Thật ra, để nói về hai người lúc lần đầu gặp nhau, làm phục vụ khách hàng, bảo vệ hoặc là dọn vệ sinh cũng không nói làm gì, dù làm gì thì cũng tốt hơn so với làm một người đàn ông nông thôn suốt ngày ở lại vùng núi khoe sức mạnh sinh tồn của mình. Chỉ là, suy cho cùng rất khó để cân bằng được.
An Thôi từng rất thân thiết và tốt tính với bọn họ, xưng huynh gọi đệ, cực kỳ coi trọng hai người đó.
Nhưng bây giờ thì An Thôi không cần bọn họ nữa, từ vị trí tâm phúc, là cánh tay trái cánh tay phải của An Thôi trở thành một tấm phông nền làm cảnh, trở thành người rảnh rỗi làm mấy chuyện tạp vụ.
Chuyện này vẫn chưa phải khó chịu nhất, khó chịu nhất là mấy người trước kia từng a dua nịnh nọt bọn họ, bây giờ đều có thể đạp bọn họ mấy phát, cuộc sống càng lúc càng trở nên phiền muộn. Chênh lệch khác biệt đến vậy, bọn họ cảm thấy tốt được mới lạ. Nhưng có làm gì cũng chẳng thể oán trách, tránh để lời này nọ truyền đến tai An Thôi.
Bọn họ và An Thôi vẫn còn lại chút tình nghĩa lúc xưa, nếu như chút tình cảm đấy cũng không còn nữa, sau này chỉ sợ bọn họ sẽ bị đẩy về chỗ cũ.
“Ôi, đừng nói đến mấy chuyện không vui vẻ này nữa, hai huynh đệ chúng ta đã lâu lắm không uống rượu cùng nhau rồi.” Giơ tay vỗ vỗ bả vai người huynh đệ lúc khó khăn của mình, rồi nói: “Tẩu tử ở nhà đã chuẩn bị xong rượu và đồ ăn rồi, đêm nay chúng ta phải uống cho thật đã... đi, đi thôi...”
Cùng là người có nỗi khổ tâm, hai người hẹn nhau đi uống một bữa ra trò.
Không ngờ rằng, lúc đang đi giữa đường, bọn họ đụng phải Lữ Trưng đang trên đường về nhà, anh ta gầy yếu đi nhiều.
Hai huynh đệ sáng mắt lên, một người mở miệng gọi Lữ Trưng lại.
“Lữ quân sư, huynh đi đâu đấy?”
Tình cảnh của Lữ Trưng cũng chẳng tốt hơn hai người họ là bao, mọi người đều nhìn thấy, ghi vào trong lòng.
Lữ Trưng đã trả giá rất nhiều vì An Thôi, hai năm thời kỳ đầu cực kỳ vất vả, không biết anh ta phải bỏ ra bao nhiều công sức và tâm huyết mới có thể từ từ mở rộng cơ nghiệp của An Thôi, giúp hắn có được vinh quang ngày hôm nay. Bây giờ lại nhảy ra một Hoa Uyên hợp gu của An Thôi hơn, mưu sĩ có tam quan không phù hợp với hắn như Lữ Trưng dần dần bị hắn lãng quên, trở thành phông nền ở bên cạnh. Nói thật, Lữ Trưng là một trong số ít thuộc hạ dưới trướng An Thôi vẫn bằng lòng tử tế với hai anh em bọn họ, bởi vậy bọn họ cũng cực kỳ tôn trọng Lữ Trưng, gặp nhau trên đường cũng sẽ vui vẻ chào hỏi, nói chuyện vài câu.
Lữ Trưng nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Hóa ra là hai vị tướng quân, Trưng vừa đi chúc mừng chủ công xong, bây giờ đang chuẩn bị về nhà đón giao thừa.”
Cho dù trong nhà Lữ Trưng chẳng có mấy người, nhưng ở nhà đón giao thừa đã là truyền thống bao năm nay.
Hai anh em liếc nhìn nhau, ôm quyền mời: “Bọn ta cũng ở ngoài một mình, đón giao thừa rất chán, không bằng quân sư nể mặt đi cùng bọn ta?”
Lữ Trưng gật đầu đồng ý.
Những ngày lễ tết như thế này nên có nhiều người mới tốt, nhiều người náo nhiệt hơn.
Hai anh em vui vẻ dẫn đường, rẽ bảy tám lần mới về đến nhà, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, người phụ nữ tướng mạo dáng người xinh đẹp đã đứng ngoài cửa chờ từ lâu.
“Phu nhân, mau đi chuẩn bị đồ ăn và rượu ngon, tối nay ta muốn uống với các quân sư thật đã.”
Người phụ nữ gật gật đầu, dẫn theo hai thị nữ đi xuống bưng đồ ăn ngon được làm sẵn từ trước lên.
Người em kết nghĩa ăn được hai miếng thì nói: “Tay nghề của tẩu tử tốt thật, lâu lắm rồi ta mới được ăn ngon như thế.”
Hai anh em khen ngợi luôn miệng, Lữ Trưng yên lặng ngồi bên cạnh nghe bọn họ nói mà chẳng nói lời nào.
Anh ta từng gặp vị phu nhân kia một lần, nghe nói trước kia cô ta là thê thất của một sĩ tộc nhỏ nào đó.
Bởi vì chiến tranh loạn lạc, lúc cô ta và người thân chuyển nhà sơ tán, rơi vào tay đám giặc Nam Man, bị trói trên lưng ngựa như chiến lợi phẩm.
Không biết là may mắn hay xui xẻo, đúng lúc đám giặc Nam Man định hưởng thụ chiến lợi phẩm của mình, đi được nửa đường thì đụng phải binh mã dưới trướng An Thôi.
Lúc ấy, sự nghiệp của An Thôi mới chỉ vừa bắt đầu, hai anh em kết nghĩa này là đại tướng được trọng dụng nhất dưới trướng hắn.
Trong đó, người anh kết nghĩa đã giết đám giặc Nam Man, cứu cô ta ra, vừa nhìn một cái đã không rời nổi mắt, chẳng nói hai lời, lập tức đưa cô ta về trướng của mình. Trong mắt Lữ Trưng, thủ đoạn ép mua ép bán như thế này, xét về bản chất có khác gì với đám người Nam Man đâu chứ, không phải đều là ép buộc à?
Có điều, vị phu nhân này chấp nhận số phận, Lữ Trưng cũng chẳng nói gì được. Anh ta không thích thói đời này, đàn ông cũng được, phụ nữ cũng thế, đều chỉ là một đám yếu đuối đáng thương trước mặt bọn độc ác thích cưỡng đoạt, cuối cùng vẫn phải chấp nhận coi người kia là “trời”, thật sự nực cười.
Lữ Trưng là một người không thích nói chuyện lắm, hai anh em cũng không cảm thấy có gì lạ.
Bọn họ uống được ba lượt rượu đã bắt đầu mặt đỏ tai hồng, nói chuyện cũng bắt đầu ngọng cả rồi, giọng nói lè nhè, lời nói cũng chẳng cân nhắc nữa.
Lữ Trưng nghe xong ù cả tai, âm thầm than thở.
Khó trách An Thôi không muốn ở gần hai người họ nữa.
Không giữ được bí mật, uống rượu vào rồi thì cái gì cũng dám nói, lâu ngày đương nhiên kiểu người lòng dạ hẹp hòi như An Thôi sẽ cảm thấy khó chịu.
Hai người này đang bàn tán về chuyện An Thôi mắc căn bệnh khó nói không sinh con được, mỗi người một câu ngạc nhiên không biết người kia mang thai kiểu gì...
Không chỉ An Thôi cảm thấy tam quan của bọn họ không hợp, Lữ Trưng cũng cảm thấy không thoải mái khi nghe bọn họ nói chuyện.
Nếu các khán giả cá muối ở đây, bọn họ sẽ biết được lý do là gì.
Bởi vì lời nói của hai anh em này thật sự từng câu từng chữ chọc thẳng vào điểm mấu chốt của đàn ông!
Người có tam quan bình thường như Lữ Trưng nghe vậy mà thoải mái được mới lạ.
Lữ Trưng nghe bọn họ nói một lúc thì lấy cớ đi ra ngoài cho tỉnh rượu để ra hành lang ngắm tuyết, tiếng động trong phòng càng lúc càng cách xa.
“Tuyết rơi rồi?”
Vầng trăng sáng trong tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, chút chuếnh choáng trong đầu Lữ Trưng bị phủi sạch không còn lại gì, đầu óc lộn xộn trở nên tỉnh táo hơn.
Trong lòng anh ta cũng có nghi ngờ, nghi ngờ này cũng giống với hai người đang ngồi trong phòng. Vietwriter.vn
Sao An Thôi có thể có con được?
Sao đứa trẻ này lại đến một cách trùng hợp như thế?
Thấy bây giờ ngày nào An Thôi cũng rất vui vẻ, xem ra không giống giả.
Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng anh ta không thể tùy tiện nói thành lời như hai người kia được.
Lữ Trưng vẫn rất tiếc mạng sống, nếu vì chuyện này mà chọc An Thôi giận dữ muốn giết anh ta, thì chẳng phải anh ta chết quá oan uổng rồi à?
Trí tưởng tượng của anh ta có bay bổng đến mức nào cũng không ngờ rằng Hoa Uyên lại có thể làm ra hành động không ra gì như thế, ngoài mặt chỉ mưu tính kế cho An Thôi, sau lưng lại muốn dồn chết hắn, càng không nghĩ tới máy gieo hạt giống mà Hoa Uyên sắp đặt lại chính là huynh trưởng của đế cơ Tây Xương. Người có suy nghĩ ngay thẳng sẽ không bao giờ nghĩ tới những chuyện vi phạm luân lý như vậy, trừ phi là kiểu người tinh tế có khả năng quan sát tốt như Khương Bồng Cơ, hoặc là kiểu người phóng khoáng mắc chứng tâm thần phân liệt nghiêm trọng như Hoa Uyên.
Lữ Trưng đang nghĩ ngợi lung tung thì chợt nghe thấy tiếng cót két của guốc gỗ đạp lên nền tuyết, một làn hương thơm bay vào mũi.
“Tiên sinh.”
Giọng nữ yếu đuối lại dịu dàng như nước, vị phu nhân kia duyên dáng thướt tha bước về phía anh ta, cầm một bát canh giải rượu.
Lữ Trưng từ chối uyển chuyển: “Ta không uống rượu mấy, không cần làm phiền phu nhân.”
Lữ Trưng không phải người độc thân, anh ta hiểu được người phụ nữ đang ám chỉ điều gì, đối xử với vợ của người khác chỉ nên kính trọng là được.
“Tiên sinh đừng căng thẳng, lang quân uống rượu với tam đệ trong phòng, hai người bọn họ uống say rồi, không biết chuyện ngoài này đâu.” Vị phu nhân kia cười ra tiếng, thấy Lữ Trưng vẫn giữ thái độ vừa kính trọng vừa xa cách thì nói: “Tiên sinh đừng hiểu lầm ta...”
Phu nhân âm thầm liếc nhìn căn phòng một cái, sau đó đột ngột đổ bát canh giải rượu ấm nóng lên người Lữ Trưng, giọng nói lớn hơn, không ngừng xin lỗi và giải thích với Lữ Trưng. Lữ Trưng không khỏi đen mặt, giơ tay hất người phụ nữ đang cầm khăn chà lau cho anh ta, sắc mặt vô cùng tức giận.
“Ta làm việc không cẩn thận, quý phủ có quần áo để ngài tắm rửa thay đồ, hay là tiên sinh đến phòng khách đổi quần áo, ta sẽ sai người đưa quần áo sang cho ngài.”
Lữ Trưng nhẫn nhịn không nói gì, nhắm mắt lại, giấu suy nghĩ trong mắt đi.
“Vậy đành phải làm phiền phu nhân cho người dẫn đường.”