Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1601

Dương Đào lại không hề cảm thấy khó chấp nhận chút nào.



Mang tước vị không có hư danh, cả nhà chỉ ngồi ăn uống chờ chết tất nhiên là an toàn, nhưng nhỡ xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ có thể chấp nhận bị người khác xâu xé.



Hư danh đâu thể mang lại cảm giác an toàn như thực quyền?



Nếu sợ lập công quá nhiều khiến chủ công lo ngại, vậy thì sau này thể hiện bình thường một chút, quân hàm không cao không thấp rất an toàn.



Vả lại, dù trên tay anh ta có thực quyền, chức vị mà Khương Bồng Cơ nên cho anh ta thì vẫn phải cho, tương đương với việc anh ta có hai lớp bảo vệ.



Điều quan trọng nhất là anh ta đã quen với những ngày tháng chiến tranh hỗn loạn, đao kiếm khốc liệt, rất khó làm quen với sự yên ổn, Dương Đào không phải một người thích rảnh rỗi.



Nhan Lâm thở dài: “Chính Trạch cứ từ từ nghĩ đi, cho dù huynh đồng ý hay từ chối thì cũng nhớ phải kéo dài thời gian ra một chút, khơi gợi hứng thú của Liễu Hi.”



Dương Đào đơ mặt ra hỏi: “Khơi gợi hứng thú của Liễu Hi?”



Nhan Lâm nói: “Cho dù là đàn ông hay phụ nữ đều không biết quý trọng những gì quá dễ dàng lấy được.”



Khơi gợi hứng thú của người khác không chỉ là để đối phương biết quý trọng mình, đồng thời cũng vô hình trung đề cao giá trị con người của mình lên.



Nhan Lâm hiểu quá rõ tính tình của Dương Đào như thế nào.



Nói một cách hơi khó nghe thì người kia chỉ cần đánh một phát rắm, Nhan Lâm sẽ biết người kia sắp thải ra cái gì.



Dương Đào làm việc quyết đoán nhanh nhẹn, một khi anh ta đã quyết định rồi thì sẽ không dây dưa dài dòng, Nhan Lâm đang dạy anh ta cách “giữ giá”, học được sĩ diện.



Dù sao nếu bây giờ anh ta không sĩ diện, e là sau này không còn cơ hội nữa.



Vẻ mặt Dương Đào rối rắm, anh ta nói: “Ta là người đã có gia đình rồi.”



Câu nói của Nhan Lâm có nhiều cách hiểu quá.



Khương Bồng Cơ còn là một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp, có đủ sức hút, lại quyền lực.



Cho dù con người đã thoát khỏi sự ngu muội của loài thú, nhưng có một vài đặc điểm vẫn giống nhau. Lúc chọn vợ kén chồng, đàn ông có năng lực càng được phụ nữ ưu ái nhiều hơn trên phương diện chọn bạn trăm năm. Tạm không nói đến giới tính, người có quyền thế lại càng dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác phái.



Trong dân gian có không ít các lời đồn, nhất là lời đồn liên quan đến vị nữ chư hầu này và những thần tử xung quanh cô.



Chuyện này cũng giống như bên cạnh quân chủ là nam mà có toàn thần tử là nữ, dân chúng cũng sẽ tưởng tượng ra bọn họ có quan hệ không bình thường nào đó.



Nhan Lâm lừ mắt nhìn Dương Đào, sau đó xùy một tiếng.



“Thiếu Dương, ánh mắt của huynh kiểu gì đấy?”



Nhan Lâm cười nói: “Tuy dung mạo của Chính Trạch dễ nhìn, nhưng không phải là tuyệt sắc nhân gian, vị Lan Đình Công kia sẽ không ham muốn vẻ đẹp của huynh đâu.”



Dương Đào vẫn luôn rất tự tin về khuôn mặt của mình, anh ta nói: “Sao lại không phải là tuyệt sắc nhân gian chứ?”



Nhan Lâm hỏi anh ta: “Huynh cảm thấy người tên là Vệ Từ dưới trướng Liễu Hi kia là người thế nào?”



Tiền Tố và Dương Đào đơ ra cùng lúc, vì sao đề tài lại chuyển sang Vệ Từ vậy?



Tiền Tố nhớ lại khuôn mặt của Vệ Từ, nghe Dương Đào nói: “Quân tử nhã nhặn, xuất sắc hơn người.”



Nhan Lâm hỏi: “Dung mạo của hắn thế nào?”



Quân tử nhã nhặn, xuất sắc hơn người dùng để ca ngợi phẩm hạnh đạo đức, Nhan Lâm đang muốn hỏi khuôn mặt cơ!



Dương Đào vặn óc bấm bụng suy nghĩ nửa ngày trời, vẫn cảm thấy dù gán từ ngữ nào lên người Vệ Từ cũng quá thô tục.



Cuối cùng, anh ta chỉ có thể nói: “Chắc chỉ đẹp hơn Thiếu Dương một tí ti thôi.”



Tiền Tố suýt nữa không kìm được vẻ buồn cười.



“Vì sao Thiếu Dương lại đột nhiên nhắc đến khuôn mặt của Vệ Từ?”



Nhan Lâm nhắm mắt, bình thản nói ra một tin chấn động.



“Trang sức treo bên hông Liễu Hi và cái của Vệ Từ bị tráo cho nhau... huynh nói xem, một nam một nữ, trong tình huống nào sẽ cầm trang sức của nhau?”



Dương Đào là người trưởng thành rồi, sao anh ta có thể không trả lời được, anh ta nhanh mồm nhanh miệng nói: “Đương nhiên là phu thê ân ái, cùng nhau...”



Đột nhiên, cổ họng anh ta giống như bị tắc lại, nói không ra lời, Tiền Tố cũng dừng bước, hai người kinh sợ nhìn Nhan Lâm.



Dương Đào nói: “Ta nhớ là cạnh hông Liễu Hi treo không ít trang sức, vì sao huynh lại chú ý chuyện này?”



Tiền Tố lại có thể hiểu được.



Trước kia, lúc hắn và Nhan Lâm mới gặp, đối phương đã chỉ ra trang sức quần áo của hắn có gì không ổn rồi, mắt tinh như kiểu mắc chứng cưỡng chế vậy.



Những thứ trang sức này không thể đeo bừa bãi được, thân phận nào đeo trang sức nào, trường hợp này đeo trang sức nào, tầm tuổi này đeo trang sức nào... đều phải chú ý đến. Nếu như đeo sai chỗ nào, thiếu chỗ nào thì có thể bị người khác cười cợt châm biếm sau lưng là không hiểu lễ tiết.



Tính cách của Khương Bồng Cơ dù có thoải mái thế nào nhưng cô vẫn là chư hầu một phương.



Hôm nay là ngày quan trọng, cô và Dương Đào quyết định ký liên minh, không thể nào phạm sai lầm ở một chi tiết nhỏ như vậy.



Nhưng nếu thật sự có sai lầm...



Đa phần không phải không xem trọng, mà là bởi vì...



Ba người nhìn nhau trao đổi ánh mắt, tâm trạng rất phức tạp.



Nhan Lâm cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Chôn chuyện này trong lòng đi.”



Dương Đào nói: “Hiểu, hiểu mà, ta tuyệt đối không nói với người khác.”



Trước kia, bọn họ còn cho rằng mấy chuyện nam nữ ngu dân truyền miệng nhau là để gièm pha người khác, không ngờ rằng Khương Bồng Cơ thật sự có mờ ám với một thần tử dưới trướng.



Nhan Lâm thản nhiên nói thêm một câu: “Đừng suy nghĩ lung tung.”



Tình cảm giữa hai người kia chắc là thật lòng, nếu người làm chủ công như Khương Bồng Cơ làm ẩu với nhiều thần tử khác thì sự nghiệp của bọn họ đã không phát triển được như ngày hôm nay.



Nhan Lâm có thể cảm nhận được bầu không khí trong thế lực này. Cảm nhận đầu tiên của Nhan Lâm về Khương Bồng Cơ là “trong sạch ngay thẳng”, anh ta cũng phát hiện, ngoại trừ người tên Vệ Từ kia và Khương Bồng Cơ có chút ái muội ra, những người khác căn bản không đối xử với chủ công của họ như một người phụ nữ.



Dương Đào cực kỳ nghe lời, đồng bọn nói thế nào thì tức là thế ấy.



Thời gian nhanh chóng đến bữa trưa, Khương Bồng Cơ mời đám Dương Đào dùng bữa cùng mình, đủ các món ngon quý hiếm khiến ngón tay người ta phải ngọ nguậy.



Chương Châu có nhiều thủy sản, Khương Bồng Cơ nghe theo chỉ đạo của cá muối xem livestream, mở rộng bản đồ lương thực thêm một bước nữa.



Đám Dương Đào toàn là người lớn lên cạnh sông nước, nhưng bọn họ lại không biết tôm cá thủy sản mà mình thường thấy như là sò biển, hàu sống lại có thể chế biến như vậy.



Nên biết rằng, trước khi Khương Bồng Cơ đến đây, việc nấu nướng ở thời đại này chỉ giới hạn ở đun nước hầm thức ăn, gia vị cũng rất hiếm thấy, cùng lắm chỉ có muối.



Sĩ tộc ăn uống thì phức tạp hơn một chút, nhưng cách chế biến cũng rất ít, cho dù nguyên liệu có ngon thế nào thì hương vị của món ăn được làm ra cũng rất có hạn.



Giờ Dương Đào mới hiểu đầu bếp dưới trướng Khương Bồng Cơ đỉnh đến mức nào, nấu ăn thực sự rất ngon.



Vì thế, Dương Đào bèn xin một đầu bếp từ chỗ Khương Bồng Cơ.



Dù sao Thiếu Dương đã nói rồi, bây giờ Khương Bồng Cơ có việc nhờ anh ta, anh ta thoải mái một chút cũng được.



Quả nhiên Khương Bồng Cơ đồng ý với Dương Đào, còn chịu nhường đầu bếp giỏi thứ hai trong phòng bếp cho anh ta, Dương Tư thấy vậy ghen tị đỏ mắt.



Gã mơ ước đầu bếp chuyên dụng của chủ công nhiều năm như thế, chưa từng thấy chủ công có suy nghĩ thưởng đầu bếp cho gã, thế mà Dương Đào vừa tới đã cướp đầu bếp của gã rồi!



Vệ Từ thấy vẻ mặt tức giận của Dương Tư, cười khẽ đẩy một đĩa hàu sống chưa ai ăn miếng nào cho gã.



Không ngờ sau khi Dương Tư nhận đĩa hàu còn lườm Vệ Từ một cái.



Vệ Từ vừa thấy đã hiểu, anh nhỏ giọng nói: “Chờ chiến sự kết thúc, chia bớt đầu bếp trong phủ của Từ cho huynh nhé?”



Dương Tư bấy giờ mới thấy vừa lòng: “Là cậu nói đấy nhé, đừng có đổi ý đấy.” Vietwriter.vn



Năng lực của đầu bếp trong phủ Vệ Từ không kém hơn chỗ chủ công là bao, chỉ vì cơ thể Vệ Từ cần điều dưỡng nên đồ ăn càng phải chú ý hơn, nên những đầu bếp này đều là đầu bếp chuyên dụng của chủ công chuyển sang. Không xin được từ chỗ chủ công thì lấy từ chỗ Vệ Từ cũng được, chỉ cần có thể thỏa mãn vị giác của gã là được.



Vệ Từ nói: “Không ăn nhiều món này được đâu.”



Thấy Dương Tư thích ăn hàu sống như thế, Vệ Từ tốt bụng nhắc một câu.



Dương Tư nói: “Vì sao?”



Vệ Từ nói: “Món này tráng dương bổ âm.”



Dương Tư: “...”

Bình Luận (0)
Comment