Khương Bồng Cơ nói chuyện phiếm với đám cá muối mãi đến lúc trời tối hẳn.
Cô không tắt livestream mà cùng tám chuyện với họ để giết thời gian.
Nhà bếp mang lên một mâm thức ăn nóng hôi hổi, Khương Bồng Cơ cũng không bắt bẻ gì cả, có sáu món ăn, ba món chay, hai món hầm, một món canh, một người ăn thôi mà giống như làm cho một bàn mấy người ăn vậy. Đặc biệt là khi thị nữ mang lên thùng gỗ đựng cơm bự xấp xỉ cái thau rửa mặt lên, trên màn hình toàn là bình luận kinh ngạc, sợ hãi.
[Ngạo Tích Nhạc Minh*]: Người ta một ngày không thấy như cách ba thu, còn Streamer là ba thu không thấy biến thành thùng cơm, làm gì có người nào dùng thau rửa mặt để đựng cơm? Một người ăn sạch lượng cơm mà bảy, tám người đàn ông cũng chưa chắc đã ăn hết, sức ăn của Streamer khủng thật sự…
* Ngạo Tích Nhạc Minh: Opti-Free Replenish Multi-Purpose Disinfecting Solution - một loại dung dịch dùng để ngâm kính áp tròng.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Ài, trước kia Streamer đâu có ăn nhiều cơm như này đâu. Lúc trước thấy tận mắt cô ấy ăn hết một nửa cái thùng cơm to bự đó trong bữa trưa, tui cố ý dùng thau rửa mặt nhà tui ước lượng thử, chậc chậc... Đó đại khái chính là thùng cơm hàng thật giá thật.
[Hôn Kẹo Cầu Vồng]: Nếu như một ngày nào đó Streamer xuyên không đến chỗ chúng ta, tui sẽ đề nghị cô ấy làm Streamer mukbang*, làm cái đó tốt hơn “livestream cung đấu” treo đầu dê bán thịt chó nhiều. Cung đấu mà cục cưng chờ hơn mười năm, tận bây giờ đến cái bóng cũng chẳng nhìn thấy. Cái này giống với cái gì? Nó giống như một quyển tiểu thuyết trên mạng đã đăng gần một nghìn sáu trăm chương rồi mà vẫn chưa đi vào vấn đề chính, cẩn thận bị người đọc gọi là thái giám**.
* Streamer mukbang: Vừa ăn vừa ghi hình và tương tác với người xem.
** Thái giám: Chỉ những tác giả ra chương mới quá chậm.
[Tiểu Loli Đẹp Trai]: Ăn nói kiểu gì thế? Nếu như Streamer nhà tui xuyên không thật lại còn làm streamer mukbang á? Bạn tưởng là không cần tiền mua đồ ăn để làm show mukbang hả? Không cần tiền để mua thiết bị dùng khi livestream à? Nếu như cô ấy chịu hôn cục cưng một cái thì thật đúng là mấy thứ này không cần trả tiền!
Không phải lần đầu tiên Khương Bồng Cơ bị bọn họ cà khịa chuyện cô ăn nhiều cơm.
Đành chịu thôi, qua nhiều năm tháng rèn luyện và trưởng thành, nhu cầu năng lượng của cái thân thể này cũng ngày càng tăng lên.
Nguồn năng lượng từ những đồ ăn bình thường không theo kịp nhu cầu của cơ thể, vậy cũng chỉ có thể dùng số lượng bù vào chất lượng thôi, dù gì cô cũng là chư hầu, đừng nói một bữa cơm ăn hai thùng cơm lớn bằng thau rửa mặt, cho dù ăn mười thau, hai mươi thau cô cũng có thể tự nuôi được chính mình…
Lúc này Khương Bồng Cơ thấy một bình luận được đẩy lên top đầu.
[Cảnh Ảnh]: Thật may mắn năm đó không tham gia cung đấu nha, Streamer ăn nhiều cơm như này thì hoàng đế nào cũng sẽ bị dọa đến lùi ra sau như tên bắn mất.
Căn cứ vào những bộ phim cung đấu mà bọn họ từng xem, có dạ dày của vị nương nương nào không nhỏ như của mèo con chứ?
Quả thật dáng người Khương Bồng Cơ rất được nhưng lượng cơm cô ăn cũng rất “được” đó.
Thử nghĩ mà xem, nếu hoàng đế chạy đến hậu cung ăn cơm với Khương Bồng Cơ, hoàng đế thì dè dặt ăn nửa chén cơm nhỏ, còn một mình Khương Bồng Cơ “quét sạch” tất cả đồ ăn, vù vù ăn hết hai thùng cơm... Dù dáng dấp cô có đẹp đến thế nào đi nữa, thủ đoạn có lợi hại hơn nữa thì hoàng đế cũng sẽ bị dọa sợ mà không “cứng” nổi nhỉ?
Khương Bồng Cơ bị bình luận cà khịa này chọc cười, nếu không phải cô cực kỳ kiên định, nói không chừng đã phun cơm ra mất, ảnh hưởng khẩu vị.
Trước khi cô ăn xong nửa thùng cơm, người hầu bẩm báo có Nhan Lâm ở bên ngoài phủ cầu kiến, Khương Bồng Cơ bảo cho người vào.
Lúc Nhan Lâm tới nơi, nhìn thấy Khương Bồng Cơ tay trái cầm bát, tay phải cầm đũa, thị nữ còn đứng bên cạnh xới cơm cho cô, bát nào cũng xới đầy có chóp. Khương Bồng Cơ ngẩng đẩu nhìn Nhan Lâm bằng ánh mắt vô tội và tràn đầy nghi hoặc, tựa như đang hỏi ý đồ của anh ta là gì.
“Huynh ăn cơm chưa?” Khương Bồng Cơ theo thói quen hỏi một câu, sau đó sửa lại lời nói: “Ý ta là huynh đã dùng bữa hay chưa?”
Nhan Lâm cố gắng lơ đi nửa thùng cơm rỗng kia, bình tĩnh như thường nói: “Lâm đã dùng bữa trong phủ rồi.”
“Ờ, thế huynh tìm ta có chuyện gì?”
Khương Bồng Cơ không thích lúc cô ăn cơm có người quấy rầy mình, phá vỡ tính liên tục lúc cô ăn.
Nhan Lâm nghiêm mặt nói: “Liễu Công có biết Chính Trạch đã đi nơi nào không? Giờ Ngọ tình cờ nghe tin Liễu Công và Chính Trạch cùng nhau đi ra ngoài...”
Chế độ ở thời đại này khá là khó chịu.
Bề tôi của bề tôi chưa chắc là bề tôi.
Nhan Lâm rất thành tâm cống hiến sức lực cho Dương Đào, cơ bản mà nói anh ta là thần tử của Dương Đào chứ không phải của Khương Bồng Cơ.
Bởi vì thân phận của Dương Đào tương đối đặc biệt, gọi thẳng cô là chủ công thì Khương Bồng Cơ không thấy có vấn đề gì nhưng Dương Đào ít nhiều cũng hơi không được tự nhiên, vì vậy đổi sang gọi “Liễu Công”, coi như là xưng hô tôn kính. Dĩ nhiên, trừ Liễu Công, người ngoài còn gọi cô là “Liễu Châu mục”, “Lan Đình Công” hoặc là “Minh Công”.
Danh xưng tôn kính rất nhiều, nhưng mà văn thần, võ tướng dưới trướng Khương Bồng Cơ đều thích gọi cô là chủ công, gọi nhiều năm như vậy nên cũng thành thói quen.
Đám người Nhan Lâm học theo Dương Đào gọi Khương Bồng Cơ là “Liễu Công”, cũng không tính là thất lễ, Khương Bồng Cơ cho bọn họ tự do xưng hô.
Đành chịu thôi, còn có thể nói gì được nữa đây?
Khương Bồng Cơ rất ngạc nhiên với câu hỏi của Nhan Lâm.
“Chính Trạch chưa quay về ư? Không đến mức đó chứ, anh ta đi trước ta cơ mà, anh ta còn đi đường thủy nữa.”
Vẻ mặt Nhan Lâm nghiêm trọng: “Lâm cả gan hỏi một câu, Liễu Công và Chính Trạch ra ngoài vào giờ Ngọ để làm gì?”
Khương Bồng Cơ nói: “Đi uống rượu bơi lội thôi, còn có thể làm gì?”
Nhan Lâm: “...”
Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Chính Trạch tửu lượng không tốt cho lắm, uống hai vò rượu mạnh đã say rồi, ta bảo hộ vệ đưa anh ta đi đường thủy về trước. Còn ta đi đường bộ, thuận tiện tìm mấy món ăn dân dã, bắt được hai con vật không biết điều, trên đường đi trì hoãn không ít thời gian... Tính toán lộ trình một chút thì lúc này Chính Trạch trở về phủ tắm rửa ngủ một giấc vẫn còn dư thời gian ấy chứ, làm sao mà còn chưa quay về nhỉ?”
Nhan Lâm lo lắng nói: “Lâm đã tìm khắp nơi vẫn không tìm được tung tích của Chính Trạch.”
Khương Bồng Cơ thay đổi sắc mặt.
Chẳng lẽ Dương Đào xảy ra chuyện gì rồi?
Những tử sĩ kia muốn phòng ngừa ngộ nhỡ nên không chỉ mai phục ở rừng rậm mà còn chặn đường trên sông ư?
Khương Bồng Cơ vội vàng buông bát đũa xuống, dẫn Nhan Lâm đi tìm đám người Vệ Từ.
Nào ngờ mấy người Vệ Từ cũng đang đi tìm Khương Bồng Cơ.
“Các huynh tìm ta làm cái gì?”
Sắc mặt mấy người Vệ Từ, Phong Chân hơi tái đi.
Chủ công nhà mình chuồn mất cũng thôi đi, dẫn Dương Đào uống rượu bơi lội cùng nhau cũng thôi đi, nhưng lại quăng hộ vệ đi rồi về một mình!
Khương Bồng Cơ: “...”
Xong đời, bị lộ mất rồi!
Biết rõ đầu đuôi, đám người Phong Chân phái người đi thông báo cho Dương Đào - người đang ngồi chồm hổm trong rừng làm mồi cho muỗi - quay về.
Dương Đào vừa về, chuyện gì cũng không bưng bít được nữa.
Ví dụ như, chủ công bỏ lại hộ vệ, hoạt động một mình...
Lại ví dụ như, chủ công đơn thân độc mã bị một trăm tên tử sĩ phục kích.
Rõ ràng Khương Bồng Cơ ngồi ở chủ vị, nhưng lại cứ có ảo giác bị tam đường hội thẩm*. Cô hung ác trợn mắt nhìn Dương Đào, Dương Đào cúi đầu gãi gãi mấy cục u trên mu bàn tay. Trong rừng rậm quá dơ, mặc dù mùa này không có muỗi nhưng cũng có những loại côn trùng khác nên anh ta không cẩn thận bị đốt, da thịt lộ ra ngoài nổi lên mấy cục u màu đỏ. Dương Đào càng gãi càng ngứa, anh bạn nhỏ Nhan Lâm đứng một bên len lén đưa cho anh ta một chai thuốc mỡ nhỏ.
* Tam đường hội thẩm: Tức là cơ quan chức năng đồng thời thụ lý một vụ án. Trường hợp này thường xảy ra khi có vụ án lớn, hoặc liên quan đến nhân vật nhạy cảm. Tam đường hội thẩm cũng có thể hiểu là ba người tham gia thụ lý một vụ án cùng lúc.
“Nếu không phải Dương tướng quân đã quay về, chủ công định khi nào mới báo tin ngài bị tử sĩ phục kích cho bọn ta biết?”
Có vẻ Vệ Từ đã nổi giận thật rồi, khí tràng cực kỳ mạnh mẽ.
Vietwriter.vn
Khương Bồng Cơ đuối lý nên không khỏi hơi chột dạ.
“Chẳng phải là định sau khi ăn cơm xong sẽ nói à?”
Nói mới nhớ, vì bị Nhan Lâm quấy rầy mà cô còn chưa ăn xong cơm kia kìa.
Vệ Từ bị câu trả lời của cô làm cho nghẹn họng.
Bị một trăm tên tử sĩ ám sát mà trong đầu cô vẫn nghĩ là ăn cơm xong rồi mới nói được ư?
Rốt cuộc anh nên giận chủ công không biết chú ý an toàn hay là thương cho kẻ bồi dưỡng đám tử sĩ kia không bằng một bữa tối của Khương Bồng Cơ đây?