Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1614

Ở trong mắt của Hoa Uyên, hành vi này của Lữ Trưng chính là giấu đầu lòi đuôi, căn bản không thể lừa phỉnh được gã. Có điều, đúng như Lữ Trưng dự đoán vậy, Hoa Uyên đến đây là để thăm bạn học cũ chứ không có ác ý gì khác, nếu Lữ Trưng ngăn cản, gã cũng sẽ không vội vàng tự làm mình bẽ mặt.



Mặt dày mày dạn ngồi ở trong quý phủ của Lữ Trưng uống hết mấy chén trà, vẫn không nhìn thấy bạn học cũ Phương Trực đâu, Hoa Uyên liền đứng dậy chuẩn bị cáo từ rời đi.



Lúc này, Lữ Trưng đột nhiên hỏi gã một câu.



“Ngươi có biết bây giờ trông Phương Trực như thế nào không?”



Người tên “Liễu Hi” là nhân vật được Hoa Uyên tưởng tượng ra sau khi gã phát bệnh, nhân vật này được thành lập dựa trên những thông tin của Khương Bồng Cơ.



Cho dù câu chữ có tái hiện lại được bao nhiêu nhưng cũng chỉ là giấy trắng mực đen, có rất nhiều điều chỉ có một khái niệm chung chung mà thôi.



Ví dụ như, Hoa Uyên vẫn nhớ “Liễu Hi” và Phương Trực là bạn học của nhau hồi đi cầu học, quan hệ giữa bọn họ cũng không tệ, nhưng gã lại không biết suy cho cùng thì Phương Trực trông như thế nào. Những nhân vật được suy tưởng ra, cho dù có giống nhau đến mức nào đi nữa thì chung quy vẫn là giả, không thể có được trí nhớ của bản gốc.



Hoa Uyên không thể biết được tướng mạo thật sự của Phương Trực, đương nhiên, gã cũng không phát hiện “tôi tớ” vừa rồi đi lên châm trà thật ra chính là Phương Trực.



Khi Lữ Trưng hỏi gã câu này, Hoa Uyên vô thức nhớ đến dung mạo của Phương Trực, kết quả lại trống rỗng, chỉ có duy nhất một khái niệm bằng chữ mơ hồ. Phương Trực là ai? Là nhân sĩ ở quận Đông Môn Chương Châu, hồi còn trẻ từng học tại thư viện Lang Gia, hắn và “mình” là bạn học, tình cảm không tệ...



Ngoại trừ phần giới thiệu ít ỏi ra, hoàn toàn không có nội dung nào khác.



Khuôn mặt vẫn coi như hòa hoãn của Hoa Uyên lập tức trở nên lạnh lẽo, ánh mắt gã nhìn về phía Lữ Trưng mang theo chút sát ý.



Đương nhiên gã biết Lữ Trưng đang muốn nói điều gì, chẳng phải là muốn phủ định sự tồn tại của gã, làm tâm trạng của gã rối loạn hay sao? Gã sẽ không để Lữ Trưng được toại nguyện đâu!



“Bạn học đã không gặp gần mười năm rồi, ký ức quá xa xôi, không nhớ rõ lắm.”



Hoa Uyên cứng ngắc nói xong, Lữ Trưng thấy đủ liền thôi, anh ta chắp tay đưa tiễn Hoa Uyên, đối phương hừ lạnh rồi phất tay áo rời đi.



Chờ Hoa Uyên rời đi, lúc này Phương Trực mới thay lại xiêm y của mình rồi đi ra từ phía hậu đường, hắn hơi hơi kinh ngạc nhìn theo hướng Hoa Uyên rời đi.



“Thiếu Âm, thế này là...”



Lữ Trưng tiết lộ cho hắn một ít nội tình, nói: “Người vừa mới rời đi chính là người được chủ công nể trọng nhất dưới trướng của ngài ấy.”



Phương Trực nói: “Người vừa rồi chính là Hoa Uyên sao? Trông gã thật ra cũng lịch sự tuấn tú, khí chất văn hoa, khó trách gã lại được An Thôi tán thưởng.”



Lời này nghe thì tưởng khen nhưng lại là châm biếm, nghe qua thì như đang khen người ta, thật ra hắn đang âm thầm châm chọc Hoa Uyên trèo cao nhờ nhan sắc.



Lữ Trưng cười lạnh, nói: “Đầu óc gã Hoa Uyên này có vấn đề đấy, lúc nào cũng tưởng tượng là mình đã từng đi cầu học ở quận Lang Gia. Không biết gã nghe ở đâu tin tức huynh tới đây, nên đặc biệt tới nhìn thử xem. Ta bảo huynh ra mặt, gã lại không nhận ra một chút nào, có thể thấy gã bị điên không nhẹ...”



Phương Trực không rõ vì sao, nhưng từ những gì Lữ Trưng nói thì hắn biết là Hoa Uyên bị “điên”.



“Sao lại thế được? Vừa rồi ta thấy gã trông rất tỉnh táo, làm gì có triệu chứng điên nào đâu?”



Dù sao Phương Trực cũng đã đầu quân dưới trướng Khương Bồng Cơ, nên Lữ Trưng không thể để lộ tình hình thật sự trong trận doanh phía anh ta được, dưới điều kiện tiên quyết thỏa mãn dục vọng trút bầu tâm sự của anh ta, nhiễu loạn phán đoán của Phương Trực. Bảy phần thật ba phần giả, cho dù lúc về Phương Trực có báo lại cho Khương Bồng Cơ thì Lữ Trưng cũng không cần lo lắng.



“Trông thì không hề điên, nhưng mà nói năng lại bừa bãi lộn xộn.”



Lữ Trưng châm chọc một câu, dẫn phán đoán của Phương Trực đi lệch hướng.



Quả nhiên, Phương Trực hiểu lầm thành Hoa Uyên đang giả điên, hắn không khỏi lo lắng cho tình trạng của Lữ Trưng khi ở dưới trướng An Cưu.



“Hoa Uyên rất được An Thôi tin tưởng và nể trọng, bây giờ cũng coi như đã lên tới quyền cao chức trọng, vì sao gã lại không thể chấp nhận được huynh, làm khó huynh tới như vậy?” Phương Trực vô cùng lo lắng cho tình cảnh của Lữ Trưng, chủ công không tin tưởng cũng đành thôi, bên cạnh còn có một đồng nghiệp cứ như hổ rình mồi, cuộc sống của anh ta có còn ổn không vậy, thật sự không hiểu nổi rốt cuộc Lữ Trưng đang kiên trì điều gì mà cứ nhất quyết phải đi trên con đường dẫn tới cái chết: “Huynh cứ suy nghĩ thêm chuyện lúc trước ta nói đi. Nhìn nhận khách quan thì An Đa Hỉ thật sự không phải minh chủ, Hoa Uyên cũng là người không phân rõ công tư. Khi đối đầu với kẻ địch mạnh, gã vẫn có tâm trạng nội đấu cơ à?”



Cho dù có mâu thuẫn bên trong đoàn đội cũng là chuyện khó tránh khỏi, nhưng chỉ cần phân rõ được chuyện quan trọng hay không quan trọng, thật ra cũng không ảnh hưởng tới đại cục.



Vì thù riêng mà không thèm quan tâm đến công việc, một thế lực như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị thế lực thù địch cắn xé chiếm đoạt.



Lữ Trưng mím môi khẽ cười, nói: “Con người ai cũng có tư tâm, có người chí công vô tư, nhưng cũng có người chỉ quan tâm việc tư.”



Không còn gì nghi ngờ, Hoa Uyên chính là người phía sau.



Phương Trực có hơi lo lắng, nói: “Nếu như gã dùng quan hệ của chúng ta để gây chuyện, nói xấu huynh, huynh phải làm sao?”



Nếu như Hoa Uyên nói cho An Thôi biết sự tồn tại của Phương Trực, không chỉ có Phương Trực sẽ gặp nguy hiểm mà Lữ Trưng cũng sẽ gặp phải sự nghi kỵ sâu sắc, cực kỳ nguy hiểm. Vietwriter.vn



Lữ Trưng cười nói: “Huynh chăm sóc tốt bản thân mình là được rồi, tạm thời chủ công vẫn còn cần nhân thủ, hắn sẽ không làm gì ta đâu.”



Đúng như Phương Trực nói, đối đầu với kẻ địch mạnh, cho dù đầu An Thôi có bị lừa đá thì cũng sẽ không làm gì Lữ Trưng.



Thật ra không phải An Thôi nể tình nể nghĩa, chỉ là bởi vì vẫn còn rất nhiều chính vụ hắn cần Lữ Trưng trợ giúp.



Lữ Trưng giúp đỡ An Thôi từ một người chẳng có một chút nền móng nào, kinh doanh được quy mô hiện tại, anh ta đã trả giá bao nhiêu tâm huyết và tinh lực, làm sao mà một tiểu tam chen chân giữa đường như Hoa Uyên lại có thể hoàn toàn thay thế được chứ? An Thôi có muốn đá bay Lữ Trưng thì cũng phải tìm được người nối nghiệp cái đã.



Phương Trực thấy Lữ Trưng đã tính toán trước, ngược lại không còn lo nữa.



Dù gì thì hắn với Lữ Trưng cũng là bạn học, sao có thể nhẫn tâm nhìn anh ta chết thảm.



Mặc dù nói nhàn nhã ở nhà, nhưng Lữ Trưng cũng không phải là bị giam lỏng, anh ta vẫn có thể âm thầm tiễn Phương Trực an toàn rời đi.



Mấy ngày sau, Phương Trực đi theo đường thủy về chỗ Khương Bồng Cơ và hồi bẩm lại mọi việc, Khương Bồng Cơ nghe xong liền im lặng hồi lâu.



Phương Trực không nhịn được bèn nói đỡ cho Lữ Trưng: “Tính cách của Thiếu Âm...”



Không đợi Phương Trực nói xong, Khương Bồng Cơ nói: “Dù gì cũng từng là bạn học, chỉ cần anh ta còn muốn sống, ta sẽ không hạ tử thủ. Giống như Trình Tĩnh vậy, ta cũng đâu làm gì hắn, huống hồ còn là Lữ Trưng. Không nhìn mặt sư cũng phải nể mặt Phật, lão nhân gia Uyên Kính tiên sinh cũng đã lớn tuổi rồi, ông chỉ có bốn vị đệ tử thân truyền, nếu như có thể giữ, ta đều sẽ giữ hết. Đương nhiên, nếu Lữ Trưng suy nghĩ không thông, nhất quyết đạp vào giới hạn của ta thì ta cũng không giữ anh ta được.”



Phương Trực không nói nữa.



Hắn biết đây là sự nhượng bộ và hứa hẹn lớn nhất mà một chư hầu như Khương Bồng Cơ có thể đưa ra được.



“Vậy thì thảo dân cả gan thay mặt Thiếu Âm tạ ơn Lan Đình Công trước.”



Khương Bồng Cơ cười nói: “Bất Khúc rất tin tưởng ta.”



Phương Trực nói: “Thảo dân không phải là người hùa theo xu nịnh, cũng không hiểu biết nhiều về thế cục, chỉ nhìn từ phía ngoài, An Thôi quả thực thua ngài một bậc.”



Hắn không tin An Thôi không nhìn ra được phe phái cũ coi Lữ Trưng đứng đầu cùng với thế lực do Hoa Uyên đứng đầu không hợp nhau.



Làm chủ công mà lại không phân công tư để điều chỉnh mà lại mặc kệ cho bọn họ tranh chấp, cho dù có thể thành công, vậy thì cũng có nhiều vấn đề, sau này cũng sẽ không giữ được cơ nghiệp. Ngược lại, Phương Trực cảm thấy bạn học cũ của mình càng đáng tin hơn một chút. Khuyết điểm từ đầu tới chân chắc cũng chỉ có duy nhất chuyện con nối dòng.



Phương Trực đi một chuyến thay Khương Bồng Cơ, đương nhiên không chỉ đi đòi nợ Lữ Trưng mà còn một nhiệm vụ khác nữa.



Dựa theo miêu tả của Phương Trực, e là cuộc chiến giữa hai nhà sắp bùng nổ rồi.



Tấn công chính là cách phòng thủ tốt nhất, Khương Bồng Cơ chiếm ưu thế hàng đầu, cô có thể phát động tấn công trước, chiếm lấy thế thượng phong.

Bình Luận (0)
Comment