Lữ Trưng đồng ý với An Thôi quá nhanh chóng.
Vốn anh ta định san bằng thói hư tật xấu và sự kiêu ngạo từ trong xương tủy của An Thôi rồi mới đồng ý xuất sĩ.
Một chủ công nghe lời và nể trọng mình dù sao cũng tốt hơn nhiều so với một kẻ ngu ngốc tự cho mình là thông minh nhưng trên người đầy tật xấu.
Kết quả, kế hoạch không đuổi kịp sự thay đổi nhanh chóng.
Một là tình thế không cho phép kéo dài thêm nữa, hai là khả năng diễn xuất của An Thôi quá tốt.
Bây giờ, Lữ Trưng xem như nếm quả đắng.
Từ khi bốn bộ tộc Nam Man bị tiêu diệt, dưới đề nghị của đám Lữ Trưng, An Thôi lại phục kích từng liên quân, thu nạp đất đai và binh lực của bọn họ, bành trướng thế lực gấp mấy lần. Bành trướng quá mức An Thôi liền bay lên trời, quan niệm huyết thống dòng dõi trong xương cốt của hắn bắt đầu phát tác.
Vì phần lớn thời gian Hoa Uyên đều là người bày mưu tính kế, Lữ Trưng thì xử lý việc đối nội bình thường, cơ hội đụng mặt không nhiều như trước, dần dà, An Thôi không còn coi trọng Lữ Trưng đã từng giúp đỡ hắn nữa, thậm chí còn cảm thấy người này hơi chướng mắt, có cũng được mà không có cũng không sao.
Nguyên quán của Lữ Trưng ở Đông Khánh, vì An Thôi ba lần bốn lượt đến mời mới đồng ý xuất sĩ, tổ tiên là thợ săn, xuất thân bần hàn.
Hoa Uyên nguyên quán Ninh Châu Nam Thịnh, đời sau của sĩ tộc tiêu chuẩn, dù sau này gặp phải lận đận, gia nghiệp bị chú thím chiếm đoạt nhưng người ta cũng là sĩ tộc. Hoa Uyên còn chủ động dựa dẫm An Thôi, về góc độ tư tưởng, lợi ích, lập trường đều vô cùng ăn khớp với An Thôi, chẳng hạn như tàn sát tộc nhân vô tội của bốn bộ tộc Nam Man, tiêu diệt huyết thống Nam Man trong bụng phụ nữ có thai… Bọn họ có kẻ thù chung nên càng dễ có tiếng nói chung.
Lữ Trưng thì ngược lại, anh ta phản đối An Thôi tàn sát tàn binh Nam Man không dưới một lần.
Nể tình hai người đã từng cùng chung hoạn nạn, lần một lần hai không có vấn đề, nhưng Lữ Trưng nhiều lần cản trở, An Thôi sẽ không có khúc mắc sao?
Những chuyện này Lữ Trưng đều biết, nhưng có một số việc, biết rõ không thể làm cũng phải làm.
Nếu ai cũng a dua nịnh hót, vì tự vệ, ngay cả dũng khí nói sự thật cũng không có thì thế gian này sẽ còn lại những gì?
Thư đồng một lòng với Lữ Trưng, thấy tiên sinh gặp phải tình cảnh này trong lòng hơi lo lắng.
Lữ Trưng thấy thế, buồn cười: “Ngươi lo lắng đến thế sao?”
Thư đồng nói: “Còn không phải tiểu nhân sợ tiên sinh phải chịu thiệt thòi sao?”
Lữ Trưng nói: “Thường ngày ta dạy ngươi đọc sách, ngươi đọc đến đâu rồi? Không biết thế nào là ‘kẻ sĩ hy sinh vì tri kỷ, phụ nữ trang điểm vì người yêu’ sao? Nếu An Đa Hỉ dùng quốc sĩ đối đãi ta, ta tất báo đáp bằng quốc sĩ, nếu dùng cỏ rác đối đãi ta, ta... hừ!”
Tính nết Lữ Trưng là như vậy đấy.
Kiếp trước vì chủ cũ thủ thành, tử chiến đến cùng, cuối cùng vừa mắng chửi Khương Bồng Cơ vừa nhảy xuống tường thành, lấy cái chết chống cự, đó là bởi vì chủ cũ đáng để Lữ Trưng bất chấp tính mạng. Bây giờ An Thôi và Lữ Trưng không hợp, An Thôi cũng không cách nào khiến Lữ Trưng liều mạng vì hắn.
Lữ Trưng chỉ có thể cố gắng làm hết bổn phận của mình, An Thôi chịu nghe theo lời khuyên là tốt nhất, còn nếu không thích nghe thì thôi.
Thư đồng nghe xong sững người, Lữ Trưng tức giận nói: “Đầu trên cổ tiên sinh nhà ngươi đáng tiền lắm đấy.”
“A a a, tiểu nhân đã hiểu.”
Lữ Trưng thấy thư đồng đi làm việc rồi thì trong lòng cảm thấy càng thêm bất đắc dĩ và nặng nề, hai hàng lông mày luôn nhíu chặt.
Lúc này tâm trạng Lữ Trưng hơi kỳ lạ, nói theo cách của những cá muối xem livestream, An Thôi giống như tài khoản anh ta cực khổ luyện tới max level, mua thêm trang bị cho tài khoản này, cày chiến cấp danh vọng, tạo bề ngoài cực cool, kết quả lại bị một người khác cướp mất.
Lữ Trưng phiền muộn thì phiền muộn, nhưng anh ta chẳng có mấy tình cảm với “tài khoản” này, dĩ nhiên không thể có chuyện “không phải người này không được”.
Cùng lắm là anh ta lại luyện thêm tài khoản nữa, hoặc là đi tìm một tài khoản thành phẩm nào đó!
Trong khi chỗ An Thôi đang gà bay chó nhảy không yên thì bên Khương Bồng Cơ cực kỳ bình yên.
Việc ăn mặc của Khương Bồng Cơ phải tốn rất nhiều công sức để thể hiện sự trang trọng, nên mới sáng sớm cô đã bị Vệ Từ lôi ra khỏi ổ chăn ấm áp.
“Nếu chủ công mệt thì nhắm mắt nghỉ ngơi thêm một lát đi.”
Giọng nói ấm áp của Vệ Từ khẽ vang lên bên tai cô, đôi mắt cô nửa khép, ậm ờ lên tiếng.
“Nếu mà sau này lên ngôi, vậy thì ngày nào ta cũng phải lên triều sớm thế này, mệt mỏi thế này à?”
Vệ Từ nói: “Triều hội có chia đại triều và thường triều, đại triều là mỗi dịp Nguyên đán, Đông chí và sinh thần của bệ hạ mới triệu bách quan đến đại điện. Thường triều thì tương đối thoải mái, thời gian cũng linh hoạt hơn một chút, nếu chủ công cảm thấy mệt thì định canh giờ trễ hơn chút cũng được.”
Đại triều dĩ nhiên phải trang bị đầy đủ, trang phục phải thể hiện rõ uy nghi hoàng gia.
Thường triều thoải mái hơn chút, mặc đồ cũng khá bình thường, không thể nào mỗi ngày đều tốn một hoặc nửa canh giờ để trang điểm được.
Làm gì có nhiều thời gian đến thế để lãng phí.
Khương Bồng Cơ nói: “Nghe huynh nói vậy, ta cũng yên tâm hơn nhiều.”
Vệ Từ cười hỏi: “Chủ công đã bắt đầu lo lắng những chuyện sau khi đăng cơ rồi sao?”
Khương Bồng Cơ lại cười: “Còn chẳng phải là vì sợ phải dậy quá sớm, ít thời gian quấn quít với huynh sao?”
Vệ Từ nhẫn nhịn một lúc lâu mới thốt ra bốn chữ: “Nói năng cẩn thận!”
Mỗi ngày đều phải trêu chọc Tử Hiếu thì mới vui vẻ được.
Tối qua Khương Bồng Cơ được ngủ rất ngon còn đám Dương Đào thì lại lăn lộn khó ngủ, chập chờn đến hừng đông.
Hai phe gặp mặt, Khương Bồng Cơ đánh giá Dương Đào từ trên xuống dưới một lượt, xác nhận một việc thêm lần nữa, đây đúng là thế giới nhìn mặt.
Thủ lĩnh các chư hầu gần như không có một ai mặt mũi xấu xí, điểm nhan sắc đều từ trung bình trở lên, Dương Đào thì càng vượt qua ngưỡng chín mươi điểm.
Không nhìn thấy đám cá muối trong kênh livestream đang lao nhao kêu gào sao?
Cặp mắt họ rất trải đời, yến gầy tròn béo gì mà chưa từng thấy, phàm những gì có thể khơi gợi cảm giác chân thực của bọn họ thì đó đều là những người đẹp hàng thật giá thật. Điểm nhan sắc của Dương Đào có thể chịu được những bắt bẻ soi qua kính lúp của họ thì chắc chắn là một soái ca hoàn toàn tự nhiên! Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Dương Đào đẹp, mấy người đi theo sau Dương Đào cũng mỗi người một vẻ.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Chậc, không giống cảnh đón bên Dương Đào đầu hàng lắm mà giống như Streamer đang tuyển tú nam hơn.
[Gió Mát Ngắm Trăng]: Ha ha ha, nói cũng đúng thật, vậy chẳng phải Từ mỹ nhân là chính cung hoàng hậu à?
Đám cá muối cười toe toét, Khương Bồng Cơ thì không thể thoải mái như vậy.
Năm đó cô đã dùng minh ước để chiêu dụ Hoàng Tung, khiến Hoàng Tung và bộ hạ cũ hoàn toàn an tâm, giờ chiêu dụ Dương Đào dĩ nhiên cũng không thể qua loa.
Nói miệng trên trời dưới bể thế nào cũng chẳng bằng giấy trắng mực đen.
Hôm nay nói là tiếp nhận Dương Đào đầu hàng nhưng chủ đề vẫn là bàn bạc nội dung hiệp ước.
Tuy bên Dương Đào chiến bại đầu hàng nhưng Khương Bồng Cơ cũng không thể làm khó, sỉ nhục quá mức mà còn phải tỏ vẻ tràn đầy thành ý, thậm chí còn chính miệng cảm ơn Dương Đào đã mang binh đi đánh lui quân địch Nam Thịnh xâm phạm, bảo vệ thành trì, không hề nhắc một lời đến chuyện đám Nhan Lâm động chân động tay gì trong đó.
Dương Tư ngồi bên dưới cũng không vui sướng gì.
Nhưng gã vừa nhớ đến việc chủ công thiên vị mình thì cũng không so đo với đám Nhan Lâm nữa.
Khương Bồng Cơ đã bày tỏ thành ý, bên Dương Đào dĩ nhiên cũng không thể không biết tốt xấu, bởi vậy tổng thể bầu không khí tương đối hài hòa.
Sau khi bàn bạc gần xong xuôi, Khương Bồng Cơ mới đột nhiên đưa ra một yêu cầu nằm ngoài dự liệu của mọi người nhưng trong dự liệu của Vệ Từ.