Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1638

Tất cả mọi người tưởng nội ứng là người bên cạnh Dương Đào, thậm chí chính Dương Đào cũng lo lắng như vậy.



Không thể nào ngờ được, điều tra cuối cùng lại ra bên chỗ Khương Bồng Cơ có vấn đề, nội ứng bị Nam thị mua chuộc cũng không phải là tâm phúc trọng thần, thậm chí cũng chẳng phải hàng trung lưu, chỉ là một quan viên nhỏ không có chút cảm giác tồn tại nhưng có thể nắm được vài hành tung của Khương Bồng Cơ.



Biết được tin tức này, Khương Bồng Cơ không biết nên phẫn nộ hay nên cảm thấy may mắn.



Phẫn nộ vì sự phản bội và lừa gạt của kẻ này, may mắn là người mắc sai lầm không phải trọng thần tâm phúc cô từng trao sự tín nhiệm.



Lúc Vệ Từ biết được việc này, anh cũng thực sự thở phào nhẹ nhõm.



Cho dù bệ hạ kiếp trước hay chủ công kiếp này khác nhau nhưng về bản chất cả hai đều giống nhau, hận nhất là bị phản bội.



Nhân vật nhỏ phản bội cũng phản bội rồi, nên xử lý thế nào cứ xử lý như thế đó, lửa giận của chủ công chỉ như cơn mưa rào, sẽ lập tức nguôi ngay thôi.



Nếu nội ứng là gương mặt quen thuộc với chủ công, vậy thì chuyện này sẽ chưa xong, thủ đoạn xử lý của cô cũng sẽ cực kỳ độc ác.



Ví dụ điển hình là Từ Kha kiếp trước quy thuận hai ba năm lại phát động làm phản Kim Kỳ Xuyên, tất cả mọi người đều không thể dự liệu sẽ có đợt làm phản này.



Ảnh hưởng nặng nề tới mức lúc bệ hạ đến tuổi xế chiều khi nhắc đến Từ Kha vẫn còn hận đến nghiến răng, kích động muốn đào mộ của cậu lên roi thi.



Kiếp trước bệ hạ khởi binh khó khăn nhưng không mấy khi chịu thiệt thòi lớn, một bàn tay là đếm hết.



Có một lần khá ấn tượng là Kỳ Quan Nhượng hiệp trợ chủ cũ Xương Thọ Vương, bệ hạ ở tiền tuyến quẩy tung trời, anh ta dẫn binh suýt chút nữa là bứng trọn hang ổ của bệ hạ. Một lần là Từ Kha âm thầm xúi giục những tướng lĩnh tầng trung, nhân lúc chiến sự giữa bệ hạ và kẻ địch rơi vào cục diện bế tắc, dùng tình báo giả lừa bệ hạ dẫn năm trăm binh sĩ tiến vào Kim Kỳ Xuyên, sơn cốc Kim Kỳ Xuyên có hơn bảy nghìn người mai phục. Từ Kha đã trù tính rất lâu cho chuyện này, có thể nói đã bày bố vô cùng kín kẽ. Lúc mọi người phát hiện ra chuyện làm phản, dẫn quân đi tiếp viện bệ hạ thì đã qua một ngày một đêm.



[Hừ, nếu không phải giặc Liễu ngu xuẩn, chỉ có sức mạnh của kẻ mãng phu, tự cao tự đại, các ngươi sẽ không cần phải tốn nhiều thời gian mới phát hiện ra điểm không phù hợp.]



Từ Kha châm chọc cũng không phải vô lý.



Câu chuyện “Sói tới rồi” nói nhiều quá, đến khi sói có tới thật cũng không ai tin nữa.



Tương tự như vậy, bệ hạ thống lĩnh tiên phong, liên tục sử dụng những thuật dẫn binh kỳ lạ, sau một thời gian dài mọi người cũng thành quen, tính cảnh giác giảm đi nhiều. Đợi đến khi cô bị tâm phúc tín nhiệm gài bẫy rơi vào hiểm cảnh, văn võ trọng thần dưới trướng không thể lập tức phản ứng lại ngay được.



Từ Kha cứ tưởng chắc chắn bệ hạ sẽ chết, thậm chí đám người dưới trướng cũng nghĩ như vậy, quân doanh đã chuẩn bị sẵn dụng cụ dành cho tang lễ.



Không ngờ những người đi lục soát tìm di thể bệ hạ đã lần theo thi thể phản quân phát hiện ra bệ hạ đang ngồi ngẩn người trong biển máu núi thây.



Vệ Từ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đó nhưng nghe người ngoài thuật lại thì cũng có thể tưởng tượng được phần nào.



Từ sơn cốc đến chân cô, chỉ trăm trượng ngắn ngủi chất đống vô số hài cốt, máu tươi tạo thành một dòng sông nhỏ màu máu.



Chỗ vũng máu tụ lại, đất còn chưa kịp thấm hết.



Bệ hạ trước nay luôn hăng hái hiếm khi lộ vẻ mặt chán nản, hốc mắt đỏ lên, những tơ máu nhỏ giăng kín đôi mắt.



[Từ Kha làm phản rồi?]



Kỳ Quan Nhượng thấp giọng đáp: [Vâng.]



[Lăng trì đi.] Bệ hạ hít sâu một hơi, mặt không đổi sắc bổ sung một câu: [Ta sẽ ra tay.]



Kỳ Quan Nhượng hỏi cô: [Chủ công không cần gặp Từ Kha để thẩm vấn thử... vì sao hắn làm phản à?]



[Phản bội tức là phản bội, lúc hắn làm chuyện này hắn đã là một người chết rồi.] Bệ hạ khàn giọng cười chế giễu: [Ta không hề có chút hứng thú nào đối với câu chuyện trưởng thành của hắn. Hắn có quá khứ như thế nào, trải qua chuyện gì, làm gì, đó là lý do hắn phản bội ta sao?]



Kỳ Quan Nhượng lặng thinh không nói.



[Dù không thẩm vấn ta cũng biết vì sao hắn làm vậy, hơn phân nửa là vì chủ cũ.] Bệ hạ cười lạnh: [Hắn trung thành tuyệt đối với chủ cũ thì ta sẽ thành toàn cho hắn. Hắn nguyện vì chủ cũ mưu đồ nhiều năm để ám sát ta, vậy thì cũng bằng lòng chịu lăng trì vì hắn ta chứ nhỉ?]



Đương nhiên, cuối cùng Từ Kha không chết vì bị lăng trì nhưng cũng do bệ hạ đích thân ra tay, thi cốt bị treo ở Kim Kỳ Xuyên phơi nắng không được đem đi chôn.



Các tướng lĩnh theo Từ Kha không được may mắn như vậy, gần như đều bị bệ hạ tẩy sạch một hơi.



Ai cầu xin cho bọn họ bệ hạ khiển trách người đó, khoảng thời gian nấy ai ai cũng cảm thấy bất an. Dù là những mưu sĩ biết dùng tình dùng lý khuyên giải, nói bệ hạ giết nhiều tướng lĩnh một lúc như vậy sẽ làm hao tổn thực lực bản thân rất nhiều để cô suy nghĩ lại nhưng vẫn không thể vãn hồi quyết tâm của bệ hạ.



Bệ hạ tình nguyện đại thương nguyên khí bản thân cũng phải giết sạch đám loạn thần tặc tử này, ý chí vô cùng kiên định.



Vệ Từ nhớ rõ sau khi triều Khương kiến quốc, có mấy thần tử giao hảo với Từ Kha đều muốn nhân lúc bệ hạ tâm trạng tốt để cầu xin tha thứ, cho thi cốt Từ Kha có thể được chôn xuống mồ. Kết quả những thần tử đó đều bị bệ hạ khiển trách, ai nấy đều nhận lệnh tạm thời bị cách chức trở về nhà tự cảnh tỉnh bản thân hai tháng.



Cho đến lúc Vệ Từ kiếp trước rút kiếm tự vẫn, thi cốt Từ Kha vẫn còn bị treo ở Kim Kỳ Xuyên.



Từ đó có thể thấy, bệ hạ nhà mình có thái độ như thế nào đối với sự phản bội của những trọng thần được tín nhiệm... Thật sự là ghi hận một đời.



Vì vậy, Vệ Từ cảm thấy may mắn vì lần này kẻ phản bội chỉ là một nhân vật nhỏ.



Nam thị và những sĩ tộc âm thầm cấu kết với bọn chúng đều bị Dương Đào mang binh tịch biên sạch sẽ, nội ứng thì bị lăng trì xử tử trước mặt mọi người.



Trận chấn động này kéo dài hơn nửa tháng mới chính thức bình ổn lại.



Rõ ràng chưa được bao lâu nhưng đám người này lại có cảm giác như đã trôi qua mấy đời.



Sĩ tộc hai châu Phần Châu và Giang Châu của Nam Thịnh ai nấy đều sống khép nép lại, ai nấy đều như quả cà trong sương ủ rũ uể oải, trong thời gian ngắn không còn dám gây rối nữa, bởi vì bọn họ phát hiện, những ưu việt của sĩ tộc trước mặt bạo quân thổ phỉ như Khương Bồng Cơ chẳng hề có tác dụng gì cả.



Cái vốn để người ta đặt chân ở thời loạn thế không chịu sự khống chế của sĩ tộc, làm việc không kiêng nể gì cả, giết người phóng hỏa cướp bóc đều rất thoải mái.



Cô chính là hòn đá trong hầm cầu vừa thối vừa cứng, sĩ tộc là trứng ngỗng quý giá muốn đối đầu với cô mất nhiều hơn được.



Trốn, trốn, không thể trêu chọc được, không thể trêu chọc được.



Bên Khương Bồng Cơ vừa ổn định náo loạn, hai nơi khác lại nổi lên cơn bão mới, ảnh hưởng thời cuộc của toàn thiên hạ.



Một nơi là Kỳ Quan Nhượng và Tôn Văn ở ải Trạm Giang, hai tên lòng dạ hiểm độc này gặp nhau chỉ số xấu xa tăng mạnh, muốn hại ai thì hại người đó.



Một bên là phía An Thôi, ái thiếp đế cơ Tây Xương của hắn lúc sắp ăn Tết được chẩn đoán đã mang thai hơn một tháng!



Sắp đến Tết, An Thôi có bệnh khó nói nhiều năm nay đã làm ái thiếp mang thai, đây đúng là song hỉ lâm môn, An Thôi vui đến sắp phát điên!



Trong lúc vui sướng, hắn khao thưởng ba quân để chúc mừng, trên dưới vui vẻ hòa thuận.



Nhiếp Thanh Trung Chiếu lại chẳng có lòng dạ nào để đón Tết.



Tình cảnh bi thảm của Nhiếp thị hoàn toàn trái ngược với An Thôi.



Nhiếp Thanh lần lượt trải qua chuyện phụ thân, nhạc phụ qua đời, đường đệ Nhiếp Dương phản bội đã làm cậu nhanh chóng trưởng thành trong vòng một năm ngắn ngủi.



Bi ai là, tốc độ trưởng thành của Nhiếp Thanh không đuổi kịp sự biến hóa thế cục bên trong Trung Chiếu.



Kể ra điều này cũng thực sự khiến người ta thổn thức, nhớ ngày đó lúc còn Nhiếp Lương, Nhiếp Thanh đã từng là đối tượng được tất cả mọi người nịnh bợ.



Có điều chỉ trong một hai năm ngắn ngủi đã thành ra thế này. Nguồn : Vietwriter.vn

Bình Luận (0)
Comment