Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1596

Lữ Trưng mượn cớ đuổi An Thôi đi, anh ta không hề che giấu vẻ chán ghét và ghê tởm Hoa Uyên trên mặt, toàn thân tràn đầy phòng bị.



Kể từ khi biết Hoa Uyên bị bệnh đa nhân cách, Lữ Trưng đã tìm hiểu không ít tài liệu y thuật và các câu chuyện dã sử có liên quan, kết hợp với phán đoán của bản thân khi quan sát Hoa Uyên thì Lữ Trưng cảm thấy người tên Hoa Uyên này không chỉ đầu óc có bệnh mà còn hết sức nguy hiểm, không thể tùy tiện đến gần gã.



Lữ Trưng đã từng xách kiếm đi tìm Hoa Uyên tính sổ nhưng đối phương luôn miệng nói mình chính là Lan Đình Công Liễu Hi.



Mới đầu Lữ Trưng còn cảm thấy buồn cười nhưng trải qua sự quan sát cẩn thận thì anh ta không lạnh mà run.



Khi người bình thường phát bệnh, cùng lắm chỉ là điên điên khùng khùng, nói năng vớ vẩn, nói mình là ai đó, giống như bị ma nhập vậy.



Nhưng chứng bệnh đa nhân cách của Hoa Uyên còn nghiêm trọng hơn những gì Lữ Trưng biết, gã không hề ăn nói bậy bạ hay điên điên khùng khùng mà ngược lại nói năng rõ ràng, mồm miệng ác liệt. Lữ Trưng to gan dò xét thì phát hiện mỗi lần Hoa Uyên phát bệnh sẽ giả mạo những thân phận khác nhau, ví dụ như anh ruột của Hoa Uyên, vợ gã, tình nhân của vợ gã, Cát Lâm, Liễu Hi... Có vài người Lữ Trưng còn chưa nghe tên bao giờ, thời điểm bọn họ xuất hiện cũng không giống nhau.



Mới đầu Lữ Trưng còn tưởng đây là bị vong hồn nhập, nhưng khi chính miệng Hoa Uyên nói rằng bản thân gã là “Liễu Hi” thì Lữ Trưng biết đối phương đã hoàn toàn bị điên rồi. Nhìn rất giống tinh thần tỉnh táo nhưng kỳ thật đã khùng đến mức không biết mình là ai nữa, thật sự nghĩ rằng bản thân là một người khác.



Chính vì vậy, Lữ Trưng càng không thể hiểu nổi quyết định của chủ công nhà mình.



Vì sao An Thôi lại trọng dụng một người điên bị bệnh đa nhân cách như Hoa Uyên, lại còn cho phép tên điên này dạy dỗ thiếu chủ nữa chứ?



Mặc dù thiếu chủ là con dòng thứ, được An Thôi nhận làm con thừa tự chứ không phải là con ruột, bởi vì năm xưa lúc An Thôi lưu vong bị thương nên không thể có con được nữa. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì vị thiếu chủ nhận nuôi này chắc chắn sau này sẽ là người thừa kế, An Thôi cũng nên đối xử tử tế.



Suy nghĩ trong lòng Lữ Trưng phức tạp rối bời, cuối cùng vẫn không nghĩ ra điểm mấu chốt là gì.



Anh ta còn chưa kịp thoát khỏi mớ bòng bong này thì lại phát hiện một chuyện còn kinh dị hơn, đáng sợ hơn ban ngày gặp ma nhiều.



Một ngày nào đó, anh ta nhận được thư cầu cứu của Hoa Uyên gửi đến.



Không nhìn lầm đâu, đây đích thực là thư cầu cứu Hoa Uyên viết cho anh ta, giấy viết thư có mùi thơm của son phấn, nét chữ cũng cực kỳ mềm mại nhu hòa, nhìn qua liền biết đây là nét chữ của con gái, lạc khoản càng khiến người ta không ngờ được đó chính là vợ cả của Hoa Uyên, từng chữ đều dính nước mắt.



Lữ Trưng không kìm được sự tò mò, lén lút đi gặp Hoa Uyên giơ tay nhấc chân đều rất ẻo lả này.



“Bức thư này là ngươi viết cho ta đúng không? Tại sao phải cầu cứu?”



Hoa Uyên lấy tay áo lau đi nước mắt tràn ra từ khóe mắt, giữa hai đầu lông mày mang phong tình của phái nữ, tư thế ngồi lại là của con gái khiến Lữ Trưng cảm thấy không quen chút nào. Đối phương hạ thấp giọng, nghe hơi chói tai, còn hành lễ tiêu chuẩn của phái nữ với Lữ Trưng.



Hoa Uyên vừa mở miệng là Lữ Trưng liền biết có chuyện không hay.



“Nô gia họ Ngụy, phu gia họ Hoa, mấy năm trước gả cho Hoa Uyên, sinh con dưỡng cái cho hắn, không có công lao cũng có khổ lao. Ai ngờ Hoa Uyên mất trí, thừa dịp Nam Man công thành tàn sát, hắn giơ đao ra tay với nô gia và hai con, nô gia thật sự rất oan uổng.”



Hoa Uyên vừa nói lại vừa khóc, Lữ Trưng cẩn thận nhìn hành động và vẻ mặt của gã, hoàn toàn là một phụ nhân sĩ tộc chịu đủ loại cực khổ.



Lữ Trưng đã từng điều tra Hoa Uyên nên biết vợ Hoa Uyên họ Ngụy, hai người sinh được một trai một gái.



Nhưng mà nghe nói vợ Hoa Uyên có tính lẳng lơ trời sinh, thường xuyên thừa dịp gã bị bệnh để ra ngoài tìm người tình chung một đêm xuân.



Vì vậy cha ruột của hai đứa trẻ kia là ai còn cần đặt một dấu chấm hỏi.



Lữ Trưng đã hiểu, xem ra hiện giờ Hoa Uyên lại phát bệnh, tự cho mình là người vợ đã bị chính tay gã giết chết ư?



“Ngươi tìm ta làm gì? Ngươi nói có người muốn giết ngươi, chuyện này là sao nữa?”



Đại khái là đã chai lì với nỗi sợ hãi nên trái tim của Lữ Trưng rất kiên cường, khả năng tiếp nhận cũng tăng gấp mấy lần.



Nhân cách tự xưng là vợ của Hoa Uyên khóc lóc ỉ ôi, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng, run run nói: “Người đó là Liễu Hi.”



Lữ Trưng: “...”



“Lữ quân sư, ngài nhất định phải cứu nô gia, nô gia thấy người đó đang cầm đao đứng sau lưng mình...”



Bỗng dưng Lữ Trưng run cầm cập, cố nén sự chán ghét rút tay mình về. Lúc Hoa Uyên nắm lấy hai tay anh ta, anh ta phát hiện lòng bàn tay đối phương toàn là mồ hôi lạnh nhớp nháp, loại cảm xúc này khiến người ta cực kỳ ghê tởm, lông tơ trên hai cánh tay cũng dựng đứng lên.



“Ngụy phu nhân, bây giờ là ban ngày, ngươi đừng có dọa người.”



Sau lưng Hoa Uyên làm gì có người nào, trống trơn, chứ đừng nói gì đến “Liễu Hi” cầm đao.



Những người bị bệnh đa nhân cách mỗi khi phát bệnh đều là cái đức hạnh này sao?



Vừa dứt lời, đột nhiên thân thể Hoa Uyên co quắp một trận, miệng liên tục kêu đau như sắp chết vậy, cao vút chói tai khiến Lữ Trưng sợ đến mức rùng mình. Lữ Trưng không nhịn được đưa tay lên khẽ vuốt ngực, Hoa Uyên ngồi đối diện anh ta lại trở về vẻ lạnh lùng sắc sảo quen thuộc.



“Hoa Uyên, thật sự ngươi không cần tìm thầy thuốc khám đầu cho mình sao?”



Lữ Trưng đề nghị thật lòng nhưng Hoa Uyên lại chỉ “hừ” một tiếng, sau đó phất tay áo sải bước rời đi.



Lại hai ngày trôi qua, Lữ Trưng nhận được thư cầu cứu của Hoa Uyên một lần nữa, lạc khoản là một cái tên không hề xa lạ.



Tình nhân của vợ Hoa Uyên, có khả năng là cha ruột của hai đứa trẻ kia.



“Mắc bệnh thì cũng mắc bệnh rồi, có cần phải tự ảo tưởng chính mình là tình nhân của thê tử đã cắm sừng mình hay không?”



Lữ Trưng rầu rĩ túm búi tóc, thở dài một tiếng nhưng vẫn đi đến nơi hẹn.



Anh ta lại nhìn thấy Hoa Uyên khóc sướt mướt quỳ xuống bên chân mình một lần nữa, hai tay Hoa Uyên ôm chân anh ta, nước mắt nước mũi đầy mặt.



“Ngươi tìm ta làm cái gì? Chẳng lẽ ‘Liễu Hi’ cũng muốn tới giết ngươi à?”

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Lữ Trưng không còn gì để nói, anh ta cảm thấy nếu mình còn giao thiệp nhiều với Hoa Uyên thì sớm muộn cũng sẽ biến thành người điên đa nhân cách mất.



Nhân cách tự xưng là tình nhân của vợ Hoa Uyên vừa kinh sợ vừa nói: “Đúng vậy, làm sao ngươi biết? Cầu xin ngươi cứu mạng ta, ta không muốn chết đâu! Chỉ cần ngươi cứu ta, ta lập tức bảo người làm cho ngươi nghìn lượng bạc trắng, không, vạn lượng cũng được.”



Lữ Trưng lạnh lùng nhìn bộ dạng khóc lóc chật vật của Hoa Uyên, nội tâm không hề sợ hãi, thậm chí còn thấy hơi buồn cười.



Đối phương tiếp tục khóc lóc kể lể: “Cái người Liễu Hi đó... Cô ta... Người điên đó đã giết mấy người rồi.”



Trong lòng Lữ Trưng cả kinh, thử dò xét: “Cô ta giết ai?”



Đối phương run lập cập nói ra bốn, năm người, người gần đây bị giết chính là vợ của Hoa Uyên.



“‘Liễu Hi’ giết các ngươi như thế nào?” Lữ Trưng tò mò truy hỏi.



Đối phương đáp: “Chính mắt ta nhìn thấy người điên kia giết người, cô ta ăn... Ăn sống người...”



Đối phương vừa dứt lời lại phát ra tiếng kêu thảm thiết cao vút chói tai, mắt tựa như người chết, trợn to như mắt cá vàng.



Lữ Trưng bị Hoa Uyên làm cho lông tơ khắp người dựng đứng cả lên.



Một lát sau anh ta nhìn thấy Hoa Uyên chậm rãi bò dậy, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc.



“Chờ một chút!” Lần này Lữ Trưng gọi người lại: “Ta biết ngươi có bệnh đa nhân cách, nhưng mà... Chuyện ‘Liễu Hi’ giết người là thế nào vậy?”



Hoa Uyên bình tĩnh nói: “Đúng như những gì ngươi nghe được, cái người tên ‘Liễu Hi’ đó đang điên cuồng giết người.”

Bình Luận (0)
Comment