Cái chết của Tôn Liệt được tạo thành từ rất nhiều nguyên nhân, mà không phải chỉ đơn thuần là từ một, hai lý do.
Đầu tiên là con cháu Nhiếp thị thuộc chi trưởng hung hăng kiêu ngạo, làm việc lại ương ngạnh, không chấp nhận được việc người khác đè lên đầu hắn, mà văn chương do Tôn Liệt viết không chỉ có nổi bật hơn hắn, lại còn thẳng tay đâm vào cái chân đau của hắn, khiến cho hắn nghĩ rằng trong bài văn này, Tôn Liệt đã lấy việc tư thông ra để làm nhược điểm, uy hiếp hắn, cuối cùng còn có tên Nhiếp Dương kia châm ngòi thổi gió ở bên cạnh, khiến cho sát ý vốn chỉ có năm phần, thôi thúc nó trở thành mười phần!!!
Nỗi hận trong lòng Tôn Văn, có nằm mơ ông cũng muốn giết những hung thủ tham gia vào chuyện này, từng người từng người một.
Ông đào ba mét đất tra xét lại chuyện năm đó một lần để bảo đảm rằng không có cá lọt lưới, những người hại chết con trai độc nhất của ông đều phải chết!
Ngay cả cháu trai Tôn Lan của ông cũng không biết, chuyện năm đó đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi nhưng Tôn Văn vẫn chưa bước ra khỏi đau thương được.
Mỗi khi đêm về, ông bị bóng đè tỉnh giấc, ông đều không nhịn được mà sửa sang lại những tin tức mà mình đã tìm được, lẩm nhầm từng câu từng chữ lại một lần, giống như muốn khắc hết từng người một trên tờ giấy này vào trong xương cốt vậy. Để giúp cho màn báo thù của mình hoàn hảo không sứt mẻ gì, ông còn đặt ra vô số giả thiết và kế hoạch.
“Nếu nói như vậy, thì người này cũng là quân cờ của Tái Đạo sao?”
Kỳ Quan Nhượng líu lưỡi, may mà ông lão Tôn Văn này là quân nhà mình, nếu như là quân địch, anh ta quả thật phải đau đầu.
Ai mà biết được Tôn Văn bắt đầu sắp xếp kế hoạch từ khi nào, tới cả kẻ mờ nhạt không có chút cảm giác tồn tại nào cũng có thể bị ông lôi ra được chút giá trị lợi dụng một phen, thật sự là đáng sợ. Nói thật, sức mạnh ấy của ông ngược lại có hiệu quả chẳng khác nào chủ công nhà mình áp bức người khác đến chết vậy.
Tôn Văn hiểu được Kỳ Quan Nhượng “sợ hãi” điều gì, ông không khỏi bật cười phá lên.
“Lão già mục nát trước mắt cậu đây cũng chỉ là một người bình thường thôi, sinh lão bệnh tử, yêu hận ly biệt đều chẳng khác gì người thường, cũng không phải thần linh, càng không phải không có sai sót gì trong tính toán.” Nếu như Tôn Văn tài giỏi được như vậy thì con trai duy nhất của ông - Tôn Liệt cũng sẽ không chết thảm như vậy, những lời này đều phát ra từ đáy lòng ông.
Trong mắt Tôn Văn, ông chỉ là có khá nhiều thời gian, nghĩ ngợi nhiều hơn người khác, cố gắng hết sức để che đậy những lỗ hổng mà thôi, nên khi nhìn vào thì thấy là khá chu toàn.
Kỳ Quan Nhượng bật cười: “Tái Đạo nói vậy là khiêm tốn rồi.”
Tôn Văn nói: “Mấy năm nay Văn vẫn luôn ở Đông Khánh, nên không biết nhiều lắm về tình hình Trung Chiếu, trong tay cũng không còn quân cờ nào dùng được.”
Ý ngoài câu chữ, là ông chỉ có thể lợi dụng triệt để số quân cờ hữu hạn để tạo ra giá trị vô hạn, tới lúc đó mới không coi như là lãng phí.
Vả lại...
“Dưỡng bất giáo, phụ chi quá*. Tài liệu trong thư viện Kim Lân lời nhẹ mà nghĩa sâu, chỉ với sáu chữ ngắn ngủi đã có thể nói hết được ý rằng người làm cha mẹ phải có trách nhiệm thế nào. Một tên vô liêm sỉ nuôi ra được một tên không biết xấu hổ, tư thông với phụ nữ đã có gia đình, thậm chí còn gián tiếp hại chết con ta... Hừ, món nợ này tất nhiên có thể tính lên đầu hắn rồi!” Logic giận chó đánh mèo của Tôn Văn khiến Kỳ Quan Nhượng thấy vô cùng đồng cảm, tam quan của hai người vô cùng hợp nhau.
* Dưỡng bất giáo, phụ chi quá: Nuôi mà không dạy là lỗi của cha.
Kỳ Quan Nhượng coi người lớn hơn mình một thế hệ như Tôn Văn là tri kỷ, Tôn Văn vô cùng vui mừng.
Chờ tới khi ông quay đầu nhìn thấy vẻ mặt vô cùng uất ức của cháu trai mình, ông mới nhớ ra việc quan trọng.
Mục tiêu cuối cùng của ông không phải là làm bạn vong niên của Kỳ Quan Nhượng, mà là làm thông gia của anh ta!
“Không có gì đâu, Lan Lan... Gia gia thấy Kỳ Quan Nhượng rất vừa lòng về cháu đó, hắn thông minh như vậy, không tới mức không hiểu lời gia gia ám chỉ đâu.”
Tôn Văn hơi chột dạ, nói.
Tôn Lan hỏi: “Nếu như Kỳ Quan quân sư hiểu rồi nhưng giả vờ không biết thì sao?”
Tôn Văn: “...”
Nếu như vậy thì ông ta thật sự cũng đành chịu.
“Một cô gái trăm người mong... Muốn cưới được một cô gái tốt, sao có thể không gặp phải chút cản trở được?” Tôn Văn khuyên nhủ cháu trai mình, đồng thời cổ vũ, nói: “Không phải thư viện vẫn hay dạy rằng có công mài sắt có ngày nên kim sao? Người ta là khuê nữ được hắn yêu quý nhất, sao có thể dễ dàng cưới thế được?”
Ánh mắt Tôn Lan u oán.
Hảo nữ khó cầu, nhưng “khó cầu” thì cũng phải chia thành từng cấp bậc đó.
Rất rõ ràng, Kỳ Quan Nhượng chính là khó khăn cấp địa ngục, người nào trẻ tuổi đầu chưa đủ cứng thì đừng tới đâm đầu vào thì hơn, cẩn thận ngay cả mạng sống cũng chẳng còn.
Tôn Văn cảm thán: “Trên đời này không có nhạc phụ nào là dễ lấy lòng đâu, nếu như Lan Lan là nữ tử, gia gia cũng sẽ không dễ gì mà giao cháu ra ngoài.”
Kỳ Quan Nhượng không biết chuyện này sao?
Làm gì có chuyện đó.
Tôn Văn và anh ta cực kỳ hòa hợp, không chỉ có tam quan của họ hợp nhau, còn một nguyên nhân khác đó chính là Tôn Văn cố ý thân cận.
Nói về tam quan lệch lạc, Dương Tư, Phong Chân, mấy người bọn họ cũng là người tám lạng kẻ nửa cân, vì sao Tôn Văn lại không thân với bọn họ chứ?
Còn không phải bởi vì trong nhà mấy người này không có khuê nữ độ tuổi vừa phải, mà cháu trai của Tôn Văn lại nhìn trúng khuê nữ của mình hay sao?
Anh ta quả thật đã đoán ra nhưng giả hồ đồ.
Khuê nữ nhà mình thì còn chưa tới cả tuổi cập kê, với tương lai của con gái, anh ta cũng có những kế hoạch khác, Tôn Lan có phải là một vị hôn phu đủ tư cách hay không, còn cần phải cẩn thận quan sát. Nếu như Tôn Lan không phù hợp, cho dù có phải mạo hiểm đắc tội Tôn Văn tới chết, Kỳ Quan Nhượng cũng sẽ không nhả ra.
Tất cả mọi người đều là trọng thần dưới trướng chủ công, chẳng có ai thấp hơn ai cả.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Nếu như hai người thật sự trở mặt, Kỳ Quan Nhượng chưa chắc đã nằm chiếu dưới đâu.
Đương nhiên, nếu như Tôn Lan đủ tư cách, hai nhà kết thông gia, vậy thì cũng là cường cường liên hợp, chỉ có ích, không có hại.
Bàn tính của hai lão cáo già này đánh vang bùm bùm.
Mục tiêu bị bọn họ tính kế thì lại hoàn toàn không thư thái một chút nào.
Tôn Văn mà ghi hận một người thì tất nhiên là phải ép người ta tới chết luôn.
Người bị Tôn Văn sống chết chăm chăm chú ý tới họ Chu, con gái dòng chính của hắn ta sau khi tới tuổi cập kê thì được gả cho sĩ tộc An thị môn đăng hộ đối, trở thành tông phụ.
Cho dù là An thị hay là Chu thị thì họ đều phải dựa vào Nhiếp thị, bọn họ thuộc dạng gia tộc nhỏ hạng ba, quy mô thành viên không lớn.
Xuất thân của tổ tiên hai nhà đều thuộc loại thấp kém, trải qua việc kinh doanh nhiều đời mới có được gia cảnh hiện giờ, biết rõ phát triển không dễ, nên lại càng quý trọng danh tiếng.
Chuyện Tôn Văn phải làm đơn giản chỉ là mang chuyện tông phụ sau khi kết hôn còn tư thông mấy lần với công tử chính quy của Nhiếp thị, cha ruột của đứa trẻ mà cô ta sinh ra không biết là ai, nói hết cho đương gia của hai nhà, thuận tiện châm ngòi thổi gió, hoàn toàn chọc giận dã tâm và thù hận của hai nhà, tất nhiên có thể kéo cả thù hận cho Nhiếp thị.
Ban đầu chỉ là hai bên Trịnh Hạo và Nhiếp Thanh nội đấu, giữa đường lại lẫn vào một Chu thị và thêm một An thị, tình hình sẽ càng thêm hỗn loạn.
An thị cùng Chu thị vô cùng hiểu Nhiếp thị, nếu như bọn họ thật sự muốn phản bội, tham gia vào trận chiến đấu, e là Nhiếp Thanh sẽ sứt đầu mẻ trán.
Đàn ông trên đời này, làm gì có ai dễ dàng tha thứ cho nỗi nhục bị cắm sừng chứ?
Tình địch ỷ vào gia thế xuất thân mà vụng trộm với vợ của mình, còn tặng ngược lại cho mình một đứa con trai trưởng không rõ huyết thống, ai có thể nhẫn nhịn cho được?
Sự thật chứng minh, người ta thật sự có thể nhịn được. Nếu như Nhiếp thị không hề đại thương nguyên khí, nếu không có châu ngọc của Trịnh Hạo bày ngay trước mặt, đầu mọc đôi sừng, một đứa con trai trưởng không rõ huyết thống, trước mặt quyền lợi, lợi ích của gia tộc lại đặt ngay trước mặt, người đàn ông này thật sự có thể nhịn được. Không ít sĩ tộc coi lợi ích là số một, cho dù có biết vợ mình bị người khác ăn vụng rồi, con cũng có thể không phải là của mình, nhưng vì lợi ích, họ có thể biết nhưng vẫn giả bộ hồ đồ.
Vấn đề đây rồi, Nhiếp thị bây giờ còn có uy lực khiến mọi người kinh sợ hay không?
Không có được uy lực như vậy, An thị bị cắm sừng vì sao phải chịu đựng sỉ nhục đó chứ?
Khi tình báo của Tôn Văn được đưa tới tay tiên sinh mọc sừng, hắn ta không kìm được cơn giận, lập tức đi tìm vợ để tính sổ.
Con trai trưởng của hắn ta đang rúc vào trong lòng vợ nghỉ ngơi, vợ của hắn ta vẫn cứ khéo léo tao nhã như mọi khi, cảnh tượng ấy hồi đầu khiến hắn ta cảm thấy ấm áp, lúc này lại khiến cho hắn ta ngứa mắt chán ghét. Hắn ta đẩy phăng cửa ra, động tác thô lỗ ném đứa con đang ngủ say của mình cho bà vú và nha hoàn đang đứng hầu hạ bên cạnh.