Cũng không phải Lý Uân không phát hiện ra dấu hiệu giữa chủ công nhà mình và Vệ Từ, nhưng lúc hai người ở chung cũng giống như các bậc vua tôi bình thường khác, nói chuyện cũng không có gì mập mờ với nhau nên hoài nghi của Lý Uân chỉ dừng ở mức suy đoán vì không có bằng chứng. Lấy một ví dụ, điều này tương tự như những tin đồn không có căn cứ trong showbiz mà đám cá muối biết vậy, trong lòng nghi ngờ hai người là một cặp nhưng mà phía chính chủ lại chẳng có biểu hiện gì.
Với tính tình của Lý Uân, không có bằng chứng hoặc không phải hai người đó chính miệng thừa nhận thì anh không muốn tùy tiện suy đoán, tránh bôi nhọ danh dự của hai người.
Vì vậy, khi chính miệng Khương Bồng Cơ nói ra câu “nhưng lại rất xứng đôi với ta”, Lý Uân tự động thêm chủ ngữ là “đế cơ Tây Xương”. Chuyện này không ổn rồi, chủ công nhà mình thích con gái, đây chính là lời mà chính chủ nói ra, dĩ nhiên Lý Uân rất hoang mang.
Anh đi ngăn cản Khương Bồng Cơ, nhưng chủ công không chịu nghe khuyên giải, anh chỉ có thể cau mày, tỏ vẻ tâm sự nặng nề mà lui ra.
“Vẫn nên tìm các quân sư thương nghị chuyện này thì tốt hơn.”
Lý Uân lẩm bẩm trong miệng, ngưng lại bước chân, đổi đường đi tìm mấy người Dương Tư.
Khá là tình cờ, Dương Tư, Phong Chân và Vệ Từ đang ở thủy các để trò chuyện, Lý Uân sải bước đến gần, gọi một tiếng “quân sư” từ xa.
Cả ba người đều là quân sư, vì vậy đồng loạt nhìn về phía Lý Uân.
“Hán Mỹ, sao lại vội vã như vậy?”
Vệ Từ pha cho Lý Uân một ly trà, Lý Uân chắp tay hành lễ rồi ngồi xuống cái đệm còn trống, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng.
Lý Uân nói: “Hôm nay... liên quan đến chuyện giữa vị đế cơ Tây Xương kia và chủ công... ba vị quân sư không lo lắng hay sao?”
Ba người trố mắt nhìn nhau, Vệ Từ lựa chọn “im lặng là vàng”, Lý Uân chậm một nhịp, không phát hiện ra bầu không khí quỷ dị bên trong thủy các.
Lý Uân rất sốt ruột, bực bội nói dông dài một hồi, vẻ mặt lo lắng không giả tạo chút nào, điều này khiến biểu cảm của ba người kia càng quỷ dị hơn.
Bọn họ nghe Lý Uân nói: “Chủ công đã đến tuổi này mà còn chưa có con cháu, khiến mạt tướng lo lắng từ lâu rồi. Không có con cháu nối dõi, thiên hạ sau này phải giao cho ai đây? Đế cơ Tây Xương, nói dễ nghe thì tôn xưng một tiếng đế cơ, nói khó nghe thì cô ta chỉ là chó nhà có tang thôi. Cô ta thì có tài đức gì mà đòi với cao chủ công chứ? Có khi còn làm trễ nải bá nghiệp của chủ công nữa. Cho dù có tan xương nát thịt, mạt tướng cũng quyết không để ả đàn bà gian ác kia mê hoặc chủ công đâu!”
Lý Uân nói năng rất có khí phách, nếu không phải anh vốn biết kiềm chế, mà là mấy người Bách Ninh thì có khi đã vỗ bàn trà “rầm rầm” rồi ấy chứ.
Không phải Lý Uân câu nệ chuyện truyền thừa huyết thống mà phải xem đối tượng là ai.
Chủ công nhà mình là người tầm thường sao?
Không phải!
Khả năng rất cao rằng trong tương lai, cô sẽ là người đứng đầu thiên hạ, chân chính quân lâm thiên hạ!
Con cháu của cô không chỉ đơn giản để nối dõi huyết thống của cô mà còn liên quan đến sự nghiệp thống nhất đất nước và gìn giữ nền hòa bình!
Không có người thừa kế có nghĩa là không có ai tiếp tục lý niệm thiên hạ thái bình của chủ công, cũng đồng nghĩa với việc nền hòa bình mà bọn họ liều mạng mới có được cũng chỉ như hoa quỳnh chớm nở rồi lụi tàn, đó là điều mà Lý Uân không muốn nhìn thấy. Nếu như thành quả thắng lợi bị người ngoài lấy mất thì anh tức hộc máu mất!
Dương Tư nhịn cười rất khổ sở, vừa dùng ánh mắt ẩn ý nhìn Vệ Từ, vừa hỏi Lý Uân.
“Vậy thì Hán Mỹ định làm gì?”
“Nếu như chủ công thật sự vừa ý vị đế cơ Tây Xương kia, làm đồ chơi thì không sao cả, nhưng nếu bị cô ta mê hoặc thần trí thì e rằng phải dùng chút thủ đoạn.” Lý Uân híp mắt lại, nói ra một đáp án khiến ba người kia bất ngờ tại chỗ: “Nếu như chủ công truy xét, Uân nguyện dùng cái chết để tạ tội!”
Sự nghiêm túc của Lý Uân khiến ba người bọn họ thu hồi thái độ tùy tiện, ánh mắt lộ ra chút bất ngờ, đúng là “kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác*”.
* Xuất xứ từ “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, ý chỉ sự tiến bộ của một người sau một thời gian không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác.
Vệ Từ tìm cớ đứng dậy rời đi, tránh cho đề tài khó xử này tiếp tục thêm phần lúng túng.
Phong Chân thấy Vệ Từ rời đi, lúc này mới tiết lộ ẩn ý cho Lý Uân.
“Hán Mỹ ơi là Hán Mỹ! Chậc chậc!” Phong Chân cười, nói: “Cậu cẩn thận suy nghĩ lại đoạn đối thoại giữa chủ công và vị hoàng tử Tây Xương kia đi.”
“Vị hoàng tử Tây Xương kia nói rằng đế cơ và Tử Hiếu xứng đôi, chủ công nói bọn họ không xứng đôi, ngược lại là đế cơ xứng đôi với chủ công.” Mặt Lý Uân đầy vẻ khó hiểu, nhớ lại rồi thở dài nói: “Chủ công công khai nói lời ấy, sau này quan chép sử mà viết thì không biết phải trình bày như thế nào.”
Phong Chân và Dương Tư cũng bất đắc dĩ, hoặc là nói, những người có ý nghĩ như vậy không chỉ riêng mình Lý Uân mà còn có người khác nữa.
Dương Tư nói: “Chủ công nói là ‘không xứng đôi, không xứng đôi, nhưng lại rất xứng đôi với ta’. Vậy thì ai mới xứng đôi với ngài ấy?”
Lý Uân lấy làm đương nhiên, nói: “Là đế cơ Tây Xương chứ ai!”
Dương Từ không nhịn được đỡ trán, Lý Uân thấy vậy thì bỗng nhiên phát hiện hình như mình đã hiểu lầm cái gì rồi. Dựa theo câu trước và câu sau để lý giải thì lời này của chủ công có thể nghe thành “đế cơ Tây Xương rất xứng đôi với ta”, nhưng cũng có thể hiểu là “nhưng Tử Hiếu lại rất xứng đôi với ta”.
Khí phách bá vương của chủ công nhà mình quá thịnh, Lý Uân coi cô là cường giả theo bản năng, vương giả mà không phải là “nữ cường giả”, “nữ vương giả”.
Bởi vậy, khi nghe chủ công nói câu kia, anh thà tin rằng chủ công có sở thích khó nói chứ chưa từng nghĩ rằng còn có cách hiểu khác.
Nghĩ đến Vệ Từ vừa rời đi lúc nãy, Lý Uân chợt giơ tay lên che mặt.
Bảo sao... bảo sao Vệ quân sư lại kiếm cớ rời đi, chắc sợ anh lúng túng đây mà.
“Mạt tướng rất xấu hổ.”
Lý Uân cảm thấy chủ công với quân sư dễ chấp nhận hơn chủ công thích con gái nhiều.
Dương Tư nói: “Không có gì phải xấu hổ hết, không chỉ có mình cậu nghĩ như vậy đâu, hai vị nước Tây Xương kia cũng hiểu lầm như thế mà.”
Chủ công nhà mình vốn rất thanh tú, rõ ràng là con gái mà tất cả mọi người lại cứ khăng khăng cho rằng khả năng cô thích con gái cao hơn thích đàn ông.
Lý Uân hỏi: “Hai vị quân sư đều biết ư? Chủ công, ngài ấy...”
Dương Tư khoát tay nói: “Chủ công không chính miệng thừa nhận, chúng ta để chuyện này trong lòng thôi, ngầm hiểu là được rồi. Đây không phải là giấu đầu hở đuôi, chẳng qua là với tính tình của chủ công... ài, ngài ấy muốn bảo vệ Tử Hiếu ấy mà, không tiết lộ chuyện này mới là tốt cho Tử Hiếu, đỡ rước thêm kẻ thù.”
Mấy vị trọng thần biết là được rồi, nhiều người biết thì sự ám toán và âm mưu nhằm vào Vệ Từ sẽ rất nhiều.
Trên đời này không có thứ gì là người người đều thích, cho dù là vàng bạc cũng vậy, vẫn có người chê chúng có mùi khó ngửi như thường.
Mị lực của Vệ Từ kém hơn vàng bạc, nếu như công bố chuyện này ra ngoài thì chẳng khác nào đẩy anh vào địa ngục.
Lý Uân không hiểu, anh hỏi: “Nếu như muốn bảo vệ Tử Hiếu thì tại sao hôm nay chủ công lại nói ra câu đó?”
Dương Tư hỏi ngược lại: “Không phải Hán Mỹ cũng hiểu lầm hay sao? Đến cả cậu còn như thế, huống chi người ngoài.”
Trông có vẻ là biểu thị come out*, nhưng thật ra chẳng phải là lời bày tỏ, nói cho Vệ Từ nghe hay sao?
* Công khai thiên hướng tính dục, tự nguyện tiết lộ thiên hướng tình dục hoặc bản dạng giới của mình.
Chậc chậc, ngọt đến mức sâu răng!
Lý Uân lại lo lắng: “Ài, nếu chuyện này mà ghi vào sử sách, không biết sẽ có bao nhiêu người hiểu lầm chủ công đây.”
Dương Tư khoe khoang mấy lời học được từ Khương Bồng Cơ: “Dùng sự hiểu lầm của người trong thiên hạ để nói lời ngon tiếng ngọt với một người, đó là mùi hôi thối của tình yêu đấy.”
Cẩn thận chọn lọc một phen, Dương Tư chắc chắn cặp đôi chủ công nhà mình là cặp đôi có lượng đường cao nhất, ngọt đủ để gây ra bệnh tiểu đường. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Vậy... xử lý hai vị Tây Xương kia thế nào?”
“Chủ công cái gì cũng rộng lượng, duy chỉ có chuyện này... lòng dạ còn hẹp hòi hơn cả lỗ xâu chỉ của cây kim ấy chứ, hai vị Tây Xương kia nên tự cầu nhiều phúc đi.”
“Ví dụ như?”
Phong Chân vuốt cằm, nói: “Ví dụ như dụ bọn họ đi Nam Thịnh chăng?”