Khương Bồng Cơ chuẩn bị tấn công Nam Thịnh, đứng mũi chịu sào là nơi Dương Đào đã từng cai trị.
Người lo lắng nhất không phải là đám người An Thôi mà chính là nhóm sĩ tộc đã phản bội Dương Đào, bọn họ vô cùng lo lắng.
Làm sao có thể không lo cho được?
Đám sĩ tộc này bị An Thôi “đầu độc” và “mời chào”, hay nói chính xác hơn là bị “cái bánh vẽ” của Lữ Trưng hấp dẫn, nhất thời bị lợi ích làm mờ mắt, đầu óc choáng váng nên mới cắn răng từ bỏ Dương Đào đã thất thế. Bọn họ không những dẫn binh phản Dương Đào mà còn mấy lần muốn đẩy Dương Đào vào chỗ chết.
Làm đến mức đoạn tuyệt như vậy không chỉ vì muốn “nhổ cỏ tận gốc” Dương Đào mà còn vì đạp chủ cũ xuống để biểu đạt lòng trung thành với chủ mới.
Vốn tưởng rằng làm tốt như thế thì An Thôi sẽ thực hiện lời hứa của hắn, hoàn toàn không ngờ tới hắn lại là tên đểu giả qua cầu rút ván.
Những lợi ích đã thỏa thuận trước đó, hắn chỉ thực hiện một hai phần, còn lại thì cứ trì hoãn mãi, trì hoãn đến lúc mất hút, bọn họ lại không dám đi thúc giục, còn An Thôi thì giả vờ câm điếc, rõ ràng là muốn quỵt nợ. Loại hành vi “chỉ nói không làm” này nói khó nghe một chút chính là xách quần không quen.
Muốn An Thôi “hiến thịt” thì hắn không bằng lòng đâu, nhưng nếu bảo hắn chiếm lợi ích thì hắn chạy nhanh hơn bất kỳ ai.
Bọn họ vừa mới đạp Dương Đào xuống thì ngay sau đó An Thôi đã phái người tới hốt hết “đồ tốt”, chiếm toàn bộ đất Dương Đào cai trị.
Sau khi nắm chỗ đất này trong tay, An Thôi không phái người cai quản, trấn an người dân, cũng không tổ chức hoạt động mở kho thóc cứu trợ nhân dân, ngược lại thu thập binh mã, chiêu mộ thanh niên trẻ khỏe, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục phú hộ, gia tộc quyền thế. Nếu như nói hai hành động trước là vì muốn tăng cường thực lực để quyết sống mái với Khương Bồng Cơ thì còn có thể hiểu được, nhưng hành động thứ ba của An Thôi lại làm cho người ta phải suy nghĩ - những sĩ tộc thông minh nhìn qua liền biết đây chính là hành vi thừa dịp cháy nhà hôi của.
An Thôi phái người tới thuyết phục, vẽ ra một cái bánh rất thơm, mạnh mẽ đề xuất phú hộ, gia tộc quyền thế bỏ tiền bỏ lương thực giúp hắn phát hành cổ phiếu ra thị trường.
Bọn họ nên mua hay là không mua?
Nếu mua thì chẳng biết lúc nào mới có thể thu hồi vốn.
An Thôi chỉ cần mồm mép một tí thì kiểu gì bọn họ cũng phải bỏ ra vàng thật bạc thật rồi còn lương thực, cộng thêm quân nhu quân dụng nữa.
Ngộ nhỡ bỏ ra tất cả rồi nhưng An Thôi xù nợ thì phải làm thế nào?
Nếu không mua, người nắm giữ đất đai dưới chân bọn họ từ Dương Đào chuyển thành An Thôi, muốn kiếm ăn trên địa bàn của người ta thì làm gì có quyền nói “không”?
Mặc dù sĩ tộc có mạng lưới quan hệ, có địa vị, nhưng binh lính của bọn họ kém hơn của chư hầu nhiều.
An Thôi mà muốn giở trò lưu manh, dùng đủ mọi cách chèn ép, trấn lột của cải nhà bọn họ thì bọn họ cũng chẳng làm gì được.
Nhìn rõ trò mèo của An Thôi thì những nhà đầu cơ* nóng nảy này mới tỉnh táo lại.
* Nhà đầu cơ: là nhà buôn trên các thị trường có sự biến động mạnh về giá cả, chẳng hạn như thị trường chứng khoán, thị trường ngoại tệ, hy vọng kiếm được lợi nhuận ngắn hạn từ sự biến động giá cả của chúng.
“An Đa Hỉ nói thì dễ nghe đấy, nhưng thực tế thì nói được mà không làm được, trái lại còn không bằng Dương Chính Trạch.”
An Thôi có nguy cơ mất chữ tín bởi vì lời hứa suông của hắn không có cách nào hấp dẫn các nhà đầu tư, các nhà phú hộ và gia tộc giàu sang quyền thế cũng có được bài học. Lúc này An Thôi mới lộ ra bộ mặt thật của hắn, từ thương lượng biến thành uy hiếp kiểu vừa đấm vừa xoa khiến người khác khổ mà không nói ra được.
Chỉ vào lúc này, bọn họ mới nhớ đến cái tốt của Dương Đào.
Mặc dù Dương Đào là nhân sĩ Đông Khánh, coi trọng những thành viên nòng cốt mang đến từ Đông Khánh hơn, nhưng Dương Chính Trạch vẫn là một người đàn ông đứng đắn, lời nói của anh ta đáng tin, điểm này không có gì phải nghi ngờ. Mượn lương thực của người thì phải trả cho người, mới đầu khi còn ủng hộ Dương Đào, những sĩ tộc Nam Thịnh kia cũng kiếm lời không ít.
Mặc dù sau đó, Dương Đào bại dưới tay Khương Bồng Cơ nhưng cũng tốt hơn An Thôi vừa mới “lên chức” đã trấn lột của cải nhà bọn họ nhiều.
Biết vậy chẳng làm!
Tộc trưởng mấy nhà sĩ tộc tụ họp để cùng thương lượng, trong ngôn từ tràn đầy sự bất mãn đối với An Thôi.
Nhờ có An Thôi làm nền, chủ công tiền nhiệm Dương Đào nổi bật như nốt chu sa màu đỏ, như ánh trăng sáng vậy.
“Vốn tưởng rằng thế lực của An Thôi cường thịnh, thống trị hơn nửa cái đất Nam Thịnh thì có đủ sức đánh một trận với Liễu Hi, bây giờ xem ra hơn phân nửa là miệng hùm gan sứa mà thôi.” Một vị tộc trưởng mặc nho sam màu xanh đậm, trầm giọng nói: “Liễu Hi mang binh xuôi Nam, tỏ ý muốn xâm chiếm lãnh thổ Nam Thịnh, chúng ta gửi cho An Thôi mười hai bức thư cầu cứu liên tiếp mà hắn vẫn cứ làm ngơ. Ài, quả thật chúng ta đã nhìn lầm người rồi.”
Đánh giặc là một hoạt động hao tài tốn của.
Hai tháng trước, An Thôi dốc sức chiêu mộ binh mã, gần như mang đi hết những thanh niên trai tráng trong vùng.
Hiện giờ trong thành chỉ còn lại người già yếu ớt, dù các hộ gia đình có thể gom góp được hơn mười nghìn quân tinh nhuệ nhưng đó cũng không phải kế hoạch lâu dài.
Khương Bồng Cơ là chư hầu thống nhất Đông Khánh, hơn mười nghìn tinh nhuệ còn chưa đủ cho người ta nhét kẽ răng.
Bây giờ có bỏ tiền ra chiêu mộ binh mã để phòng thủ cũng muộn rồi.
Những thanh niên trai tráng khỏe mạnh giống như rau hẹ vậy, sớm đã bị tên An Thôi tham lam cắt từng gốc từng gốc trụi lủi mất rồi.
Không có người trẻ làm chủ lực thì làm sao mà phòng được đại quân như sói như hổ của Khương Bồng Cơ?
Nếu chỉ là Khương Bồng Cơ thì tốt, nhưng Khương Bồng Cơ lại không so đo tính toán hiềm khích lúc trước, để cho Dương Đào phụ trợ luyện binh, lại thêm Nhan Lâm làm phụ tá, hai người một văn một võ phối hợp ăn ý. Năm đó, bọn họ có thể dẫn mấy nghìn người đến Nam Thịnh tạo dựng cơ nghiệp lớn như thế thì bây giờ cũng có thể giúp Khương Bồng Cơ chiếm lấy nơi này.
Khương Bồng Cơ không quen thuộc địa bàn Nam Thịnh nhưng Nhan Lâm và các lão thần của Dương Đào lại biết rất rõ nơi này.
Mới có ba bốn ngày mà biên giới liên tiếp cấp báo, thủy quân của Khương Bồng Cơ chia ra làm mấy hướng đồng thời xuôi Nam, khí thế không gì ngăn được.
“Bây giờ còn hối hận chuyện đó để làm gì, chúng ta tụ họp ở đây đâu phải để nghiên cứu về Dương Đào.”
Có hối hận thế nào đi nữa thì đó cũng là bát nước đã đổ đi, gương vỡ khó lành.
Việc bọn họ nên làm là suy nghĩ thật kĩ về tình trạng hiện tại và làm cách nào để vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.
Mọi người đều im lặng không lên tiếng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt to trừng mắt nhỏ, bày ra tư thế ai cũng không muốn đứng mũi chịu sào. Vietwriter.vn
“Nếu các ngươi đều có điều cố kỵ mà không chịu nói, vậy thì ta lại tự bêu xấu mình lần nữa, thả con săn sắt, bắt con cá rô.”
Bầu không khí trở nên cứng nhắc cũng không thành vấn đề, nhưng đã có người ngồi không yên rồi.
Hắn nói: “Theo ý kiến ngu dốt của tại hạ, hiện giờ trước mặt chúng ta chỉ có ba con đường.”
“Ba con đường nào?”
Mọi người vội vàng hỏi.
“Thứ nhất, chuẩn bị lương thực, tụ họp binh mã quyết tử chiến với Liễu Hi một trận.”
“Làm vậy không phải là lấy trứng chọi đá sao?” Có người buồn bực than thở, lời này nói ra chẳng khác nào không nói.
“Thứ hai, chúng ta đã từng đối xử với Dương Đào như thế nào thì bây giờ đối xử với An Thôi như thế.”
Mọi người nghe xong trố mắt nhìn nhau, đề nghị này không ổn tí nào.
Lúc trước phản bội Dương Đào, bây giờ có phản bội An Thôi thì Khương Bồng Cơ cũng chẳng cảm động đâu.
Nếu Khương Bồng Cơ cũng gặp phải kẻ địch mạnh, có phải bọn họ sẽ nhờ cậy chủ mới mà trở tay đâm cô một đao hay không?
Đầu hàng Khương Bồng Cơ, chưa nói đến chuyện nếm được lợi ích ngon ngọt gì, chưa bị chơi chết đã là may mắn rồi.
“Cách này không được! Làm như vậy, người trong thiên hạ sẽ cư xử với chúng ta như thế nào? Thứ cho tại hạ không thể nào đồng ý hành vi không có khí phách như vậy.”
Mấy vị tộc trưởng khác cũng lần lượt tán thành lời từ chối kia.
Bọn họ là tấm gương mẫu mực trong giới sĩ tộc, sao có thể vì lợi ích mà làm ra việc ác, sáng nắng chiều mưa như thế?
“Không phải vẫn còn một biện pháp à? Biện pháp cuối cùng là gì?”
Người kia nói: “Biện pháp cuối cùng... hay là chúng ta dốc toàn lực tương trợ An Thôi, giúp hắn thành công!”
Sắc mặt mọi người đồng loạt đen đi, giống như nuốt phải ruồi muỗi bay ra từ nhà xí vậy.
Cái kiểu trục lợi của An Thôi khiến bọn họ ghét cay ghét đắng.
Nếu móc sạch của cải ra trợ giúp An Thôi thật, bất kể là An Thôi thắng hay thua thì người thua vẫn là bọn họ.
Chữ tín của tên An Thôi kia sớm đã không còn, bọn họ lại bỏ tiền ra đầu tư cho loại “hàng” này nữa, có khi sau này đến quần trong cũng chẳng nhặt về được.