Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1648

“Rốt cuộc phu nhân muốn làm gì, nói thẳng ra đi, sao lại phải quanh co lòng vòng, khiến người khác nghi ngờ như vậy?”



Khoảng cách từ nhà chính đến nhà khách rất ngắn, Lữ Trưng cũng âm thầm đoán mò vài lần, cuối cùng anh ta nghĩ chắc rằng người kia có chuyện muốn nhờ mình.



Lữ Trưng không nghĩ rằng một người phụ nữ mới chỉ gặp anh ta vẻn vẹn một hai lần sẽ cảm mến anh ta, đặc biệt là vị phu nhân từng trải này, nhưng bây giờ cuộc sống của cô ta vẫn đang rất yên ổn, đương nhiên là vì cô ta là một người thông minh cơ trí, cô ta không thể không biết “chồng” của mình là kiểu người thế nào.



Hai anh em kết nghĩa của An Thôi vốn là những kẻ lỗ mãng chẳng biết mấy con chữ, chỉ có mỗi sức mạnh chứ không không phải kiểu người biết suy nghĩ.



Nói khó nghe hơn một chút thì bọn họ chính là giặc cướp, không biết “lịch sự” là thế nào.



Những mặt xấu xa tồi tệ của người đàn ông đều hiện ra một cách rõ ràng trên người bọn họ.



Nhìn thấy phụ nữ có chồng nhưng xinh đẹp thì ép buộc chiếm giữ, trước giờ không hề cho rằng hành động của bọn họ có gì sai.



Tư duy của bọn họ cũng thú vị thật đấy.



Bởi vì “người phụ nữ có chồng” này là chiến lợi phẩm của người tộc Nam Man, cho nên sau khi bọn họ cứu chiến lợi phẩm ra khỏi tay người Nam Man, bọn họ sẽ có tư cách định đoạt “chiến lợi phẩm”, cho dù là tự mình chiếm đoạt hay là ban cho người khác thì đều là chuyện bình thường, hiển nhiên, theo lý nên làm.



Lữ Trưng cho rằng tư duy này không đúng, nhưng không thể phủ nhận đấy là pháp tắc trong thời loạn này.



Kẻ mạnh có tư cách tự do quyết định tài nguyên của mình, con kiến không có quyền tự quyết định cho bản thân mình.



Có điều...



Tuy là con kiến, nhưng bọn họ vẫn có quyền giãy giụa.



Lữ Trưng vừa dứt lời, hai người một trước một sau đi vào nhà khách, vừa mới xoay người, vị phu nhân kia đã hành lễ với anh ta rồi.



“Phu nhân đang gây sức ép cho ta đấy à?”



Cô ta đang định không trâu bắt chó đi cày hay là dùng đạo đức ép buộc Lữ Trưng đây.



“Đúng là ta có chuyện này muốn nhờ ngài. Nhưng mà... chắc chắn không hề có ý ép buộc tiên sinh.”



Lữ Trưng khẽ nhíu mày lại, anh ta không sợ phiền phức, nhưng không có nghĩa anh ta sẽ chấp nhận phiền toái mà tất cả mọi người đưa cho mình, anh ta không phải là nơi phân phát tình thương.



“Nếu phu nhân không ngại thì cứ nói ra ta nghe xem, nếu có thể giúp được thì đương nhiên ta sẽ giúp, nếu như không được, phu nhân cũng đừng nhờ chuyện này nữa.”



Lữ Trưng không từ chối thẳng, cũng coi như là cho đối phương một tia hy vọng.



Cô ta vẫy vẫy tay về phía cửa ngoài ngăn giữa phòng trong và phòng ngoài ở nhà khách, cánh cửa đơn sơ lập tức bị người khác mở ra, một gương mặt rụt rè nhút nhát xuất hiện. Lữ Trưng nhíu mày lại nhìn, phát hiện gã sai vặt tuấn tú mặt đỏ răng trắng kia là một cô bé, không cao lắm, dáng người cũng rất gầy, chỉ có ngũ quan trên gương mặt rất xinh đẹp. Nếu như cô bé được nuôi dưỡng béo tròn lên một chút nữa, khuôn mặt trưởng thành thêm một chút nữa, thì chắc chắn sẽ là một giai nhân khuynh thành.



“Phu nhân, người này là...”



“Lại đây, mau ra đây chào hỏi tiên sinh.” Phu nhân giơ tay ngoắc đứa trẻ lại đây, kéo tay cô bé rồi nói: “Không giấu gì tiên sinh, đứa bé này là con của ta và trượng phu trước, bởi vì năm xưa gặp phải họa Nam Man, trên đường sơ tán thì nhà chồng trước gặp chuyện ngoài ý muốn, bất hạnh bỏ mình. Để tránh tai vạ, ta bất đắc dĩ phải giấu đứa bé này đi, một mình dụ đám người Nam Man đi chỗ khác... Sau đó... Sau đó thì gặp được người hiện nay, ta mới đón đứa nhỏ này về nhà. Nhưng mà tính tình của trượng phu nóng nảy, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay là hắn đã tức giận rồi, ta đành bất đắc dĩ nói dối đứa trẻ này là cháu gái, để giữ lại hương khói của nhà mẹ đẻ nên mới để con bé lại, nuôi dưỡng nó. Mấy năm vừa qua còn yên ổn, nhưng mà càng lúc đứa trẻ này càng lớn, gương mặt họa thủy này cũng càng lúc càng giống ta, những ngày gần đây lại càng rõ hơn... Vì thế... Bất đắc dĩ... ta đành phải tìm cho con bé một lối thoát...”



Lữ Trưng thông minh như thế, nghe phu nhân kể xong thì hiểu cô ta đã gặp phải chuyện gì, trong mắt không khỏi ẩn chứa cảm giác chán ghét.



Dựa theo lời nói của vị phu nhân này, năm đó chồng vừa mới gặp nạn, cô ta bị người Nam Man bắt đi, nửa đường thì được hai anh em kết nghĩa của An Thôi cứu, ép buộc mang cô ta về trướng của mình. Đối mặt với những chuyện này, cô ta vẫn mạnh mẽ sống tiếp, nuôi nấng con gái, nhưng không ngờ rằng tướng mạo của con gái lại thừa hưởng cái đẹp của cô ta và chồng trước, trông còn xinh đẹp hơn cô ta, bây giờ tuổi cô bé lớn dần, lại bị anh em kết nghĩa của An Thôi nhìn trúng.



“Cô bé bao nhiêu tuổi rồi?”



Phu nhân nói: “Đã đến tuổi cài trâm rồi.”



“Mười hai tuổi rồi à?”



Lữ Trưng rất ngạc nhiên, cô bé gầy gò đứng trước mặt anh ta lúc này trông cùng lắm cũng chỉ chín, mười tuổi.



Lữ Trưng nhìn dáng người gầy gò của cô bé, đôi mắt cô bé to hơn bình thường, mái tóc khô xơ thưa thớt.



Nhưng mà mỹ nhân đẹp cốt cách chứ không phải vẻ ngoài, cho dù có như vậy, cô bé vẫn rất xinh đẹp.



Phu nhân cười khổ nói: “Hai năm trước, hắn vừa thấy đứa trẻ này đã có ý với nó rồi, nhưng mà ngại tuổi tác con bé còn nhỏ, vẻ ngoài non nớt chẳng tiện làm gì nên vẫn chưa ra tay. Trượng phu trước chỉ có mỗi mình con bé là cốt nhục, sao ta có thể để con bé đi đến bước đó được? Hai năm nay, ta chỉ có thể nghĩ cách khắt khe với con bé, thiếu ăn thiếu mặc, nếu không phải ta không nỡ, e là có hủy dung cũng phải xuống tay... Mẹ con đồng lòng, ta nào có muốn như vậy?”



Lữ Trưng nói: “Ngươi tính làm gì?”



Phu nhân nói: “Khẩn cầu tiên sinh lấy con bé.”



Lữ Trưng suýt thì sặc nước miếng.



Lời nói của vị phu nhân này đúng là quá đa nghĩa.



Phu nhân cũng tự biết mình nói sai, cô ta giải thích: “Ta biết tiên sinh là người có gia thất... Nếu ngài đồng ý, chỉ cần thu con bé làm thiếp cũng được, nếu ngài có lòng, thì nhận nó làm nghĩa nữ. Chuyện kết hôn sau này phải xem vận mệnh của nó, tuyệt đối không làm ảnh hưởng tới tiên sinh.”



Lữ Trưng nói: “Phu nhân thật sự rất coi trọng Lữ mỗ.”



Phu nhân nói: “Ta đã thấy được lòng dạ đen tối của tên súc sinh kia, dù tiên sinh có không tốt đến đâu thì vẫn tốt hơn hắn nhiều.”



Thời gian càng kéo dài, cô ta càng sợ hãi, hôm nay Lữ Trưng tới nhà, cô ta mới bất chấp như vậy.



Bỏ lỡ Lữ Trưng, e là tương lai của con gái mình sẽ bị hủy hoại mất.



Lữ Trương cân nhắc một lát, sau đó vẫn đồng ý giúp đỡ.



Anh ta nhân lúc hai anh em kết nghĩa của An Thôi đang say không biết trời trăng gì, nói thẳng anh ta nhìn trúng một người hầu trong phủ, muốn lấy một người.



Ở thời đại này, tặng nhau thiếp thất là chuyện bình thường, đừng nói đến chuyện anh ta chỉ muốn một người hầu.



Người kia say lắm rồi, mơ mơ màng màng đồng ý với anh ta.



Lúc Lữ Trưng rời đi, cô bé liên tiếp quay đầu lại nhìn người phụ nữ, đôi mắt tràn đầy nghi ngờ và oán hận.



“Ngươi tên gì?”



Lữ Trưng cởi áo choàng của mình ra phủ lên người cô bé để chắn gió.



“Nô gia họ Khang, tên Hâm Đồng.”



Lữ Trưng hỏi: “Ngươi có biết suy tính của mẹ ngươi không?”



Lữ Trưng nhìn thấy giày cỏ dưới chân cô bé đã rách rồi, lộ ra ngón chân bị lạnh đến mức xanh xao, trên hai tay cũng có vết nứt da, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió lạnh thổi tím cả lại. Người thông minh như anh ta, đương nhiên chỉ cần liếc một cái đã nhìn ra vì sao trong mắt cô bé này lại chứa đựng sự oán hận... điều này cũng khiến anh ta cảm thấy rất ngạc nhiên.



Sự oán hận kia dường như đã hình thành quá rõ ràng.



Cô bé im lặng hồi lâu, có vẻ như không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, một lúc lâu sau mới nói: “Nô gia nghĩ rằng... Bà ấy sợ nô gia cướp trượng phu của bà ấy, cho nên mới tìm mọi cách ngược đãi nô gia... Bây giờ lại nói mấy lời dối trá, giả vờ làm người mẹ hiền lành yêu con, thứ cho nô gia không thể đồng ý bừa được...”



Lữ Trưng nghe cô bé nói chuyện hùng hồn đầy lý lẽ như vậy, hoàn toàn ngược lại với dáng vẻ nhút nhát lúc nãy, thật sự khiến anh ta phải nhìn bằng cặp mắt khác.



Đây không phải một con thú con nhút nhát, dưới đệm thịt của nó còn giấu móng vuốt sắc nhọn.

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

“Vậy là ngươi cảm thấy bà ấy tặng ngươi cho ta, là để ngăn ngươi không tranh đoạt trượng phu của bà ấy à?”



“Ngày nào bà ấy cũng mắng mỏ ngược đãi ta, bây giờ lại nói là vì tốt cho ta, trên đời này làm gì có cái tốt nào như vậy?” Cô bé nói: “Sau khi phụ thân mất, nô gia chưa từng thấy bà ấy đau buồn một hôm nào, ngay ngày hôm đó đã lên giường của một người đàn ông khác rồi... Ta không biết, như vậy có được coi là mẹ tốt vợ hiền không?”



Lữ Trưng lắc đầu.



Con của anh ta mới biết bò thôi mà anh ta đã được cảm nhận trước cảm giác trong nhà có đứa con phản nghịch là như thế nào rồi.

Bình Luận (0)
Comment