Lữ Trưng hỏi gã: “Ta có thể mạo muội hỏi một câu, bây giờ ngươi là ai?”
Hoa Uyên nói: “Cơ thể này là bào đệ của ta, ngươi nói ta là ai?”
Lữ Trưng hiểu ra, lúc này Hoa Uyên đã cho rằng bản thân là người anh ruột mất sớm của mình.
“Lần sau, ngươi sẽ không đến cầu cứu ta nữa đấy chứ?”
Lữ Trưng bị giày vò năm lần bảy lượt, đời trước anh ta đã nợ Hoa Uyên bao nhiêu vậy?
“Không đâu.” Người anh ruột Hoa Uyên châm chọc: “Chỉ có mấy thứ phế vật không cốt khí mới đi cầu cứu ngươi.”
Lữ Trưng lại hỏi: “Ngươi nói ‘Liễu Hi’ điên cuồng giết người, người bị cô ta giết sẽ như thế nào?”
“Bị giết đương nhiên là chết rồi.” Đối phương hỏi ngược lại: “Chứ ngươi nghĩ là như thế nào?”
Bệnh tình của Hoa Uyên rất nghiêm trọng, nhân cách bị phân liệt trên thực tế không phải chỉ vài nhân cách mà Vệ Từ biết, còn có rất nhiều nhân cách yếu ớt nhưng chưa có cơ hội xuất hiện. Tính cách của những nhân cách này yếu đuối, nhát gan, năng lực cũng yếu, căn bản không phải đối thủ của nhân cách “Liễu Hi”.
Nhân cách chia ra càng sớm, bản thân càng cường đại, thời gian xuất hiện cũng sẽ càng dài, chẳng hạn như anh ruột của Hoa Uyên và Cát Lâm.
Nhân cách “Liễu Hi” không ra tay với những nhân cách này mà lựa chọn cách cắn nuốt những nhân cách yếu đuối để tăng cường bản thân, tìm cơ hội đảo khách thành chủ.
Dù sao, trong nhận thức của nhân cách này, gã là “Liễu Hi” thật sự, chẳng qua gã bị người ta hãm hại nên mới phải tu hú chiếm tổ chim khách.
Để đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình, nhân cách “Liễu Hi” nhất định phải có thân thể thật sự, nhiệm vụ đầu tiên là xử lý hết những nhân cách khác.
Lữ Trưng không hiểu những chuyện này nhưng cũng lờ mờ đoán ra điều gì đó nên lập tức cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Những gì gọi là “Liễu Hi”, “anh ruột”, “tình nhân”, “vợ cả”... Tất cả đều là những tên giả Hoa Uyên tự nói khi phát bệnh, trên bản chất đều là bản thân Hoa Uyên. Đây đúng là một người đàn ông lợi hại, tự mình cắm sừng mình không nói, gã còn muốn tự giết mình, bội phục!
Một thời gian sau, Lữ Trưng lại một lần nữa nhận được thư từ Hoa Uyên, có điều lần này không phải thư cầu cứu.
“Ngươi... là ai?” Lữ Trưng đối mặt với Hoa Uyên, đôi mắt người nọ nham hiểm hung ác, bờ môi mỏng hơi nhếch lên, tất nhiên không phải bản tôn của Hoa Uyên mà giống tên lúc trước suýt chút nữa đã bóp chết Lữ Trưng. Lữ Trưng chần chừ một lát, hỏi dò: “Ngươi là... Cát Lâm?”
Tên “Cát Lâm” này đã tàn sát mấy trăm nghìn tộc nhân vô tội của Nam Man, còn cử người đi bắt những phụ nữ Nam Thịnh bị cưỡng bức và mang thai lại để phá thai, Lữ Trưng còn căm ghét gã hơn cả bản tôn của Hoa Uyên, nhưng khi anh ta nhớ lại đây là một kẻ điên thì tâm trạng vô cùng phức tạp.
Những phụ nữ trẻ em kia vô tội xiết bao?
Các cô vốn là phụ nữ Nam Thịnh, chỉ vì đàn ông của quốc gia này vô năng để ngoại tộc xâm lấn nên các cô đã trở thành vật hy sinh của chiến tranh. Cả người các cô chỉ có tác dụng để phát tiết ham muốn và sinh đẻ, bị Man Nam ngược đãi, sau khi mang thai lại bị tộc nhân Nam Thịnh của mình vứt bỏ.
Chỉ vì các cô mang thai dòng máu của tộc Man Nam cho nên mới bắt các cô bỏ đi đứa trẻ trong bụng, một xác hai mạng.
Lữ Trưng nhận ra Hoa Uyên trước mặt là Cát Lâm thì lập tức không còn ý định trò chuyện, anh ta không rút kiếm giết chết đồ con rùa này đã là tốt lắm rồi.
“Có muốn biết ta tới tìm ngươi có mục đích gì không?”
Lữ Trưng không muốn nói chuyện với gã nhưng Cát Lâm lại chủ động bắt chuyện với anh ta.
Lữ Trưng cười lạnh, nói: “Hẳn cũng là ‘Liễu Hi’ muốn giết ngươi?”
Cát Lâm nói: “Đúng, ta đã trốn cô ta rất lâu rồi, nhưng ta có dự cảm, cuối cùng ta vẫn sẽ bị cô ta giết.”
Lữ Trưng hỏi: “Liên quan gì đến ta?”
Nếu Cát Lâm chết thì đó đúng là chuyện đáng vui mừng, tiện thể giúp Lữ Trưng báo luôn mối thù suýt bị giết lần trước.
Cát Lâm cười lạnh: “Người đó là ‘Liễu Hi’ đấy.”
Lữ Trưng khó hiểu: “Thì sao?”
Cát Lâm nói: “Liễu Hi là chư hầu Đông Khánh, cô ta chẳng mấy hảo cảm với chủ công An Thôi nhà ngươi đâu.”
Lữ Trưng nghe xong bỗng giật thót, cuối cùng anh ta đã phát hiện ra điểm không đúng.
Cát Lâm nở nụ cười trào phúng, nói: “Chắc ngươi cũng phát hiện ra, ta là Cát Lâm nhưng cũng không phải Cát Lâm.”
Mỗi một nhân cách được chia ra, đầu tiên họ sẽ khẳng định chắc chắn thân phận của mình, đến khi họ bắt đầu hoài nghi bản thân thì cũng cách lúc bị tan vỡ không xa. Hoa Uyên tuy điên nhưng gã có bản năng tự bảo vệ mình. Nhân cách phân liệt càng ngày càng nhiều, gã sẽ bất giác có hành động tự cứu, chẳng hạn như phân tách ra một nhân cách cường đại, nhân cách này có thể chiếm đoạt cắn nuốt những nhân cách khác.
Khi Hoa Uyên đi sứ Đông Khánh, nhìn thấy Khương Bồng Cơ, nhân cách trong cơ thể đã nơm nớp lo sợ dưới khí tràng tinh thần của đối phương.
Bởi vậy, bản năng tự vệ của Hoa Uyên chia ra “Liễu Hi”.
Ai ngờ, ý thức bản thân của “Liễu Hi” này mạnh hơn những nhân cách khác đến đáng sợ, cô muốn “tu hú chiếm tổ chim khách”!
Đợi khi cô chiếm được tất cả nhân cách phân tách, chưa hẳn cô không đủ năng lực thay thế nhân cách chủ.
Đến lúc đó, ai là người bị nguy hiểm nhất?
Dĩ nhiên là An Thôi.
Lữ Trưng nói: “Đương nhiên là ta phát hiện ra, ngươi nói chuyện này để làm gì?”
Cát Lâm nói: “Tất nhiên là nhờ ngươi một việc, rút kiếm của ngươi ra, giết ta.”
Lữ Trưng không hiểu, tay cầm bội kiếm hơi chần chờ.
“Vì sao?”
“Vì sao ư? Dĩ nhiên là muốn nhân lúc hoàn toàn tỉnh táo kết thúc cuộc đời một cách tôn nghiêm. Hoa Uyên là kẻ vừa đáng thương, đáng buồn lại đáng hận, sống còn chẳng bằng chết sớm thì hơn, ít nhất còn được giải thoát.” Cát Lâm cười nhạo: “Bây giờ ngươi không ra tay thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hối hận.”
Dứt lời, Cát Lâm quay người rời đi.
Mấy ngày sau, Lữ Trưng không còn thấy gã xuất hiện nữa.
Không chỉ Cát Lâm, còn cả “anh ruột Hoa Uyên” thường xuyên xuất hiện cũng không thấy bóng dáng đâu, thay vào đó là bản tôn Hoa Uyên tinh thần không tốt, thường lộ vẻ mặt mệt mỏi. Những nhân cách Hoa Uyên phân tách ra đều có tính cách khác biệt, muốn phân biệt bọn họ khá đơn giản.
So với “anh ruột” có thù tất báo và tàn nhẫn xảo trá, bản tôn Hoa Uyên thân thiết gần gũi hơn, có điều tính cách cũng khá nhu nhược.
Lữ Trưng tò mò hỏi dò xem gần đây Hoa Uyên sống như thế nào.
Câu trả lời của gã khiến Lữ Trưng thầm giật mình.
Hoa Uyên nói: “Gần đây cũng chẳng có gì đặc biệt, có điều... Thường mơ thấy ác mộng phải bừng tỉnh giấc...”
“Ác mộng? Mộng cảnh đáng sợ như thế nào?”
Hoa Uyên nở nụ cười ngại ngùng yếu ớt, giống như bị ác mộng làm tỉnh giấc là chuyện khá mất mặt.
“Trong mộng dường như có một người phụ nữ xách đao truy sát Uyên, Uyên nhiều lần bị ép vào tuyệt cảnh, ôi chao... Thật sự rất đáng sợ...”
Dự cảm bất thường trong lòng Lữ Trưng càng lúc càng nồng đậm, cho đến lúc anh ta nhìn thấy vết tích “Liễu Hi” trên người Hoa Uyên.
Thuở thiếu thời Liễu Hi từng cầu học ở Lang Gia ba năm, dĩ nhiên Lữ Trưng từng gặp cô, cả hai cũng tiếp xúc khá nhiều.
Khi trên mặt Hoa Uyên nở nụ cười tùy ý như người kia, Lữ Trưng liền cảm thấy tình hình không ổn.
Nếu như “Liễu Hi” thủ đoạn cao siêu này ngồi vững ở vị trí người đứng đầu dưới trướng An Thôi, chắc chắn sẽ nhận được sự tin cậy của An Thôi.
Dưới sự chèn ép của đối phương, lão thần như Lữ Trưng sẽ có xu hướng bị ghẻ lạnh, sẽ không có quyền phát ngôn gì trước mặt An Thôi.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lữ Trưng muốn hộc máu.
Tên “Liễu Hi” giả mạo này rốt cuộc muốn làm gì?
Khi anh ta nghe nói “Liễu Hi” và An Thôi nói chuyện trắng đêm bàn bố cục chiến lược Đông Khánh, tâm trạng Lữ Trưng đã không bình tĩnh được nữa.
An Thôi thật sự sẽ không bị đối phương thừa cơ hội giết chết đấy chứ?