“Rốt cuộc bây giờ ngươi là ai?”
Lữ Trưng vừa đề phòng vừa nhìn Hoa Uyên, vẻ mặt nghiêm túc giống như chỉ cần nhìn thấy gã có gì khác thường là sẽ rút kiếm liều mạng ngay.
Khóe môi Hoa Uyên lộ nụ cười mỉa mai cay nghiệt, với gã mà nói, Lữ Trưng càng phòng bị thì càng giống con cá mắc cạn giãy giụa vô ích.
“Lữ Thiếu Âm, ngươi nghĩ ta là ai?”
Ngữ điệu nói chuyện của Hoa Uyên thay đổi rồi, không còn là giọng nói mềm mại bình thản của Nam Thịnh nữa mà nghe giống ở vùng Hà Gian Đông Khánh.
“Ngươi thực sự coi mình là Liễu Hi sao? Ngươi chẳng qua là một nhân vật Hoa Uyên tưởng tượng ra sau khi hóa điên thôi.” Lữ Trưng nghiến răng nói ra những lời có thể kích thích đối phương nhất. Nếu để mặc tên điên Hoa Uyên này nhảy nhót không biết sẽ còn gây ra những chuyện gì, chi bằng cho gã đi nhận cơm hộp sớm cho rồi: “Nếu ngươi thật sự là Liễu Hi, ngươi hãy thử hồi tưởng lại những chuyện mình đã trải qua từ nhỏ đến lớn đi...”
Dù sao cũng chỉ là nhân cách tưởng tượng ra chứ không phải nhân cách thật sự, có nhiều ký ức đều mơ hồ hoặc bị thiếu.
Hoa Uyên có thể dựa vào những tìm hiểu về trải nghiệm cuộc sống của Khương Bồng Cơ để mô phỏng phán đoán tính tình, hành vi cử chỉ và thói quen nhỏ của đối phương, nhưng những trải nghiệm tỉ mỉ của Khương Bồng Cơ thời thơ dại, thiếu niên, thanh niên thì Hoa Uyên không thể nào nắm rõ từng thứ được, đây chính là sơ hở.
Quả nhiên, sau khi Lữ Trưng nói ra lời này, sắc mặt Hoa Uyên cũng thay đổi.
Lữ Trưng vừa đề phòng đối phương đột nhiên gây khó khăn, vừa tiếp tục dùng ngôn từ kích thích Hoa Uyên.
“Ngươi nói ngươi là Liễu Hi, vậy ngươi còn nhớ chuyện năm đó đến quận Lang Gia cầu học, ta từng cùng ngươi đối ẩm ở đình Vọng Sơn không? Trong cái đình đó, ta và ngươi đã nói những chuyện gì?” Lữ Trưng gằn từng chữ: “Ngươi căn bản không trả lời được, bởi vì ngươi vốn không phải là Liễu Hi! Ngươi là Hoa Uyên, nhân sĩ Ninh Châu Nam Thịnh, trong nhà có phụ mẫu huynh trưởng, bào huynh song sinh còn nhỏ đã chết yểu, phụ mẫu ngươi chưa đợi ngươi đến tuổi học vỡ lòng đã mắc bệnh dịch qua đời, sản nghiệp trong nhà bị thúc phụ thẩm mẫu cướp đi. Ngoài mặt thiện đãi ngươi, sau lưng lại dùng thủ đoạn hậu trạch không ai biết để nuôi ngươi thành phế vật. Ngươi trở nên nhu nhược, cưới một dâm phụ do bọn họ tỉ mỉ lựa chọn làm vợ, cô ta tư thông với người khác sinh ra một nam một nữ, ngươi quá mức nhu nhược nên không dám phản kháng... Hoa Uyên, đây mới thật sự là ngươi, ngươi bây giờ chỉ là nhân cách được tưởng tượng ra thôi...”
Bản tôn Hoa Uyên là người tính cách hiền lành đến mức hèn yếu, không biết phản kháng nhưng lại không cam lòng với hiện trạng, không muốn bị ức hiếp nhục nhã, bởi vậy chia ra “anh ruột” với tính cách có thù tất báo, xảo trá tàn nhẫn. Cát Lâm và Hoa Uyên hơi có quan hệ thân thích, thân thế hắn thê thảm nhưng võ lực cực kỳ tốt, Hoa Uyên đồng cảm với những chuyện đối phương gặp phải và cực kỳ hâm mộ năng lực của hắn nên đã cố gắng phân chia ra Cát Lâm.
Những nhân cách còn lại gần như đều là những BUG sản sinh trong lúc trạng thái cảm xúc không ổn định.
Bọn họ tồn tại đã tạo ra gánh nặng nặng nề cho Hoa Uyên, để tự vệ, bản năng của Hoa Uyên đã chia ra “Liễu Hi” để khắc chế bọn họ.
Nguyên nhân cũng đơn giản, bởi vì lúc Hoa Uyên đối mặt trực diện với Khương Bồng Cơ, các nhân cách trong cơ thể đều run rẩy e ngại.
Ai có thể ngờ được nhân cách này lại nguy hiểm đến như vậy, không chỉ có thể cắn nuốt những nhân cách yếu ớt mà còn có thể uy hiếp nhân cách chủ, tu hú chiếm tổ chim khách.
Lữ Trưng không biết nhiều tình hình chi tiết như vậy, nhưng dựa theo phỏng đoán của anh ta thì cũng tương đối nắm được tình hình thực tế và chân tướng.
“Ngươi căn bản không phải Liễu Hi! Ngươi chính là một tên điên mắc bệnh điên không biết mình là ai!”
Lữ Trưng vừa nói xong, Hoa Uyên đột nhiên nổi sùng đoạt bội kiếm trong tay anh ta, bóp cổ anh ta, sắc mặt vô cùng dữ tợn.
“Chỉ dựa vào lời của mình ngươi, ngươi tưởng rằng ta sẽ tin tưởng sao? Lần sau nếu còn ăn nói lung tung như vậy, ta sẽ giết ngươi.” Hoa Uyên đè nén âm thanh, trong giọng nói mang theo sự run rẩy gần như điên cuồng, khiến người nghe được cảm thấy tim gan run rẩy, gã thở hổn hển: “Đương nhiên ta là Liễu Hi, chỉ cần ta giết người mạo nhận ta kia, ta chính là Liễu Hi duy nhất. Lữ Thiếu Âm, nếu ngươi còn gây trở ngại cho ta, đừng trách ta không niệm tình đồng môn năm đó.”
Dứt lời, đối phương nắm lấy cổ áo Lữ Trưng, ném anh ta sang một bên.
Chân Lữ Trưng lảo đảo không đứng vững, trong lúc bối rối đã bám lấy lều vải, chật vật ngã trên mặt đất.
Nếu không phải lều vải được dựng rất chắc, tổng thể kiên cố thì e đã bị Lữ Trưng đụng ngã rồi.
Lữ Trưng chật vật bò dậy, tay trái nắm chặt bội kiếm, nặng nề hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.
Anh ta nghĩ việc này nhất định phải báo cho chủ công mới được, giờ Hoa Uyên là kẻ điên có thể giết người bất cứ lúc nào, nếu cứ cố chấp giữ gã lại, chỉ e Khương Bồng Cơ còn chưa đưa quân tới đánh thì Hoa Uyên đã ngấm ngầm ám toán An Thôi rồi. Nếu thật sự như vậy thì đúng là làm trò cười cho thiên hạ!
Suy nghĩ của Lữ Trưng không sai, An Thôi đã bị Hoa Uyên tiêm thuốc dự phòng rồi.
An Thôi căn bản không thèm để ý đến những lo lắng của Lữ Trưng, không những không coi trọng mà ngược lại còn cảm thấy buồn cười.
Bị điên là như thế nào hắn đã từng thấy rồi, mạch suy nghĩ của Hoa Uyên rõ ràng, năng lực trác tuyệt, có chỗ nào giống với người điên chứ?
Nếu người điên trong thiên hạ đều giống gã, vậy thì người bình thường còn có đường sống nữa không?
Lữ Trưng không biết, lúc Hoa Uyên tìm An Thôi làm chỗ nương tựa đã chủ động nói rõ nội tình, lúc đó lên sân khấu chính là “anh ruột” của gã.
“Anh ruột” nói với An Thôi mình là huynh đệ sinh đôi của Hoa Uyên, vì mất sớm và không nỡ rời xa huynh đệ nên đã cùng dùng chung một cơ thể.
Tính cách hai người khác biệt, thói quen khác nhau, những người không hiểu chuyện còn tưởng là một tên điên bị điên khùng.
Khi đó An Thôi rất thiếu người, Lữ Trưng cũng chỉ vừa mới tìm đến hắn nương tựa, hắn chưa thăm dò được năng lực của Lữ Trưng nên trong lòng vẫn còn phòng bị. An Thôi thấy Hoa Uyên chủ động đầu quân, còn là một nhân tài đầu óc tỉnh táo, căn bản không hề có chút dấu hiệu điên khùng nào nên hắn đã tin vào lý do của Hoa Uyên.
Bao nhiêu năm trôi qua, Hoa Uyên che giấu rất tốt, An Thôi cực kỳ nể trọng gã nên căn bản không tin vào mấy lời đồn bị điên kia.
Lữ Trưng lo lắng đến mức khóe miệng nổi mụn nước, An Thôi vẫn chẳng có hành động gì. Lữ Trưng vừa thất vọng vừa đành nghĩ cách, dùng những biện pháp lòng vòng để giảm bớt sự nguy hiểm của Hoa Uyên. Chẳng hạn, tách Hoa Uyên xa khỏi thiếu chủ, sau đó lại nghĩ cách ly gián quan hệ tình cảm giữa thiếu chủ và An Thôi với Hoa Uyên.
Có điều kế hoạch này đã chết yểu ở bước đầu tiên.
An Thôi tín nhiệm Hoa Uyên, tương tự cũng không coi trọng vị “thiếu chủ” nhận làm con thừa tự này.
Hắn không hiểu nỗi khổ tâm của Lữ Trưng mà còn cảm thấy Lữ Trưng hơi gây chuyện, muốn đối đầu với Hoa Uyên nên hắn hơi không thích Lữ Trưng.
Lữ Trưng không phải kẻ ngu, sau khi thuyết phục không có kết quả, anh ta liền hiểu rõ An Thôi sẽ không thay đổi suy nghĩ.
“Đúng là tức chết người mà!”
Lữ Trưng trở về lều vải, tức giận đến mức muốn đập phá đồ cho hả giận nhưng cuối cùng vẫn dằn lại. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Tiên sinh, vì sao chủ công không tin tiên sinh?”
Thư đồng của Lữ Trưng đi theo anh ta từ Đông Khánh tới Nam Thịnh, bao nhiêu năm mưa gió đều từng chứng kiến, thư đồng không thể hiểu An Thôi trước kia luôn rất tốt, cầu hiền như khát nước giờ lại thế này, biểu hiện này quá khác so với lúc đau khổ khẩn cầu Lữ Trưng rời núi.
“Hừ, hắn còn có thể vì sao?” Lữ Trưng lạnh lùng chế giễu: “Trong xương cốt chẳng qua chỉ là thứ cặn bã cấp cao thôi.”