Bên ngoài thì bị kẻ địch dòm ngó, bên trong thì tai họa ngầm chằng chịt...
Áp lực càng ngày càng lớn cùng với tính toán ở khắp mọi nơi khiến Nhiếp Thanh ngày càng gầy gò, không lâu sau đã gầy như một bộ xương.
Khi những trách nhiệm này trong phút chốc đè nặng lên vai người thanh niên ấy, búi tóc đen của cậu chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã trắng xám đến mức mắt thường cũng có thể nhìn rõ ràng.
Không chỉ như vậy, Nhiếp Thanh còn thường xuyên xuất hiện chứng lo âu, tiều tụy đến mức người ta nhìn mà thấy thương.
Ai có thể ngờ, người thanh niên gầy gò ốm yếu trước mặt hai năm trước đã từng là một quý tử sĩ tộc hăng hái, không buồn không lo?
Bất kỳ ai từng chứng kiến sự thay đổi của Nhiếp Thanh cũng đều không kìm được thổn thức.
Có điều, thổn thức thì thổn thức, nhưng chẳng ai vì thông cảm với Nhiếp Thanh mà từ bỏ dã tâm của mình.
Dù Nhiếp Thanh có lòng liên kết với các thế lực lớn nhỏ trong Trung Chiếu, kết liên minh đối kháng thế lực Khương Bồng Cơ nhưng có người nào có chút thực lực mà chịu nghe Nhiếp Thanh? Đối với bọn họ mà nói, Nhiếp thị chính là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, Nhiếp Thanh vẫn là chướng ngại vật ngăn cản bọn họ, không thể không trừ! Dù có người bằng lòng lấy đại cục làm trọng tạm ngừng chiến tranh, Kỳ Quan Nhượng và Tôn Văn cũng không phải chỉ để trang trí.
Sao bọn họ có thể để mặc Nhiếp Thanh hội tụ lại thế lực năm bè bảy mảng ở Trung Chiếu chứ?
Khương Bồng Cơ vừa dẫn binh đi Chương Châu, hai người này đã họp với nhau đặt ra một loạt kế hoạch đối với Trung Chiếu.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng bọn họ quyết định âm thầm nâng đỡ một thế lực bù nhìn.
Nói là thế lực bù nhìn nhưng bản thân ở Trung Chiếu cũng có giao thiệp và nội tình, cũng thuộc dạng thế lực bản địa Trung Chiếu.
Năm đó nếu không phải e ngại thủ đoạn của Nhiếp Lương và uy quyền của Nhiếp thị, kẻ đứng đầu thế lực này cũng sẽ không dễ dàng cúi đầu xưng thần.
“Phì, nói là cúi đầu xưng thần, bản thân lại có dã tâm lang sói.” Kỳ Quan Nhượng cười sau khi xem xong toàn bộ tin tức về người này, tò mò nói với Tôn Văn: “Chỉ tiếc, lòng cao hơn trời, mạng mỏng hơn giấy. Ông nói hắn có dã tâm như vậy, vì sao trước khi lâm chung Nhiếp Lương lại không làm gì hắn? Giữ lại một tai họa như vậy dù không bị chúng ta lợi dụng, cuối cùng trở thành họa lớn trong số tâm phúc của Nhiếp Thanh…”
Tôn Văn còn chẳng thèm nhếch mí mắt.
“Tuy Nhiếp Lương có tài nhưng không phải thần. Trịnh Hạo có dã tâm nhưng cũng có đầu óc. Nhiều tai họa ngầm có dã tâm như vậy đều bị Nhiếp Lương thanh trừ vậy mà vẫn bị lọt mất con cá Trịnh Hạo. Hoặc là tâm kế của Trịnh Hạo còn thâm trầm hơn dự đoán của chúng ta, thậm chí trốn được lần thanh trừng của Nhiếp Lương, hoặc là dã tâm và năng lực của người này không ngang bằng với nhau, Nhiếp Lương không để tâm đến hắn.” Tôn Văn không quá lo lắng về Trung Chiếu, sau khi bị chủ công nhà mình giày vò, Trung Chiếu đã bị đánh tàn một nửa, trở thành thịt cá để mặc người ta chà đạp rồi.
Kỳ Quan Nhượng cười nói: “Tái Đạo nói có lý.”
“Văn Chứng nghĩ rằng, Trịnh Hạo thuộc dạng nào?”
Kỳ Quan Nhượng không trả lời, hai con cáo già nhìn nhau cười, người bị bọn họ tính toán không biết tương lai sẽ có kết cục như thế nào.
Bọn họ trò chuyện không kiêng kỵ, Phong Nghi cũng có thể miễn cưỡng nghe hiểu, chỉ có Tôn Lan không có sở trường về âm mưu tính toán là vẫn chưa hiểu gì.
“Vãn bối có nỗi nghi hoặc.”
Cậu là một học sinh ngoan hiếu học, không hiểu là hỏi.
Giờ lại có trưởng bối ở bên chỉ điểm, học nhiều một chút, thỉnh giáo một chút, đợi sau này một mình đảm đương rồi cậu còn có thể trông cậy vào ai?
Tôn Văn hỏi: “Nghi hoặc gì?”
Tôn Lan nói: “Kỳ Quan quân sư nói Trịnh Hạo có lòng lang dạ sói, sẽ không cam tâm làm bù nhìn, chúng ta nâng đỡ hắn thật sự không bị cắn ngược sao?”
Nuôi chó dạy chó cuối cùng còn bị chó cắn ngược, chuyện này cũng mất mặt quá.
Tôn Văn cười không lên tiếng, Kỳ Quan Nhượng hỏi Phong Nhi: “Dung Lễ thấy sao?”
Phong Nghi nói: “Ban nãy Tôn quân sư cũng đã nói, Nhiếp Lương thanh toán lọt lưới Trịnh Hạo, vãn bối thấy, hẳn Trịnh Hạo thuộc vế sau.”
Dã tâm và năng lực không ngang bằng nhau.
Kỳ Quan Nhượng lại hỏi: “Vì lý do gì?”
Phong Nghi nói: “Tuy Nhiếp Lương là cha của Nhiếp Thanh, nhưng chiều con giống như giết con, nếu trước khi lâm chung ngay cả những vụn đá nhỏ cũng dọn dẹp sạch giúp Nhiếp Thanh thì sẽ không còn đối tượng để Nhiếp Thanh rèn luyện, vậy hắn không thể trưởng thành được. Đây không phải là giúp mà là hại hắn.”
Thấy Kỳ Quan Nhượng và Tôn Văn không có phản ứng gì, Phong Nghi nói tiếp: “Còn nữa, hai vị quân sư đã chọn Trịnh Hạo... Vãn bối cả gan phán đoán, Trịnh Hạo không có cơ hội trở thành một con chó cắn ngược, bởi vậy... Vãn bối cũng không lo lắng...”
Lời này nếu nói ra từ miệng người ngoài thì khó tránh khỏi có chút a dua nịnh hót.
Nhưng hai người đều chứng kiến sự trưởng thành của Phong Nghi, nắm chắc tính nết cậu như thế nào nên trong lòng họ hiểu rất rõ.
Kỳ Quan Nhượng bảo: “Vốn cứ nghĩ ngươi và Phong Tử Thực không giống cha con lắm, giờ xem ra đúng là thừa kế đầy đủ.”
Phong Nghi hỏi: “Cái gì?”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Cơ trí!”
Phong Nghi không dùng những suy luận phân tích thao thao bất tuyệt mà chỉ dùng những tình báo đơn giản nhất để đưa ra kết luận.
Tuy hơi có chút đầu cơ trục lợi nhưng hóa phức tạp thành đơn giản cũng là một loại bản lĩnh.
Thằng nhóc Phong Nghi này rất có tiền đồ!
Với lời trêu chọc thiện ý của các chú bác, Phong Nghi nở nụ cười xấu hổ.
Kỳ Quan Nhượng bảo họ lên kế hoạch để nâng đỡ con rối Trịnh Hạo nhưng lại không để hắn ta nghĩ mình là con rối bị thao túng.
Hắn ta hợp tác với đám Kỳ Quan Nhượng là kiểu hợp tác đôi bên cùng có lợi, địa vị của bọn họ ngang nhau.
Mấy người Kỳ Quan Nhượng có thể mưu đồ Trung Chiếu thông qua hắn ta, hắn ta cũng có thể thông qua Kỳ Quan Nhượng để có được sự ủng hộ, tích lũy nội tình, trưởng thành rồi giết ngược.
Bên nào cũng có mục đích riêng muốn đạt được.
Ví von hình tượng là, hai bên bề ngoài hòa bình bắt tay ký hợp đồng, sau lưng thì mài dao xoèn xoẹt.
Kỳ Quan Nhượng ngồi chờ thời cơ chín muồi, Trịnh Hạo “nếm mật nằm gai”.
Kỳ Quan Nhượng cho người âm thầm ủng hộ nên Trịnh Hạo đã dần chiếm được khá nhiều địa bàn, từ từ có lực lượng, thậm chí có thể không nghe theo mệnh lệnh và điều hành của Nhiếp Thanh. Hắn ta còn nghe theo Kỳ Quan Nhượng không ít lần ngáng chân Nhiếp Thanh, ly gián kế hoạch liên minh Nhiếp Thanh đề xuất.
Phụ tá của Trịnh Hạo khá lo lắng cho thế cục hiện tại.
“Tướng quân, Kỳ Quan Nhượng và Tôn Văn dưới trướng Liễu Hi đều là tâm phúc của nàng ta, nàng ta để hai người đến ải Trạm Giang chắc chắn không có ý gì tốt. Chúng ta hợp tác với hai người bọn họ chẳng khác nào bảo hổ lột da*... Việc này, hay là suy nghĩ cân nhắc thêm một chút đã...”
* Bảo hổ lột da: Thành ngữ chỉ việc bàn bạc với kẻ ác mà muốn hy sinh lợi ích riêng của họ thì nhất định không thành công.
Trịnh Hạo đưa tay cắt ngang phụ tá.
Hắn ta thở mạnh, nói: “Đạo lý này sao ta lại không biết? Có điều đây là cơ hội duy nhất để ta thoát khỏi Nhiếp thị. Vất vả lắm mới chờ được Nhiếp Lương chết, giờ nhi tử của hắn lại trèo lên đầu ta. Có điều thằng nhóc con chưa ráo máu đầu vừa vô năng vừa ngây thơ đơn thuần, có bản lĩnh gì mà đối đầu ta? Biết rõ Kỳ Quan Nhượng không có lòng tốt nhưng vẫn phải thử một lần...” w●ebtruy●enonlin●e●com
Phụ tá cũng biết rõ dã tâm của Trịnh Hạo, có điều hắn vẫn bất an.
Hành động của Trịnh Hạo với Trung Chiếu mà nói chính là hành vi bán nước phản quốc!
Nếu bị sĩ tộc Trung Chiếu biết, không chỉ mất hết lòng dân mà còn bị người đời sau thóa mạ nghìn năm.
Vì dã tâm nhất thời phải trả cái giá tiếng xấu thiên cổ, như vậy có đáng không?
Trịnh Hạo nói: “Dĩ nhiên là đáng, huống hồ... Ai thua ai thắng, ai lợi dụng ai... chuyện này còn chưa chắc đâu.”