Vệ Từ cố gắng để biểu cảm trên mặt không “đóng băng”, nhưng đám cá muối lại “đọc” được trên mặt anh một thứ khác.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Đoán chừng bây giờ tâm trạng Tử Hiếu là một lời khó nói hết, trên mặt tuy cười hì hì, duy trì biểu cảm dịu dàng như ngọc nhưng phỏng chừng trong lòng anh ta đã mắng chửi người rồi cũng nên. Có một câu nói rất hay, chủ công do chính mình chọn, cho dù là người thiểu năng trí tuệ cũng phải quỳ xuống mà phụ tá.
[Hạt Dưa Hằng Khang]: Streamer quả thật hành động rất tùy tiện nha, Từ mỹ nhân không đập chết cô ấy, quả là chân ái đó.
[Qua Điền Lý]: Các bác đều thương xót cho Từ mỹ nhân, còn tui thì lại thương cho thế lực xui xẻo phái ra đám sát thủ kia. Bọn chúng dã tâm bừng bừng muốn đoạt mạng của Streamer mà lại không ngờ rằng trong đầu cô ấy chỉ nghĩ ăn. Dù gì cũng phải tôn trọng nhân vật phản diện một chút chứ, người ra rất nghiêm túc, lại còn chuyên nghiệp nữa.
[Võ Sĩ Hoa Hồng]: Ha ha, nói không chừng nhân vật phản diện đáng thương đang dài cổ chờ tin tức Streamer bị trọng thương hoặc là tử vong đó.
Đám cá muối cười trên sự đau khổ của người khác, bởi vì bọn họ hiểu rất rõ sức mạnh của Khương Bồng Cơ.
Chừng trăm tên tử sĩ cũng chỉ bằng một trận PUBG mà thôi, quy mô nhỏ như thế mà muốn lấy mạng của Khương Bồng Cơ á?
Thật sự hài hước quá chừng!
Tạm thời không bàn đến kết cục của “lũ gà” này, dù có ném Khương Bồng Cơ vào trước mặt chín mươi chín tên dùng auto hack, người ta cũng có thể ăn gà mà chẳng bị thương tích gì.
Cho nên là...
Đám cá muối cười hì hì bình luận.
[Trăng Khuất Sau Mây]: Streamer đừng sợ! Cô là chủ gia đình, sao phải sợ vợ chứ?
[Tinh Uyên Meo Meo]: Streamer đứng tại chỗ đừng làm gì cả, tui đi mua cho cô một quả sầu riêng gai nhọn nhất, một cái bàn phím siêu cứng nhất, một cái bàn giặt dài nhất, bảo đảm cho cô quỳ thoải mái, quỳ một cách thành kính, có lẽ Từ mỹ nhân thấy cô nghiêm túc sẽ cho phép cô leo lên giường.
Khương Bồng Cơ: “...”
Rốt cuộc đám cá muối này là hâm mộ cô hay anti cô vậy?
Hay là hâm mộ quá hóa anti?
Mặc dù đám cá muối cổ vũ Khương Bồng Cơ rất nhiệt tình nhưng khi đối mặt với Vệ Từ đang nổi giận, cô vẫn hơi “sợ”.
Những chuyện liên quan đến nguyên tắc dĩ nhiên Khương Bồng Cơ đã nói là làm, Vệ Từ cũng sẽ không gay gắt với cô trong những chuyện như vậy, nhưng ví dụ những chuyện linh tinh vô hại hoặc là công việc hậu cần thì đều do Vệ Từ quyết định. Khương Bồng Cơ rất ít khi vì những chuyện này mà cãi nhau với Vệ Từ.
Với tính cách của Vệ Từ, nhất định anh sẽ không tùy tiện nổi giận.
Nhưng người nào càng tốt tính, sau khi nổi giận sẽ gây ra áp lực rất lớn cho người khác.
Chuyện này vốn dĩ Khương Bồng Cơ là người có lỗi trước, vì thế cô sợ, không chỉ có vậy, cô còn định chớp mắt giả bộ dễ thương để lừa dối vượt qua cửa ải này.
“Ta thật sự định dùng xong bữa tối sẽ nói chuyện này mà.”
Khương Bồng Cơ càng nói càng nhỏ, tỏ ra cực kỳ ấm ức.
Phong Chân thở dài một tiếng, không đành lòng để Vệ Từ quá “mạnh tay” khiến quan hệ giữa anh và chủ công rạn nứt bèn lên tiếng để đánh trống lảng.
“Chủ công đã dùng bữa xong chưa?”
Khương Bồng Cơ lắc đầu nói: “Còn chưa ăn xong, mới ăn no có ba phần.”
Mọi người nghe “ăn no ba phần”, theo bản năng lộ ra vẻ xúc động, chủ công nhà mình vẫn còn đang đói bụng.
Nhưng mà nghĩ lại lượng cơm chủ công nhà mình ăn, cái “ăn no ba phần” này chỉ sợ là mấy bát cơm bự rồi ấy chứ…
Dương Đào nhỏ giọng than thở: “Bị người ta quản lý như thế, đến cả ăn cơm cũng không được no, làm chủ công quả thật quá uất ức.”
Nhan Lâm liếc xéo Dương Đào một cái, “hừ” nhẹ mỉa mai.
“Dù gì người ta cũng ăn hơn nửa thùng cơm, còn huynh, chưa được ăn gì đã cho côn trùng hút máu cả đêm rồi.”
Dương Đào: “...”
Từ sau khi không làm chủ công nữa, anh ta luôn cảm thấy tần suất anh bạn nhỏ cà khịa mình càng ngày càng cao, trước kia đâu có như vậy.
Mặc dù Khương Bồng Cơ chưa ăn no nhưng mấy người Vệ Từ cũng sẽ không để cô quay lại ăn xong bữa mà còn phải tính sổ chuyện một trăm tên tử sĩ phục kích đã.
Việc điều động tử sĩ quy mô lớn như thế sĩ tộc bình thường không thể làm được, nếu Khương Bồng Cơ không xử lý tốt chuyện này, trấn áp kẻ xấu thì từ nay về sau yêu ma quỷ quái gì cũng dám động tay động chân lên đầu thái tuế gia mất. Để giết gà dọa khỉ, sự việc lần này nhất định phải dùng máu tươi để xử lý sạch sẽ!
Dương Tư còn ngại chưa đủ loạn, cười nói: “Chẳng qua chỉ là một đám người ô hợp mà thôi, điều động hơn trăm tên tử sĩ mà chẳng tổn thương được chủ công một tí nào, quả là một cuộc ám sát giống như trò hề. Chủ công cần gì phải để ý đến bọn họ chứ? So với chuyện đó thì việc chủ công dùng bữa quan trọng hơn nhiều. Chủ công không phiền thì đi dùng bữa trước đi, mấy người bọn ta kính cẩn đợi chủ công dùng bữa xong rồi mới thương nghị công việc.”
Khóe miệng Khương Bồng Cơ giật một cái, hận không thể đạp cho Dương Tư hai phát.
Gã này chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn phải không?
Mỗi một câu của Dương Tư nghe có vẻ nịnh nọt, tâng bốc, nhưng thực tế là tưới thêm dầu vào lửa và chế nhạo, Khương Bồng Cơ nào dám đi ăn cơm thật.
Cô nghiêm mặt nói: “Không cần, chính sự quan trọng hơn.”
Dương Tư cười ý tứ sâu xa, sắc mặt Vệ Từ hơi hòa hoãn lại.
Phong Chân hỏi: “Chủ công có bắt sống được thích khách không?”
Vietwriter.vn
“Bắt được hai tên, ném cho người bên dưới xử lý rồi, đoán chừng không bao lâu sẽ có tin tức tốt.”
Tuy nói tử sĩ một khi bị bắt sẽ tự sát để giữ bí mật, nhưng có Khương Bồng Cơ ở đây, làm sao có thể để bọn họ được như ý cơ chứ?
Hai tên tử sĩ chưa kịp tự sát đã bị bắt.
Có đôi khi, sống không bằng chết còn đáng sợ hơn cái chết, dù những tử sĩ này đã được huấn luyện nghiêm khắc nhưng dưới sự giày vò cũng “nôn” ra lời thật thôi.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền, Khương Bồng Cơ vừa mới nói xong thì có người bẩm báo, nói rằng hai tên kia đã khai hết toàn bộ.
Khương Bồng Cơ hỏi: “Khai hết rồi? Ai chỉ thị bọn chúng mai phục ta?”
Người kia nói: “Nam thị ở Phần Châu Nam Thịnh.”
Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực, không quá hứng thú hỏi ngược lại: “Nam thị? Phần Châu? Ta đào mộ nhà bọn họ hay sao mà đi gây khó dễ cho ta như thế hả?”
Mấy người Vệ Từ trợn trừng mắt, rốt cuộc da mặt chủ công nhà mình dày đến mức nào mới có thể hỏi một vấn đề như vậy?
Ngài không những đào mộ nhà người ta mà còn tịch thu nửa gia sản nhà người ta, Nam thị không liều mạng mới là lạ đấy!
Nhưng mà không thể nói thẳng ra, dù gì cũng phải giữ mặt mũi cho chủ công.
So với đám người Phong Chân u mê bảo vệ Khương Bồng Cơ, đám Dương Đào phản ứng bình thường hơn nhiều, tuy không dám nói thẳng nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ.
Tại sao vậy chứ?
Bởi vì Khương Bồng Cơ là người ra lệnh, nhưng những người thực hiện lại là một số thần tử cũ của Dương Đào, đặc biệt là vụ tịch thu gia sản.
Tuy nói đám người Dương Đào hành sự rất sảng khoái, mượn cơ hội đó báo thù đám sĩ tộc Nam Thịnh vì tội phản bội, nhưng cũng đắc tội với bọn họ.
Nếu không phải như vậy, mấy người Nhan Lâm cũng không đến nỗi âm thầm lại réo cả tên lẫn họ Khương Bồng Cơ.
Dương Đào đắc tội sĩ tộc Nam Thịnh, lại không có căn cơ ở Đông Khánh, chỉ cần manh nha có ý định làm phản là bị dập tắt ngay lập tức.
Từ nay về sau, bất kể Khương Bồng Cơ có phát triển đến mức nào thì Dương Đào cũng chỉ có thể phụ thuộc vào cô, không thể không sinh ra lòng thần phục được.
Nam thị ở Phần Châu thuộc về gia tộc lớn ở Nam Thịnh, lợi dụng thủ đoạn cả phi pháp lẫn hợp pháp để chiếm đoạt ruộng đất tốt, khi dân chúng bên ngoài đang chết đói khắp nơi thì kho lương thực giàu có của bọn chúng lại nuôi chuột béo mầm, có rất nhiều tá điền làm thuê, đến cả quốc khố trước đây cũng không sánh được với tài sản của bọn chúng.
Khương Bồng Cơ cho bọn họ một đao, cắt miếng thịt béo còn lớn hơn cả Đào thị buôn muối lậu trước đây.
Đây chính là nhà giàu đó, Khương Bồng Cơ không làm thịt bọn họ thì làm thịt ai?
Bọn họ nhảy qua nhảy lại trước mặt cô và những chư hầu khác, cô chỉ nhân cơ hội đó chiếm nửa gia sản, đào mấy cái mộ lên thôi mà.
Đào mộ quả thật rất thất đức, nhưng ai bảo cô là một tên thổ phỉ nghèo rớt mồng tơi, cơ hội đặc biệt thì phải làm những việc đặc biệt chứ.
Từ xưa đến nay cũng không phải chỉ có mình cô đào bới mộ nhà người ta để bổ sung quân nhu lương thực.