Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1632

[Cha Mày]: Cô nghĩ rằng mình là một đứa trẻ còn đang tập tễnh học đi, chuyện gì cũng cần phải có người nhắc nhở hay sao? Có một số việc, chỉ khi bản thân cô phải trải qua nó, rồi hạ quyết tâm thay đổi thì mới có hiệu quả. Quả thật là Liên Bang có suy nghĩ muốn bồi dưỡng cô, nhưng nếu như cô vẫn cứ không làm nên chuyện, bọn họ cũng không phải không thể thiếu cô được. Hơn nữa, tôi đã về hưu không biết bao nhiêu năm rồi, tôi không muốn lại nhúng tay vào trong chuyện của Liên Bang nữa.



Khương Bồng Cơ: “...”



Nói ra thì cũng có lý đấy, dù sao cô cũng không nói lại được.



[Cha Mày]: Đây quả thật là cơ hội của cô, nhưng cô mà không nắm chắc được nó thì cô cũng chẳng trách ai được hết.



Thật ra lão thủ trưởng vẫn chẳng khác gì trước đây, Khương Bồng Cơ khẽ thở dài một tiếng, cô ngước lên nhìn sao trời không nói năng gì, quả thật là cô phải suy nghĩ lại cẩn thận.



[Cha Mày]: Đây không phải là lỗi của cô.



Dù sao thì cô cũng là người thừa kế tự cô ta chọn ra, lão thủ trưởng vô cùng có kiên nhẫn với Khương Bồng Cơ, cô ta cũng biết rất rõ ưu điểm và tính xấu của cô.



Cô làm quân đoàn trưởng thì không thành vấn đề, cho dù kỹ năng cứng hay kỹ năng mềm, Khương Bồng Cơ đều có thể coi là đứng đầu, nhưng một khi càng tiến lên, ưu thế ban đầu của cô cũng sẽ biến thành khuyết điểm. Nếu như Khương Bồng Cơ nhân cơ hội lần này để cảnh tỉnh lại bản thân, cố gắng thay đổi, thì sau này tương lai xán lạn.



“Cái gì không phải là lỗi của tôi cơ?”



[Cha Mày]: Thống soái của quân đoàn chiến đấu cùng với nguyên soái của Liên Bang, hai vị trí này tồn tại những khác biệt rất lớn, cô không làm quen được cũng là chuyện bình thường.



Khương Bồng Cơ vò đầu, bỗng nhiên hơi tò mò.



“Hẳn là lão thủ trưởng mới là người thích hợp nhất được lựa chọn cho vị trí nguyên soái đời tiếp theo đúng không? Cho dù đã xuất ngũ, nhưng dựa vào lý lịch, năng lực cạnh tranh vẫn rất mạnh mà. Tôi nghe nói chị buộc phải xuất ngũ là vì nguyên nhân sức khỏe, nhưng bây giờ y học của Liên Bang phát triển, còn có bệnh nan y nào bọn họ không thể chữa khỏi à?”



Khương Bồng Cơ đột nhiên rất tò mò, vì sao lão thủ trưởng nhà mình lại từ bỏ khả năng có thể tiến thêm một bước nữa?



Cho dù là vì bệnh nan y, nhưng có kỹ thuật y học ở nơi nào còn cao hơn cả Liên Bang chứ?



Ngoại trừ chuyện đó, lão thủ trưởng cũng từng nhắc tới chuyện thức tỉnh, qua lời nói của cô ta cũng để lộ ra cơ thể của cô xuất hiện vấn đề là do thứ gọi là “thức tỉnh”.



Có lẽ, từ đối phương, cô có thể tìm thấy lối đi cho mình.



[Cha Mày]: Cô thật sự nên ôn lại một chút lịch sử quân đội Liên Bang đấy.



Khương Bồng Cơ bị mỉa mai, nhưng vẫn cứ chăm chú lắng nghe.



[Cha Mày]: Cô suy nghĩ lại cẩn thận xem, nguyên soái bao nhiêu đời nay của Liên Bang, ngoại trừ những vị lúc mới đầu ra, có ai là xuất thân từ quân đoàn chiến đấu không?



Khương Bồng Cơ á khẩu.



Câu này của lão thủ trưởng đúng là trúng hai đích, nói cứ như là cô không phải xuất thân từ quân đoàn chiến đấu vậy.



[Cha Mày]: Cô nghĩ là làm nguyên soái đơn giản như vậy hay sao? Khác biệt giữa hai bên còn lớn hơn khác biệt giữa chư hầu và hoàng đế nhiều. Chư hầu chỉ cần phải suy nghĩ xem nên kinh doanh vùng đất một mẫu ba phân của mình thế nào, thỉnh thoảng tùy hứng một tí cũng không sao, còn làm hoàng đế thì cần phải băn khoăn tới con dân khắp thiên hạ, mỗi một quyết sách đều cần phải châm chước cân nhắc mãi, bởi vì nó có thể ảnh hưởng tới vận mệnh của vô số người. Cũng như vậy, quân đoàn chiến đấu chỉ cần chém giết ở tiền tuyến, nó là một thanh đao chém về phía quân địch, còn nguyên soái lại nắm trong tay cả chiến cục, là thủ lĩnh chèo chống, từ tiền tuyến với hậu phương, chuyện gì cũng phải tính. Yêu cầu với hai người này cũng không cùng đẳng cấp. Nếu như quân đoàn trưởng cần có năng lực nghiệp vụ là 80 điểm, thì nguyên soái chính là 100 điểm.



Khương Bồng Cơ câm nín, cô còn tưởng rằng lão thủ trưởng muốn nói tới thuyết âm mưu gì đó cơ.



“Nghe lão thủ trưởng nói như vậy, tôi lại thấy buồn bực đây.”



[Cha Mày]: Buồn bực chuyện gì?



Khương Bồng Cơ ôm mặt nói: “Liên Bang đang muốn dùng bùn nhão với 80 điểm năng lực nghiệp vụ cố chấp trát vào tường sao?”



[Cha Mày]: ... Nếu như cô nghĩ như vậy thì thật sự là uốn cong thành thẳng rồi.



Lão thủ trưởng không biết lúc Khương Bồng Cơ vừa mới xuyên không có đức hạnh thế nào, nhưng bây giờ xem ra, cô quả thật đã trưởng thành hơn trước đây rất nhiều rồi.



Bất kỳ vị quân đoàn trưởng nào trong Liên Bang đều là tinh nhuệ được chọn từ một trong một tỷ, Khương Bồng Cơ có thể ngồi vào vị trí này, có được sự tán thành nhất trí từ những quân đoàn trưởng khác, chỉ có biết đánh thôi thì không đủ, những điều kiện về kỹ năng mềm khác cũng đều phải đứng đầu mới được. Bởi vậy, sự tài năng của bản thân cô là không thể nghi ngờ.



Nói thẳng ra thì, thiếu sót của Khương Bồng Cơ không phải nằm ở năng lực, mà là ở “tính cách”, “trách nhiệm” cùng “thái độ”.



Nếu như bổ sung đầy đủ những thứ này, Liên Bang bồi dưỡng cô thêm mấy năm, mười mấy năm nữa, căn bản cô có thể đảm nhiệm được chức vị nguyên soái.



Ví dụ như lần này Khương Bồng Cơ hành động một mình, cho dù suy nghĩ của cô là muốn giảm bớt thương vong của hộ vệ, nhưng lại tự đưa bản thân mình vào trong hiểm cảnh... Cho dù những tử sĩ này căn bản không thể tổn thương tới cô... Cho dù có nói thế nào, hành vi của cô vẫn khiến cho cấp dưới của cô lo lắng và bối rối.



Người ta là thật lòng thật dạ phụ tá cô, cô lại dùng thái độ cợt nhả như vậy để đối xử với họ, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.



Khương Bồng Cơ thích “đùa nghịch”, “nghịch ngợm” phù hợp sẽ khiến cho mọi người càng thân cận cô hơn, nhưng “đùa nghịch” quá trớn thì sẽ chỉ khiến người ta sinh lòng chán ghét.



Nếu như cô có thể sửa lại cho tốt, giảm bớt tật xấu, khi làm việc sẽ càng có phong phạm của người lãnh đạo, vậy thì coi như là trong cái rủi có cái may.



Cảnh tỉnh lại hồi lâu, lão thủ trưởng chợt nghe thấy Khương Bồng Cơ nói một câu.



“Ài, nhất định là Tử Hiếu đang tức giận lắm, lão thủ trưởng có thể dạy tôi xem phải dỗ anh ấy như thế nào không?”



[Cha Mày]: Cút, cô mau cút đi!



Không biết nhớ đòn, không nghe dạy dỗ, giao phó Liên Bang vào trong tay người như thế này sớm muộn thì cũng toang.



Thấy lão thủ trưởng nổi giận, lúc này Khương Bồng Cơ mới sung sướng cười to, cứ như những buồn bực đè nặng trong lòng cô đều đã biết mất sạch sẽ.



Cô nằm ở hành lang bên ngoài phòng ngủ cả một đêm, tới sáng mới bị thị nữ gọi dậy.



“Tại sao ta lại ngủ ở chỗ này thế?”



Khương Bồng Cơ ù ù cạc cạc mở mắt ra, bình luận trong kênh livestream khiến cho cô tỉnh táo lại tức khắc.



Đêm qua cô quên mất chuyện đóng kênh livestream, hơn năm triệu cá muối cứ thế ngồi nhìn cô ngủ, lúc này khắp màn hình toàn là những bình luận cà khịa.



Điều khiến cô phải căm tức chính là một bình luận nào đó.



Những cá muối này ngồi xem cô ngủ là để quan sát xem cô có thể bị đông chết hay không... fan như đã nói đâu rồi?



Đứa nào đứa nấy còn kính nghiệp hơn cả anti fan nữa.



Khương Bồng Cơ nhìn bình luận, âm thầm tính toán, cô day day cái mũi, hắt xì một cái, hơi nước nhanh chóng ngập tràn trong mắt.



“Đầu hơi hơi choáng, lúc đứng lên thì trời đất đảo lộn luôn...”



Lúc cô ngủ không thích có người canh giữ ở ngoài cửa phòng ngủ, phần lớn đều sẽ phòng thủ ở sân bên ngoài, bởi vậy mà đêm qua không có ai phát hiện Khương Bồng Cơ đã ngủ ngoài hành lang cả đêm. Hôm nay trời rất lạnh, nếu như vì thế mà cô đổ bệnh thì cũng là chuyện vô cùng bình thường. Đúng vậy, cô định sẽ sử dụng khổ nhục kế!



Cuộc đời như một vở kịch, toàn dựa vào kỹ năng diễn.



Đừng nhìn Khương Bồng Cơ khỏe mạnh như trâu, từ nhỏ tới lớn đều không mắc phải bệnh gì, nhưng cũng không phải cô không biết giả bệnh. Những năm mà cô làm chiến sĩ gen, ngụy trang cũng là một môn học bắt buộc, trợ giúp một vài nhiệm vụ ám sát. Chỉ cần đóng giả cẩn thận, tới bác sĩ cũng sẽ bị lừa gạt.



Đám Vệ Từ nghe thấy vậy lập tức chạy tới, hỏi cụ thể tỉ mỉ tình hình.

Vietwriter.vn

Tất nhiên Khương Bồng Cơ sẽ không nói ra là mình đã ngủ bên ngoài cả một đêm, chỉ nói là nửa đêm tỉnh dậy bị trúng phong hàn.



Phản ứng đầu tiên của đám Vệ Từ là nghi ngờ, tới khi nhìn thấy mặt cô đỏ ửng, trong hốc mắt phủ kín tơ máu, lời lẽ nào cũng nghẹn hết ở trong cổ.



Đám cá muối nhìn mà phải trợn mắt há hốc mồm.



Lừa gạt tiểu thiên sứ, bác Streamer, lương tâm của bác không đau à?



Sự thật chứng minh, chiêu giả bệnh yếu đuối này quả thật rất có tác dụng, ban đầu mọi người còn có chút ý kiến, lúc này lại chỉ lo lắng cho cô.



“Hơn một trăm tử sĩ không thể tổn thương tới một sợi tóc nào của cô, một cơn gió đêm lại có thể khiến cô đổ bệnh nằm liệt giường, nếu như Nam thị Phần Châu biết được, không biết nghẹn khuất tới đâu nữa.” Dương Đào cũng tới thăm cô một lần, lúc về liền mách cho anh bạn nhỏ Nhan Lâm của anh ta: “May mà chỉ là cảm lạnh bình thường, nếu không thì...”

Bình Luận (0)
Comment