“Bàn bạc lại, bàn bạc lại thôi. Nếu ủng hộ An Thôi, lão phu thà rằng đem toàn bộ thóc gạo trong kho lương thực bố thí cho dân tị nạn bên ngoài thành còn hơn. Dù gì thì dân tị nạn còn biết nói lời cảm ơn, cho súc sinh ăn, súc sinh còn biết trông cửa trông nhà. Chứ cho An Thôi thì được lợi ích gì? Gã đó chính là một tên khốn nạn!”
Tên khốn nạn dùng mánh khóe xảo trá làm xằng làm bậy.
Qua đó có thể thấy An Thôi đã chọc giận đám người này, nếu không thì bọn họ đã chẳng nói ra mấy lời tồi tệ như thế.
Mọi người im lặng không lên tiếng nhưng nét mặt biểu lộ tán thành lời đánh giá của lão tộc trưởng này, An Thôi thật sự chẳng ra gì.
Mấy ngày liên tiếp, tình hình trận chiến càng ngày càng khẩn trương, bầu không khí chiến tranh lại bao phủ vùng sông nước tĩnh mịch có vẻ tiêu điều này một lần nữa.
Mọi người luôn luôn chú ý xem đại quân của Khương Bồng Cơ đánh tới chỗ nào, nghe tin đối phương thế như chẻ tre, thủy quân dưới trướng được đám người Dương Đào trợ giúp, triệt để lợi dụng địa hình xuất quỷ nhập thần, hành quân nhanh chóng thì trong lòng mấy người lại đầy ngọt mặn đắng chua cay, cảm giác cực kỳ phức tạp. Tên Dương Đào này bị gì vậy?
Anh ta có phải là chư hầu thua trận không?
Đáng lẽ phải khiêm tốn và mất tinh thần giống chư hầu thua trận mới đúng chứ?
Hành động nhiệt tình như thế trên tiền tuyến đâu có giống bình thường?
Sao Khương Bồng Cơ không để ý, quản lý anh ta? Cô không sợ tên này dùng sức hấp dẫn của mình để âm thầm thu lấy quyền hành trong quân à?
Đám sĩ tộc nhịn xuống lời muốn nói ở cổ họng, bọn họ phát hiện Dương Đào là một người đàn ông thần kỳ, nhưng Khương Bồng Cơ còn là người phụ nữ thần kỳ hơn.
Mắt thấy hai người không có khúc mắc mà còn thân thiết hợp tác, có người chanh chua cay nghiệt nói một câu.
“Hừ, Dương Chính Trạch năm đó căn bản không phải không còn cách nào mới chuyển hướng sang Nam Thịnh, rõ ràng hắn là kẻ nằm vùng tiên phong được Liễu Hi phái tới đây mà.”
Bọn họ có lý do chính đáng để tin rằng năm đó Dương Đào đến Nam Thịnh với mục đích thăm dò giúp Khương Bồng Cơ.
Nhìn cái cách mà hiện giờ hai người hợp tác ăn ý mà xem, làm gì có dáng vẻ đối đầu gay gắt như trước?
Đám người Dương Đào nắm rõ tình huống và địa hình mọi nơi ở Nam Thịnh, đó là những tình báo mà Khương Bồng Cơ thiếu. Trong lúc mọi người vẫn mong chờ binh mã của Khương Bồng Cơ không thích nghi được sự khác biệt của thời tiết Nam Bắc, tốt nhất còn bị mắc dịch bệnh, thì người ta đã sắp đánh tới cửa nhà rồi.
Đám người này cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.
Binh lính dưới trướng Khương Bồng Cơ đều là người miền Bắc, dù có huấn luyện thì tài bơi lội vẫn không so được với binh lính Nam Thịnh, kết quả là... bẽ mặt thật sự.
Khí hậu Đông Khánh khô ráo, còn Nam Thịnh ẩm ướt mưa nhiều, khác biệt khí hậu lớn như thế, chắc hẳn bọn họ sẽ không thích ứng được với thời tiết ở đây đâu, kết quả... lại bị bẽ mặt.
Khương Bồng Cơ luôn thuận buồm xuôi gió khiến bọn họ không nhịn được nghi ngờ sự chính xác của sử sách.
Nói cái gì mà không hợp khí hậu thì tỷ lệ phát sinh bệnh dịch cao, tất cả đều là giả à?
Nào ngờ, cái gọi là không thích ứng được thời tiết và bệnh dịch, ngoại trừ sự khác biệt về thể chất ra, thì chủ yếu do vấn đề vệ sinh và khả năng chữa bệnh khi hành quân mà thôi.
Khương Bồng Cơ là tướng lĩnh thời đại Tinh Tế, sao có thể không biết những chuyện này?
Cô hành quân nhiều năm như vậy, bất kể là binh lính trong tay nhiều hay ít, cô chưa bao giờ lơi lỏng hai vấn đề vệ sinh và kỷ luật trong quân đội.
Tuân thủ kỷ luật quân đội là tư chất quan trọng nhất của lính tinh nhuệ, vấn đề vệ sinh trong doanh trại chính là nền tảng của hậu cần ba quân (lục quân, không quân và hải quân).
Trải qua gần mười năm thực hiện nghiêm túc, binh lính dưới trướng đã hình thành thói quen.
Chỉ cần điều kiện cho phép thì bọn họ đều chú ý.
Nếu như điều kiện đánh giặc không tốt, trong tình huống mạng cũng sắp không giữ được thì mới không cần chú ý đến vấn đề vệ sinh.
Bất kể đám sĩ tộc có phỉ nhổ kiểu gì, chuyện bọn họ sắp lâm vào tình thế nguy cấp là chuyện không thể bàn cãi.
Cũng có nghĩa là bọn họ không còn dư nhiều thời gian để mà do dự.
Vốn có mấy người định vứt hết mặt mũi đầu hàng Khương Bồng Cơ, nhưng vừa nghe người tiên phong là Dương Đào thì bỗng nhiên bỏ cuộc giữa đường.
A a…
Nếu bọn họ đầu hàng thật, sợ là chưa được nhìn mặt Khương Bồng Cơ đã bị Dương Đào “răng rắc” rồi. Sau khi chuyện thành công, Dương Đào vu oan giá họa cho bọn họ, lại bế hết của cải nhà cửa bọn họ dâng cho Khương Bồng Cơ, kiểu gì cô cũng sẽ mở một con mắt, nhắm một con mắt với hành vi của Dương Đào thôi, bọn họ sẽ chết vô ích.
Chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy đau khổ rồi.
Bọn họ không thể đầu hàng, vì đó là đi chịu chết, nhưng bọn họ cũng không thể đặt toàn bộ tiền cược cho An Thôi, đó là bánh bao thịt ném cho chó có đi mà không có về.
Nghĩ tới nghĩ lui, ừ...
Hay là bọn họ dọn cả nhà đi, không trêu chọc nổi, chẳng lẽ không trốn thoát được!
Thiên hạ lớn như thế, bọn họ không tin Khương Bồng Cơ có thể dẫn theo Dương Đào đánh chiếm từng tấc đất một!
Nhưng nói thì dễ, làm mới khó.
Khi bọn họ gói gém gia sản dẫn cả nhà lén lút chạy trốn thì nửa đường bị một đội quân xa lạ chặn lại.
Vị gia chủ kia tái mặt nhìn Tiền Tố dẫn đầu đội quân, mặt tựa như quét thêm lớp sơn trắng vậy.
Tiền Tố cười, chắp tay vái chào, tác phong nhanh nhẹn hỏi một câu.
“Mấy tháng không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?”
Tiền Tố mang theo hơn nghìn binh mã chặn đường, phân nửa đều là kỵ binh, nhìn sang đại đội chuyển nhà kia, rất nhiều xe ngựa, nhưng phần lớn đều là phụ nữ, người già và trẻ nhỏ, gia đinh hộ vệ chỉ có năm trăm người, vừa phải che chở phụ nữ, người già và trẻ nhỏ, vừa phải chống đỡ đao kiếm của kẻ thù, hiển nhiên là không thể làm được.
“À à, ta vẫn khỏe.”
Tiền Tố kéo dây cương ngựa, hơn nghìn binh mã hắn mang tới bao vây đoàn người.
Hắn coi như đã trả đũa việc lúc trước bị ám hại trên tiền tuyến, dù là dựa vào uy thế của Khương Bồng Cơ để hả giận, nhưng không còn quan trọng nữa.
Chủ cũ Dương Đào còn không ngại, hoàn toàn quên mình mà chiến đấu trên chiến trường, buông bỏ quá khứ hướng thẳng đến nơi đã từng thuộc quyền cai trị của mình thì Tiền Tố còn để ý cái *beep* gì nữa.
“Ngài đang định đi đâu thế?” Tiền Tố ôn tồn hỏi người kia.
Vị gia chủ kia nhìn đám gia đinh hộ vệ quanh mình còn chưa đánh được mấy chiêu đã bị bắt lại thì mặt vàng như màu đất.
Gã nặn ra bốn chữ từ kẽ răng.
“Đi! Thăm! Người! Thân!”
Tiền Tố cười nói: “Bây giờ chiến tranh loạn lạc, đi thăm người thân đường xá xa xôi, ngài dẫn theo cả nhà lại còn mang theo nhiều tài sản như thế này, nếu trên đường đi gặp phải thổ phỉ thì phải làm sao? Nhẹ thì tổn thất tiền tài, nặng thì mất cả người lẫn của. Nể tình xưa nghĩa cũ giữa ngài và ta, hay là để bọn ta hộ tống ngài một đoạn đường nhé?”
Vị gia chủ kia giận đến nỗi suýt ngã ngửa ra.
Thổ phỉ?
Ối giời, Tiền Tố trước mắt còn không phải là điệu bộ tiêu chuẩn của thổ phỉ hay sao?
Hắn còn vừa ăn cướp vừa la làng cơ à?
Bỗng nhiên Tiền Tố thu lại nụ cười, vung tay một cái, lạnh lùng nói: “Các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì?”
Vừa dứt lời liền thấy binh lính giơ đao chém xuống, từng tiếng kêu thảm thiết và tiếng thét chói tai liên tục vang lên.
Toàn bộ gia đinh hộ vệ đã bị giết.
Mặt vị gia chủ kia cắt không còn giọt máu nhìn toàn bộ gia đinh hộ vệ trong phủ bị giết sạch, một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng xông thẳng lên gáy.
“Ngươi muốn làm gì?”
Tiền Tố nói: “Dĩ nhiên là đưa chư vị trở về phủ, nơi này là vùng hoang dã, phần lớn đều là phụ nữ và trẻ con. Nếu không có người bảo vệ thì quá nguy hiểm.”
“Ức hiếp người quá đáng!”
Không có người bảo vệ?
Còn không phải đều bị Tiền Tố hạ lệnh giết hết rồi à?
Gã bị hai tên lính tóm lấy hai vai như tù nhân, khiến gã thấy xấu hổ và nhục nhã vô cùng.
Bội kiếm bên hông Tiền Tố đặt lên cổ của gã, chỉ cần hơi dùng lực thì đầu sẽ rơi xuống đất nên gã không dám động đậy.
“Ức hiếp người quá đáng hả?” Tiền Tố nở nụ cười nhạt, cười khẩy nói: “Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, ngươi nhận thua đi! Lúc đó các ngươi đã làm gì thì bây giờ bị trả lễ như vậy thôi. Các ngươi dựa vào thế lực của An Thôi thì sao tại hạ lại không thể dựa vào thế lực của Liễu Hi chứ? Thua chính là thua, ít nói mấy lời xã giao đường hoàng đó đi. Có sức gâu gâu sủa như điên, không bằng suy nghĩ xem một nhà già trẻ này nên giải quyết sao mới tốt.”
“Ngươi dám?”
Tiền Tố cười gằn bên tai gã.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Có gì mà không dám?”
Cùng lúc đó, Dương Đào cho người san bằng cửa thành, dẫn binh tiến quân thần tốc thẳng vào bên trong.