Hiển nhiên Khương Bồng Cơ cũng phát hiện biểu cảm khác thường của mọi người, cô ho khẽ một tiếng cho đỡ xấu hổ.
“Chứng cứ này đã được xác thực chưa?”
“Thần tin chắc là Nam thị ở Phần Châu.”
Nam thị ở Phần Châu, đây quả thật là một tộc lớn ở Nam Thịnh, cần tiền có tiền, cần lương thực có lương thực, cần người cũng có người, trước đây Dương Đào cũng phải nể mặt và tôn kính bọn họ phần nào. Đơn giản mà nói thì Nam thị ở Phần Châu chính là nhà tài trợ đã giúp đỡ, đầu tư cho chư hầu, là một kim chủ tiêu chuẩn.
Có ai đụng phải kim chủ mà không nể mặt bọn họ vài phần đâu?
Nhưng Khương Bồng Cơ lại cứ không đi theo lẽ thường, cô vừa tới đây đã đắc tội với Nam thị ở Phần Châu, sử dụng vũ lực để đoạt lấy một nửa gia tài của người ta, ruộng đồng thuộc về bọn họ đều bị cô thu hết sạch, thậm chí ngay cả phần mộ tổ tiên cũng đã bị “thăm hỏi” vài lần. Dù là tượng đất cũng tức giận, càng khỏi phải nói tới Nam thị.
Nam thị tức giận, tất nhiên bọn họ sẽ lên kế hoạch giết Khương Bồng Cơ.
Trước đó bọn họ đã điều tra rõ thói quen sinh hoạt của Khương Bồng Cơ, mua chuộc gián điệp, đầu tiên là sắp xếp hơn một trăm tử sĩ trên con đường cô chắc chắn sẽ đi qua.
Tất cả những điều này, trước đó Khương Bồng Cơ hoàn toàn không biết.
Cho dù cô có biết rõ mồn một đi chăng nữa, cô cũng không thể nào quản lý hết tất cả con chó con mèo trong tay được, khó tránh khỏi sẽ có những chỗ sơ hở. Nam thị có thể tạo ra lần phục kích này dưới tình huống cô hoàn toàn không biết, sự tự đại của cô phải nhận lấy một phần trách nhiệm, nhưng phần lớn vẫn phải quy vào công Nam thị đã bày kế.
Nếu như Khương Bồng Cơ không có năng lực một chọi một trăm, đổi lại là một chư hầu nào khác, đây chắc chắn là chỗ chết.
Đương nhiên, nói đi phải nói lại, cô phải có được sức mạnh này thì mới dám buông thả như vậy.
Nếu như người nào khác noi theo cô, hơn phân nửa sẽ chết tới mức không còn thừa lại mảnh vụn nào.
Đổi thành một chư hầu khác, kế hoạch của Nam thị sẽ thành công.
Vệ Từ hỏi: “Vậy chủ công tính phải xử trí như thế nào?”
“Những lời tử sĩ nói không thể tin hết được. Phái người đi tra thử xem sao, nếu quả thật là Nam thị...” Khương Bồng Cơ bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, đôi môi như cánh hoa khẽ mở, để lộ ra hàm răng trắng, mang theo cả sát ý mơ hồ: “Không giết đi, chẳng lẽ còn giữ bọn họ lại chờ đón năm mới à?”
Không cho đám người Nam Thịnh này nhìn thấy kết cục khi mưu đồ giết cô, thì căn bản những kẻ này sẽ không biết cách ngoan ngoãn.
“Diệt tộc?”
“Diệt luôn!”
Quyết định này của Khương Bồng Cơ không bị bất kỳ ai phản đối.
Cho dù có người cảm thấy việc diệt tộc là tàn nhẫn quá mức, nhưng họ cũng sẽ không vì lý do như vậy mà khiến cho chủ công nhà mình mất vui.
Những thần tử của Khương Bồng Cơ, ngoại trừ mấy người nhóm Dương Đào là đầu hàng, thì phần lớn đều có xuất thân Đông Khánh, số lượng sĩ tộc thì ít hơn xuất thân hàn môn một chút, đặc biệt là nhóm tâm phúc cấp cao này, xuất thân hàn môn giành thắng lợi áp đảo. Đám tầm trung và tầng cơ sở thì sĩ tộc chiếm phần nhiều, nhưng quyền phát ngôn cũng yếu.
Những sĩ tộc này và sĩ tộc ở Nam Thịnh chỉ giống nhau mỗi thân phận “sĩ tộc” mà thôi. Chỉ dựa vào mối liên quan này thì chưa đủ để khiến bọn họ phải mạo hiểm biện hộ giúp bọn chúng để rồi gặp nguy cơ bị Khương Bồng Cơ ghi hận. Nói theo lập trường lợi ích, sĩ tộc Nam Thịnh cũng không thuộc cùng một phe với bọn họ.
Mà nói tóm lại, diệt tộc thì diệt tộc, dù sao cũng không phải là diệt tộc bọn họ.
Nói đôi ba câu là đã quyết định xong kết cục của Nam thị, tiếp theo phải xử lý món nợ Khương Bồng Cơ một mình đánh lẻ.
Đám người Vệ Từ cũng không nói gì ác độc, thậm chí còn không chỉ trích Khương Bồng Cơ một từ nào, nhưng bọn họ lại giống như giáo viên chủ nhiệm, dạy dỗ tới mức đầu cô rũ cả xuống như trái dưa héo. Nếu không phải bọn họ lo lắng cho mặt mũi chủ công của cô, Khương Bồng Cơ thật sự nghi ngờ không biết mấy người này có bắt cô phải viết đơn cam kết không...
“Sao mà ta lại cảm thấy trong mắt bọn họ, việc ta hoạt động đơn lẻ còn nghiêm trọng hơn cả lần bị ám sát này nhỉ?”
Chờ tới khi Khương Bồng Cơ bụng sôi ùng ục ăn hết phần cơm và đồ ăn đã nguội lúc trước chưa ăn hết, cộng cả bữa tối và bữa khuya là ba tô cơm lớn thì thời gian cũng đã khuya. Cô rất ít khi livestream tới muộn như vậy, đám cá muối cười nhạo cô cả một tối, vậy cô liền bắt bọn họ phải ngồi xem cô ăn cơm.
Đám cá muối trong kênh livestream chẳng bao giờ thiếu mấy câu hay.
[Ôi Lễ Giáng Sinh]: Nếu như bác ngoan ngoãn nghe lời không tách lẻ, thì ám sát cũng chỉ là một lần như vậy thôi, nhưng bác lúc nào cũng lơ đãng không chú ý, sau này nhất định còn có thể gặp phải ám sát hết lần này tới lần khác. So sánh hai bên, tất nhiên là phải quản thúc bác gắt gao hơn rồi. Mặc dù bác Streamer là người tài cao gan cũng lớn, nhưng mà bác cứ làm ẩu như vậy, mấy người Vệ Từ cũng không thể dung túng mãi được đúng không? Thời gian càng dài, biết đâu sẽ có người không chịu được mà phải bất mãn.
Đám cá muối lúc đùa giỡn thì đùa giỡn, nhưng khi đề nghị thì cũng rất nghiêm túc.
Mưu sĩ thời cổ đại là một đám tiểu yêu tinh khó mà hiểu nổi, khi bọn họ tốt thì sẽ rất tốt, nhưng nếu có chuyện gì không hài lòng, tới khi trở mặt cũng sẽ rất dứt khoát. Mưu sĩ có lối suy nghĩ khác với những người bình thường, bọn họ không nhịn được hành động của Khương Bồng Cơ nữa mà phản loạn cũng không phải là chuyện không thể.
Ví dụ như một vị mưu sĩ nào đó trong lịch sử, tính cách của người ta không hòa hợp với ông chủ cho lắm, không nhìn nổi hành động của ông chủ nữa bèn quay ngược lại đi ăn máng khác.
Fan trung thành cùng với anti fan thường chỉ cách nhau có một đường chỉ.
Khương Bồng Cơ mà cứ tìm đường chết như vậy, khó bảo đảm là sẽ không có ai thay đổi từ fan thành anti fan.
Trên thực tế, có không ít cá muối trong kênh livestream đã trở thành anti fan, bọn họ từng yêu Khương Bồng Cơ biết bao nhiêu, sau đó bởi vì một biến cố nào đó mà lại trở nên chán ghét cô bấy nhiêu. Những cá muối ngồi cách một màn hình mà còn như vậy, càng đừng nói tới những người ngày nào cũng phải tiếp xúc với tật xấu của Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ nói: “Có nghiêm trọng tới vậy không?”
Không ít cá muối đã đi làm nói với cô chắc như đinh đóng cột - Có!
Nếu như bọn họ có một thủ trưởng tính cách tùy tiện như vậy, cho dù vị thủ trưởng này có giỏi giang tới cỡ nào, thời gian dài bọn họ cũng sẽ muốn đi ăn máng khác.
Khương Bồng Cơ quả thật là chủ công, nhưng cũng không thể buộc cấp dưới phải bao dung cô vô điều kiện.
Những lời mà cá muối nói cũng rất có lý, Khương Bồng Cơ hít một hơi, phiền muộn vò đầu, cuối cùng cô lựa chọn bình tĩnh suy nghĩ lại.
Cô có một ưu điểm, đó chính là không hề cố chấp nghĩ mình đúng, sai lầm thì sai lầm thôi, cô sẽ không tranh cãi vô lý, nhất quyết tự cho là mình đúng.
Khi cô suy nghĩ lại, cô phát hiện ra Vệ Từ đã thật sự tức giận.
Mọi người tản đi, anh cũng không tới tìm cô như mọi khi, giúp cô sắp xếp lại những công văn cần phải xử lý vào ngày hôm sau, thậm chí còn không nhìn cô lấy một lần nào.
Cho dù việc xích mích như thế này cũng không kéo dài được bao lâu, nhưng Khương Bồng Cơ vẫn thấy không quen lắm.
[Cha Mày]: Cô hẳn là nên...
Khương Bồng Cơ biết lão thủ trưởng đang ngụp lặn trong kênh livestream, bèn không nhịn được che mặt, nói: “Tôi tồi tệ tới như vậy à?”
[Cha Mày]: Cô nói xem?
Khương Bồng Cơ nằm dưới mái hiên, tứ chi giang rộng ra phơi mình dưới ánh trăng.
“Bây giờ tôi đang rất nghi ngờ, tại sao năm đó chị lại chọn tôi làm người kế nhiệm của chị vậy? Dù sao thì tôi cũng có quá nhiều tật xấu.”
[Cha Mày]: Chẳng mấy khi người đầu đội trời chân đạp đất như cô lại tự thấy nghi ngờ bản thân mình.
Khương Bồng Cơ nghẹn lại một chút. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
[Cha Mày]: Bởi vì khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, cô có nhiều tật xấu nhưng Quân Đoàn 7 lại là quân đoàn luôn luôn phải chiến đấu chứ không phải quân đoàn hậu cần, tác dụng lớn nhất của quân đoàn trưởng chính là tổng chỉ huy cùng với khích lệ lòng quân, không phải cô làm tốt việc này lắm sao? Tôi cũng không bảo cô phải hòa nhập cùng với binh lính trong quân đoàn hay là thương lính như con mà? Cô chỉ cần dẫn theo bọn họ ra chiến trường, không ngừng giành được chiến thắng là được rồi. Có điều...
Khương Bồng Cơ nói: “Nói như vậy thì tôi có thể đảm nhiệm vị trí quân đoàn trưởng của quân đoàn chiến đấu, nhưng không thể trở thành nguyên soái phải không?”
[Cha Mày]: Cảm ơn trời đất, coi như cô biết người biết ta đấy.
Khương Bồng Cơ không nhịn được phải đỡ trán.
“Tôi đột nhiên phát hiện ra một việc... Chị từng nói đây là thử thách để tôi có thể đảm nhiệm được chức vụ nguyên soái, nếu như tôi chỉ bắt được hệ thống, là lập công lớn, nhưng nếu như tính tình vẫn không có tiến bộ, cùng lắm cũng chỉ có thể tính là công lớn, chứ thật ra chức nguyên soái vẫn chưa thuộc về tôi?”
[Cha Mày]: Chúc mừng, Mù-tson*, cô đã tìm thấy điểm hay rồi.
* Câu gốc là “Watson, anh đã tìm thấy điểm mù rồi.” trong Sherlock Holmes, sau đó bị giang cư mận chế lại.
Khương Bồng Cơ: “...”
(╯‵□′)╯︵┻━┻
“Hồi trước là ai đã vẽ cho tôi nguyên cái bánh lớn hả!”
Cái gì mà cứ bắt được Thiên Não đang làm loạn thì chính là nguyên soái được lựa chọn nội bộ hả, đồ lừa đảo!