Tráng dương bổ âm?
Lúc này Dương Tư ăn tiếp cũng không ổn, không ăn thì lại ngứa miệng, nhất thời, gã rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cuối cùng, gã thu đũa lại một cách nghiêm chỉnh, nhỏ giọng thì thầm với Vệ Từ: “Vệ Tử Hiếu, cậu nói có thật không?”
Trông gã có giống kiểu đàn ông cần phải tráng dương bổ âm không?
Đàn ông nói gì cũng được, chỉ không thể nói “không được”, Dương Tư hoài nghi Vệ Từ thật lòng ghét bỏ gã.
Vệ Từ vô tội nháy mắt, ra vẻ khó hiểu nói: “Tĩnh Dung nói vậy là có ý gì? Từ cũng chỉ nhắc nhở vài câu thôi mà, món này tuy ngon, nhưng không thể ăn quá nhiều. Với tính tình của Tĩnh Dung, thường thích món nào thì sẽ ăn đến ngấy, nếu ăn xong mà có vấn đề gì, lúc đó có nhắc cũng muộn rồi.”
Dương Tư nói: “Chúng ta quen biết bao nhiều năm rồi? Đừng có ra vẻ vô tội trước mặt ta, lừa người không biết gì thì được, nhưng còn lâu mới lừa được ta.”
Các mối quan hệ của Vệ Từ rất rộng, ngoại trừ một phần nhỏ thuộc hạ dưới trướng của Khương Bồng Cơ ra, còn lại phần lớn đều có quan hệ cá nhân với anh, ví dụ như hai người Phong Chân và Dương Tư được anh giới thiệu nên mới có thể “chui đầu vào lưới”. Cũng bởi vì quan hệ cá nhân tốt cho nên mọi người hiểu nhau rất rõ.
Dương Tư thừa biết, nếu không phải khuôn mặt của Vệ Từ nhìn rất có tính lừa gạt, rất quân tử, thì làm gì có chuyện không ai nhìn ra bản chất của anh chứ?
Vệ Từ cười nói: “Nếu huynh không ăn thì cũng đừng lãng phí.”
Vệ Từ ra vẻ định lấy lại đĩa hàu sống kia về, Dương Tư nhanh tay hơn cản anh lại.
“Nào có đạo lý đã tặng người khác rồi còn lấy lại đúng không? Ai bảo ta không ăn?” Dương Tư đảo mắt, cười nói với Vệ Từ: “Nhưng còn Tử Hiếu thì cần phải bồi bổ hơn đấy, cậu cũng biết tình hình hiện nay mà, nếu như có thể có... vậy thì càng tốt chứ sao.”
Vệ Từ khẽ nhấp một ngụm trà, mắt nhắm lại, hàng lông mi rậm vừa dài vừa cong tạo ra bóng hình quạt.
Tai Khương Bồng Cơ cực kỳ thính, lúc nào cũng trong tình trạng mắt nhìn bốn hướng tai nghe tám phương, một lúc làm nhiều việc, làm gì có chuyện cô không để ý đến động tĩnh bên Vệ Từ chứ?
Cô âm thầm đưa tay xuống vuốt ve trang sức đang đeo bên hông, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt tràn ra chút dịu dàng.
Thảo nào có nhiều cá muối xem livestream nói muốn chơi đánh đu trên lông mi của anh như vậy, cô cũng muốn thế, càng muốn châm lửa trong tim anh.
Vệ Từ nhỏ giọng nói: “Không gấp, lo làm gì.”
Dương Tư suýt thì bị sặc, gã tức giận nói: “Cậu lớn hơn... con gái nhà người ta tận sáu, bảy tuổi, cứ trì hoãn như thế, cậu còn sinh được sao?”
Dù sao quan hệ giữa Vệ Từ và Khương Bồng Cơ chưa được công bố, một vài người thông minh tự biết chuyện này, đều ăn ý không nói ra, nhưng có rất nhiều người không biết. Chủ công lại không nói muốn công khai, nên chuyện này không thể truyền ra được, Dương Tư nói năng cũng phải chú ý kiêng dè.
Vệ Từ cười lạnh nói: “Tĩnh Dung còn lớn hơn Từ sáu, bảy tuổi cơ mà.”
Lời ít ý nhiều, ngay cả Dương Tư còn có thể làm được, dựa vào đâu mà người trẻ tuổi hơn, sống có quy luật hơn như anh lại không thể?
Đám người này cứ thích lo vớ lo vẩn!
Dương Tư rất muốn đập Vệ Từ một trận, đã nói là bạn thân, kết quả lại là hàng rởm, không thể đáng yêu một chút à.
Đồ ăn ngon không ngừng được bưng lên, mọi người chẳng có lòng dạ nói chuyện chính sự, ăn cho no bụng quan trọng hơn.
Dương Tư dứt khoát mặc kệ Vệ Từ khiến gã khó chịu, quăng mình vào vòng tay của đồ ăn, lượng đồ ăn của một mình gã còn nhiều hơn hai Vệ Từ cộng lại.
Đương nhiên, người có sức ăn tốt nhất ở đây vẫn là chủ công của bọn họ, một mình cô có thể ăn lượng cơm của bảy, tám người đàn ông, ngay cả người tự xưng là “vua ăn nhiều” như Dương Đào nhìn xong cũng ngây người. Anh ta từng gặp người ăn nhiều, nhưng chưa từng thấy ai ăn nhiều đến vậy. Sau bữa ăn, Dương Đào không nhịn được nói với Nhan Lâm.
“Ta đã hiểu vì sao Liễu Hi muốn tranh đoạt thiên hạ rồi.”
Dương Đào khoanh hai tay trước ngực, nói xong còn gật gù ra chiều đắc ý, Nhan Lâm thấy vậy còn tưởng đồng bọn của mình nghĩ ra điều gì hay ho lắm.
“Vì sao?”
“Không ai nuôi được cô ấy hết, ăn rất nhiều.” Dương Đào nói: “Nếu cô ấy không tự xông ra liều mình mà ở lại hậu phương thì có khi chết đói rồi.”
Nhan Lâm: “...”
Nếu không phải xung quanh còn có người, anh ta phải giữ thể diện cho Dương Đào thì anh ta thật sự muốn rút hai thanh kiếm ra dạy Dương Đào một bài học xem “cẩn thận từ lời nói đến việc làm” là như thế nào!
Bọn họ không biết rằng Khương Bồng Cơ đã nghe thấy rồi, dù sao thính lực của cô cũng không có tí logic nào!
“Chủ công có chuyện gì vui à?”
Vệ Từ đang chuẩn bị giúp cô thu dọn việc công, không ngờ chủ công nhà mình lại đột nhiên cười phá lên, lại còn là kiểu cười vừa bất đắc dĩ vừa sủng nịch nữa chứ.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Không có chuyện gì vui cả, có điều... Tên Dương Đào này đúng là một người thú vị, tính cách như vậy, quá vất vả cho Nhan Lâm.”
Vệ Từ cảm thấy mờ mịt, mãi đến lúc Khương Bồng Cơ nhỏ giọng nói lại câu nói của Dương Đào cho anh nghe.
“Anh ta đúng là một người hiếm thấy, rất vui tính.” Khương Bồng Cơ không để ý đến việc Dương Đào bình phẩm mình, trái lại còn cảm thấy anh ta rất đáng yêu, ngốc nghếch khả ái, khá giống mấy người Lý Uân lúc trước, nhưng cô vẫn để ý đến con ếch nhà mình hơn, lúc nào cô cũng có thể trêu chọc anh, bây giờ cũng không ngoại lệ, cô nói: “Tử Hiếu, huynh có nuôi nổi ta không? Cho dù một mình ta có thể ăn hết phần ăn của bảy, tám người đàn ông?”
Vệ Từ thở dài: “Lương tháng của Từ là chủ công phát cho mà.”
Khương Bồng Cơ nói: “Tử Hiếu trả lời như vậy, huynh bảo ta nên tiếp tục chọc huynh thế nào đây?”
Vệ Từ nói: “Chủ công nên xử lý chính sự rồi, Từ cũng không muốn trở thành lam nhan họa thủy khiến chủ công chậm trễ chính sự đâu.”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Khương Bồng Cơ gõ mũi anh, sẵng giọng nói: “Không biết lãng mạn.”
Vệ Từ nói: “Vệ Từ không biết lãng mạn chân thành xin chủ công không tiếp tục lười biếng nữa, tập trung vào chính sự được không?”
Khương Bồng Cơ: “...”
Người yêu này chui từ đâu ra đấy, rõ ràng cô đang tự tìm một người máy quản gia cho mình mà, lại còn là kiểu vừa đấm vừa xoa cộng thêm quyến rũ nữa chứ.
Bởi vì có Vệ Từ giám sát, kế hoạch lén lút phủi tay mặc kệ công vụ của Khương Bồng Cơ lại bị phá hỏng, năm triệu cá muối xem livestream cũng chỉ được thấy Khương Bồng Cơ ngồi ở phòng làm việc đánh tay đôi với một đống công văn. Bọn họ uống trà cắn hạt dưa, cười xem dáng vẻ khổ cực của Khương Bồng Cơ.
[Thổi Tung Cây Ớt Nhỏ]: Bác Streamer dùng kinh nghiệm của bản thân để nói với chúng ta rằng không thể yêu đương với một người đàn ông trong đầu óc chỉ toàn công việc được, bởi vì người ta sẽ không nhìn ra sự trêu chọc và quyến rũ của bạn, chỉ muốn để bạn cùng anh ấy hăng hái phấn đấu vì sự nghiệp thôi.
Vệ Từ cũng chỉnh sửa giúp Khương Bồng Cơ, lúc anh cúi đầu nhìn thì phát hiện trang sức đeo bên hông có hơi khác bình thường.
Anh lấy trang sức ra, lông mày khẽ nhíu lại, bởi vì cái này là của chủ công, còn của anh thì đang đeo trên người chủ công.
“Sao vậy?” Khương Bồng Cơ ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh cầm trang sức trên tay thì nói: “Ta đeo đồ của huynh lên người ta, có cảm động không hả?”
Vệ Từ không khỏi đỡ trán, vẻ mặt không nói nên lời.
Khương Bồng Cơ hỏi anh: “Sao vậy?”
Vệ Từ nói: “Chủ công có biết quá khứ của Nhan Lâm không?”
Khương Bồng Cơ nói: “Có nghe một ít.”
Vệ Từ nói: “Kiếp trước, Nhan Lâm từng vì một quan viên ăn mặc không thỏa đáng mà vạch tội hắn, sau đó hai người họ kết thù.”
Khương Bồng Cơ nói: “Mặc không thỏa đáng? Như thế nào là mặc không thỏa đáng, chẳng lẽ còn làm cả đồng phục cơ à?”
“Trang sức biểu hiện vượt quá quyền hạn.” Vệ Từ nói: “Viên quan đó vì làm không tốt một việc nào đó mà bị bệ hạ giáng chức. Theo lý thuyết, quan phục của quan viên cũng phải thay đổi tương ứng với chức vụ, nhưng tên quan viên kia nhất thời sơ ý đeo trang sức mà chỉ chức quan ban đầu mới được đeo... Chuyện này bị Nhan Lâm phát hiện, liền viết một bài vạch tội dâng lên triều đình, khiến tên quan viên kia lại bị bệ hạ khiển trách, sau đó hắn và Nhan Lâm không hòa hợp được với nhau nữa.”