đường nhìn trái nhìn phải, nghe có phần yếu ớt.
Nhan Thư Yểu quay sang nhìn Dương Đào: “Bất luận là kết cục gì thiếp thân cũng sẽ ở bên chàng, chàng đi nơi nào thì thiếp thân đi nơi đó.”
Mặt Dương Đào trở nên hung dữ khiến cô sợ hãi: “Đừng có nói bậy, nếu như vi phu đi gặp Diêm Vương thì sao?”
Nhan Thư Yểu đáp lời: “Vậy thì chờ thiếp thân nuôi dưỡng con cái trưởng thành rồi đi tìm chàng.”
Dương Đào ngẩn ra rồi ôm chặt lấy cô, hai vợ chồng một đêm yên lặng.
Bên phía Nhan Lâm cũng không bình tĩnh được, Dương Nhu Gia dỗ con ngủ xong thì phát hiện chồng còn đang cầm bút vẽ gì đó trên gấm.
“Đây là...”
Nhan Lâm nói: “Bản đồ một số châu và quận ở Nam Thịnh, quân ta rút lui gấp gáp nên có rất nhiều thứ không thể mang đi.”
Phần lớn người thông minh đều có trí nhớ không tồi, Nhan Lâm cũng là một trong số đó, mặc dù không bằng những người như Dương Tư hay Sử Trung, chỉ nhìn qua một lần sẽ không quên nhưng cũng hơn người bình thường nhiều. Rất nhiều văn kiện cơ mật đều được anh ta nhìn kĩ, nhớ kĩ trong đầu rồi sau đó tiêu hủy đi.
Những thứ đã ghi nhớ trong đầu sẽ không dễ bị người ta trộm cắp hoặc bí mật dò xét. Dương Đào đầu hàng là chuyện không thể thay đổi, chắc chắn sẽ bị Khương Bồng Cơ xem thường, Nhan Lâm định đi trước một bước dâng lên những tấm bản đồ này để giúp cô thuận lợi chiếm được Nam Thịnh, như vậy tình cảnh của Dương Đào sẽ tốt hơn nhiều.
Dương Nhu Gia thở dài: “Phu quân trù tính vì huynh trưởng quá nhiều rồi.” Vietwriter.vn
Nhan Lâm nói: “Trên cõi đời này vi phu chỉ có mấy người các nàng là người thân, nếu ngay cả mọi người cũng không che chở được vậy thì nhân gian quả thật tĩnh mịch không thú vị.”
Một đêm này, trừ mấy người bọn họ thì đám người An Thôi cũng phiền muộn không thôi.
Tin tức Khương Bồng Cơ mang binh đến Chương Châu đã đến tai bọn họ, nhìn bề ngoài An Thôi có vẻ bình tĩnh nhưng trong nội tâm thì cực kỳ phiền muộn.
Lúc Khương Bồng Cơ còn chưa “phát tài” An Thôi đã biết cô rồi, hắn tận mắt thấy cô từ một huyện lệnh nhỏ nhoi trở thành chư hầu chiếm cứ một quốc gia.
Bây giờ người ta xách đao nhằm thẳng vào điểm yếu của hắn, An Thôi không thể nào không có áp lực, nhưng hắn không thể lộ ra một chút sợ hãi nào.
Lòng An Thôi rối như tơ vò, bèn đi tìm tâm phúc hỏi đối sách để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Hoa Uyên tâm sự với hắn một đêm, cẩn thận phân tích ưu thế hoàn cảnh của phe địch và phe ta, ánh nến sáng cả đêm.
Trời còn chưa sáng mà bên ngoài lều đã có người thông báo rằng quân sư Lữ Trưng có chuyện quan trọng tìm An Thôi.
An Thôi ra khỏi doanh trướng của Hoa Uyên, Hoa Uyên đứng dậy tiễn hắn.
Lữ Trưng đứng ở ngoài lều nhìn Hoa Uyên chằm chằm, âm thầm nắm chặt bội kiếm bên hông.