Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1615

“Lang quân, đây là địa phận của quận Lang Gia, ngài nhìn bên ngoài xem, xuân đến hoa nở cả rồi.”



Dù bây giờ thời tiết mùa xuân đang se se lạnh, nhưng địa thế của quận Lang Gia khác với những nơi khác, ở đây sắc xuân đến sớm hơn bình thường.



Đạp Tuyết thay một bộ áo bông dày hơn, bên trong đổi thành một chiếc váy màu vàng nhạt tươi tắn, đuôi của chiếc váy này rất dài, lúc Đạp Tuyết di chuyển, cơ thể xoay qua xoay lại, phần đuôi váy kia cũng sẽ theo đó mà nhẹ nhàng bay, tạo nên một vòng cung trên không trung.



Khương Bồng Cơ nhìn hai má đỏ hồng của cô ta, cười nói: “Mùa xuân đến rồi, con người cũng mềm mại hơn.”



“Miệng của lang quân không biết ăn loại mật gì, sao lại ngọt đến thế chứ.” Đạp Tuyết xấu hổ đỏ cả mặt.



Khương Bồng Cơ chớp mắt nói: “Miệng của ta ăn loại mật gì, không phải em là người biết rõ nhất sao? Câu này nên hỏi em mới đúng, ngày nào cũng chuốc thuốc mê cho ta, nhìn trái rồi nhìn phải, sao Đạp Tuyết nhà chúng ta lại xinh đẹp như vậy. Cảnh xuân bên ngoài còn không đẹp bằng một phần ba chân mày của em.”



Hai người ngồi trong xe ngựa cười nói, cuộn rèm xe lên, bên ngoài, ánh mặt trời trong veo chiếu vào, ánh vàng nhuộm kín buồng xe.



Bọn họ không hề cố ý nhỏ giọng lại, đương nhiên những người đi gần xe ngựa sẽ nghe được.



Uyên Kính tiên sinh đang đánh cờ trên xe ngựa gần đó, vô tình nghe thấy lời nói của Khương Bồng Cơ, ông cười lắc đầu.



“Ăn nói tùy tiện!” Đường Diệu ở bên cạnh hầu hạ nghe thấy vậy thì nhíu mày lại, lầm bầm một câu: “Tuổi còn trẻ mà đã biết nói lời ngon tiếng ngọt như vậy rồi.”



Tiểu lang quân nhà Liễu Xa còn mấy ngày nữa mới đến sinh nhật mười ba tuổi, vậy mà đã biết một đống lời ngon tiếng ngọt trêu đùa tỳ nữ như thế, ăn nói bậy bạ không biết tự trọng như vậy, để thêm hai năm nữa, không biết tên này sẽ gây tai họa cho bao nhiêu con gái nhà lành đây, càng không rõ sau này hậu viện sẽ thế nào.



Uyên Kính tiên sinh bất đắc dĩ nói: “Biết ăn nói cũng là một loại năng lực, tiểu lang quân Liễu gia biết cách khiến con gái vui vẻ, sau này không cần lo chuyện hôn sự nữa.”



Lúc này, Vệ Từ đang có vấn đề muốn hỏi thầy của mình, nhưng sau khi nghe ông nói như vậy, vẻ mặt của anh trở nên kỳ lạ.



Thầy... Thầy thực sự cho rằng như thế à?



Có người không vừa mắt Khương Bồng Cơ, đương nhiên cũng có người thích cô, ví dụ như Lữ Trưng đang chen chúc trên cùng một chiếc xe ngựa với Vệ Từ.



“Vị đồng môn mới này thật ra cũng rất thú vị, không giống cái đám suốt ngày giả vờ quân tử kia, có sức sống hơn nhiều.”



Nghe Lữ Trưng đánh giá Khương Bồng Cơ như vậy, Trình Tĩnh đang rảnh rỗi đánh cờ với Lữ Trưng chỉ nhắm mắt không nói, Hàn Úc ngồi xem cờ lại nói: “Thiếu Âm, cậu nói như vậy chẳng phải là ghét bỏ các sư huynh sư đệ cứng nhắc vô vị à? Úc từng tiếp xúc với Liễu Lan Đình, người này không dễ gần như mặt ngoài đâu.”



Trình Tĩnh không nói gì, nhưng anh ta lại đổi kiểu đánh đâu chắc đấy lúc trước, đánh Lữ Trưng tới mức mũ giáp không còn để biểu đạt sự bất mãn.



Lữ Trưng thấy ván cờ này không thể cứu vãn được nữa bèn dứt khoát nằm lăn ra cho người ta cười, để Trình Tĩnh xử lý mình, bất lực đấu tranh.



Cho dù đám Hàn Úc không đánh giá cao Khương Bồng Cơ, nhưng Lữ Trưng vẫn cảm thấy tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, dù sao lâu ngày mới có thể nhìn thấu lòng người.



Hơn nữa, người kia là một thiếu niên mới chỉ mười ba tuổi, vừa đúng tới tuổi trẻ trâu, bảo Khương Bồng Cơ phải trưởng thành chững chạc như mấy văn sĩ đôi mươi thì đúng là làm khó người ta mà. Đương nhiên, chỉ như vậy thì chưa đủ để có được hảo cảm của Lữ Trưng, thái độ bình đẳng của Khương Bồng Cơ khi đối nhân xử thế mới là điều Lữ Trưng thích nhất. Bởi vì xuất thân của Lữ Trưng không cao, nên bạn bè của anh ta ở thư viện không nhiều, người có thể nói chuyện cũng chỉ có vài người ít ỏi.



Nghe nói ngày hội hoa* là sinh nhật của Khương Bồng Cơ, Lữ Trưng đặc biệt tặng quà cho cô.




* 12 tháng 2 Âm lịch.



Quà tặng không quý giá lắm, nhưng anh ta rất có lòng.



Để đáp lễ, Khương Bồng Cơ mời anh ta đi uống hoa tửu...



Ừm, uống hoa tửu cũng được... hoa tửu...



Hoa tửu?



Đợi đến lúc Lữ Trưng sửng sốt xong bình tĩnh lại, cả hai đã ở trong kỹ viện tràn đầy mùi hương son phấn rồi.



“Sao cậu lại tới nơi này...”



Khương Bồng Cơ tỏ vẻ dĩ nhiên nói: “Lúc trước ở suối nước nóng Kê Sơn, không phải ta đã nói phải mời huynh đến hẻm Trường Tình uống rượu à? Ai ngờ có người đột ngột giết chết thế tử của phủ Trấn Bắc Hầu, sau đó ta quên béng mất chuyện này. Nhưng mà mọi người hay nói quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ta đâu thể thất hứa được.”



Hẻm Trường Tình, xóm làng chơi nổi tiếng ở gần suối nước nóng Kê Sơn Thượng Kinh, nơi tri kỷ của đám đàn ông, là xóm làng chơi hội tụ rất nhiều mỹ nhân.



Lữ Trưng nghe xong đỏ mặt, suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt Khương Bồng Cơ.



“Suối nước nóng Kê Sơn là suối nước nóng Kê Sơn, còn đây là quận Lang Gia mà!”



“Có gì khác à?”



Lữ Trưng suýt khóc không ra nước mắt: “Nếu để thầy biết chúng ta đi trêu hoa ghẹo nguyệt, lúc đó cậu xong đời rồi.”



Tiên sinh của bọn họ phạt học sinh không bao giờ dùng đến thước, ông thích phạt chép sách, lúc chép sách phải đứng đủ loại tư thế, đủ loại dáng vẻ... Nói như vậy có thể khiến nhiều người hiểu lầm, nêu một ví dụ cụ thể thế này, lúc trước có người phạm phải nội quy của thư viện, bị tiên sinh phạt chép sách, trên đầu đặt hơn năm cân thẻ tre, ngồi xổm chép phạt. Còn có một lần vào nửa đêm, lúc người ta buồn ngủ nhất thì phạt chép sách, bảo là muốn để con chữ dưới ngòi bút có thể hấp thu tinh hoa đất trời...



Thật sự không hiểu nổi ông đã nghĩ ra những thủ đoạn kỳ dị quái gở nhiều không đếm xuể này kiểu gì nữa.



Khương Bồng Cơ khinh bỉ liếc nhìn anh ta: “Ai nói với huynh là chúng ta trêu hoa ghẹo nguyệt? Ta chỉ bảo đi uống rượu thôi, huynh còn muốn chui vào lòng hoa nương mới chịu à?”



Lữ Trưng: “...”



Khương Bồng Cơ nói: “Qua hôm nay, ta mới tròn mười ba tuổi, huynh nỡ để con gà con như ta bị chôn vùi ở chốn ăn chơi này à?”



Lữ Trưng nói: “... Thật sự chỉ uống rượu thôi à?”



Khương Bồng Cơ nói: “Đương nhiên, chắc huynh sẽ không định làm chuyện gì ở đây chứ?”



Lữ Trưng như bị người khác nói trúng bí mật, hai gò má càng ngại ngùng hơn.



“Ta có nói muốn làm chuyện gì khác à? Quân tử chính trực sao có thể nghĩ đến những điều ô uế khó chịu như vậy được?”



Khương Bồng Cơ nói: “Được rồi, quân tử nhà nào mà chẳng phải sinh con đẻ cái, trừ phi có lão Vương sống ở nhà bên.”



“Cậu có ý gì?”



Khương Bồng Cơ nói: “Thời xa xưa, có một con quái vật âm tà thích nhất là quyến rũ phụ nữ đã có gia đình, để mưa dầm thấm lâu, hắn thường xuyên sống ở cạnh nhà mục tiêu. Nhân dịp người chồng không có nhà, lén lút qua lại với người phụ nữ kia, vụng trộm có thai. Nếu dựa vào cách nói của huynh, quân tử nên tránh khỏi tình dục, không nghĩ đến chuyện nam nữ, không làm chuyện kia, vậy thì đời sau phải thế nào? Khả năng cao là để lão Vương nhà bên vất vả thay hắn thôi...”



Lữ Trưng nghe vậy thì trợn mắt há mồm, đỏ mặt trách móc: “Tuổi cậu còn nhỏ mà toàn đọc thể loại sách gì thế này? Cậu nên đọc nhiều sách vở của thánh nhân hơn mới đúng!”



“Không, ta thích chị gái xinh đẹp hơn cơ!”



Tửu lượng của Lữ Trưng không được tốt lắm, mà Khương Bồng Cơ lại là ngàn chén không say, cuối cùng, cô vẫn phải vác Lữ Trưng say bí tỉ lên vai rồi rời đi.



“Nửa đêm nửa hôm mà các huynh... làm gì thế?”



Khương Bồng Cơ khiêng Lữ Trưng trèo tường, cô phát hiện ba cái bóng lén lút núp ở một chỗ vắng vẻ, chụm đầu lại đốt đèn nhìn cái gì đó. Khương Bồng Cơ lên tiếng gọi: “Này, ba người các huynh đang làm gì đấy? Lén lén lút lút...”



Ba học sinh bị bắt tại trận hoảng sợ.



Khương Bồng Cơ vứt Lữ Trưng sang một bên, nằm ngửa mặt lên trời, còn bản thân thì nhanh chóng xông qua đoạt lấy thứ mà ba người kia đang muốn giấu đi.



Nhìn xem...



Emmm...



Vậy mà lại là xuân cung đồ bản siêu xa xỉ vẽ trên giấy trúc...



Có động tác, có vẻ mặt, còn có cả nội dung cốt truyện...



Nên biết rằng, vào lúc này giấy trúc đắt tiền muốn chết, sách vở bình thường cũng không đủ dùng, sao lại có thể đem đi vẽ tranh 18+ gì đó như thế này...



“Cậu là học sinh mới đến đúng không?”



Không đợi Khương Bồng Cơ phản ứng lại, một học sinh cao lớn trong số đó đã tiến đến khoác vai cô, trông giống như kiểu hai người thân thiết từ lâu lắm rồi.



“Đúng vậy, ta tới đây chưa được mấy hôm. Sao hả, định hối lộ ta à?” Nguồn : Vietwriter.vn



“Chuyện này sao có thể xem là hối lộ được? Đây gọi là có phúc cùng hưởng, ta cho cậu mượn xem để mở mang kiến thức, cậu đừng bán đứng bọn ta đấy.”



“Hừ, xem tranh xuân cung còn không bằng đi nhìn người thật.”



“Cậu còn nhỏ nên không hiểu cái thi thú trong đó. Dù người thật cũng tốt, nhưng dáng người lại có ít khuyết điểm này nọ, sao có thể hoàn hảo không sứt mẻ như trong tranh được?”



Khương Bồng Cơ ra vẻ thành thật gật đầu.



“Nghe có vẻ hơi ngụy biện.”

Bình Luận (0)
Comment