Cô bé không nhịn được nhớ tới những lời Lữ Trưng từng nói lúc trước.
[Để sống thì dễ lắm, sống có thể diện và tôn nghiêm lại khó.]
Khang Hâm Đồng không dám tưởng tượng mình nhiều năm sau cũng sẽ lưu lạc tới tình cảnh thế này.
Sau khi nôn xong, cô bé lại ngồi bệt xuống đất ôm lấy đầu gối khóc lớn, cô bé vô cùng căm ghét giới tính của mình, Khang Hâm Đồng nức nở nói: “Tiên sinh... Phụ nữ trên thế gian này ai cũng như vậy, từ nhỏ đã phải chịu khổ rồi, vì sao còn có sự tồn tại của phụ nữ cơ chứ? Chẳng thà sinh ra rồi chết luôn cho xong!”
Cho dù mẹ có muốn tốt cho cô bé thì sao chứ?
Mẹ vì muốn tốt cho cô bé nên có thể không để ý tới mong muốn và suy nghĩ của cô bé, ép buộc cô bé, gây ra nhiều sự khắc nghiệt và giày vò tới vậy?
Điều mà bà ta cho là tốt, chẳng lẽ thật sự tốt đến như vậy sao?
Vì sao bà ta không hỏi thử mình xem, hỏi thử xem cái chết thể diện mà không đau khổ cùng với cuộc sống vẻ vang mà tràn đầy áp lực bạo lực, cái nào tốt hơn?
Loại tra tấn và bạo lực mang danh tình yêu, chẳng lẽ không phải là ngược đãi sao?
Lữ Trưng đúng lúc cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cô bé.
“Do ngươi hiểu biết quá ít nên trong đầu mới có thể có cái suy nghĩ lộn xộn lung tung như vậy, cũng như trước đây ngươi chỉ nhìn thấy cái ác của mẫu thân mình, mà không hề biết nỗi khổ của chúng sinh vậy. Cho dù là những người phụ nữ ở trong ngõ tối đó hay là những nạn dân khác quanh năm chưa từng được một bữa no, đối với bọn họ mà nói đau khổ nhất không phải là tra tấn trên người mình, ví dụ như đói khát, nghèo khổ, mà là vì loại tra tấn này không có điểm dừng, cho tới tận lúc chết mới có thể được giải thoát. Người còn sống lại không nhìn thấy chút hy vọng nào, chỉ có thể sống cẩu thả như một cái xác không hồn, thậm chí còn không biết rõ vì sao mình còn sống, chỉ biết ngày nào còn sống được thì vẫn phải sống ngày đó.... Loại giày vò không hề có tôn nghiêm này, thường còn khiến người ta khó chịu hơn cả tra tấn trên thể xác.”
Bình thường, dân chúng có thể chịu đựng được tra tấn trên thân thể, nhưng lại không thể chịu đựng được giày vò về mặt tinh thần.
Kết quả của việc không chịu đựng được là những kẻ có trong đầu suy nghĩ dùng cái chết để trốn tránh như Khang Hâm Đồng.
Đây chính là đi từ ngõ cụt này sang một ngõ cụt khác.
“Có hiểu biết nhiều hơn nữa thì có thể làm được gì?”
Dù sao thì Khang Hâm Đồng vẫn chỉ là một cô nhóc mới tròn mười hai tuổi.
Mặc dù cuộc đời của cô bé có chòng chành, nhưng vẫn chưa phải đối mặt trực tiếp với địa ngục trần gian tàn khốc nhất, thế giới của cô bé vẫn là không trắng thì đen.
Lữ Trưng lại muốn dạy cho cô bé biết “bụi” là thế nào.
“Không phải người phụ nữ nào trên thế gian cũng sẽ như vậy hết, chỉ là thói đời chẳng yên, ai cũng có thể lưu lạc tới loại cục diện như thế này.” Lữ Trưng nói: “Dùng sắc đẹp hầu hạ người khác là một con đường tắt, nhưng không phải con ‘đường tắt’ nào cũng có thể dẫn tới độ cao giống nhau. Cùng là ‘dùng sắc đẹp hầu hạ’, nhưng mục tiêu ‘hầu hạ’ cũng phân theo cao thấp sang hèn. Nếu như mục tiêu của ngươi là kế phụ của mình, thì gái giang hồ kia hơn phân nửa sẽ là khắc họa cho nửa đời sau của ngươi, nếu như lựa chọn một hậu duệ quý tộc quyền cao chức trọng, hay bá chủ thiên hạ, vậy thì lại là cục diện khác. Như thế chẳng phải do ngươi thiếu hiểu biết hay sao?”
Khang Hâm Đồng không nói lại được.
Một lúc lâu trôi qua, cô bé bối rối cúi đầu xuống.
“Nô gia không cảm thấy mình có năng lực như vậy.”
Khang Hâm Đồng biết vốn liếng của mình rất tốt, được thừa kế mặt ưu tú nhất của cha mẹ đẻ, có thể thấy rõ phần nào điều đó thông qua ánh mắt càng ngày càng kỳ cục và nóng cháy của vị kế phụ kia hai năm nay. Cho dù vẫn chưa trải đời, nhưng cô bé biết rõ lòng dạ của người kia, đó là loại ánh mắt tràn ngập chiếm hữu của dã thú, không hề che giấu một chút nào. Lần nào mẹ biết cũng kích động thất thố, càng ngược đãi cô bé hơn, điều này khiến cô bé xuất hiện một loại ảo giác...
Nếu như người đàn ông kia ngoan ngoãn phục tùng cô bé, mẹ sẽ không dám ngược đãi cô bé nữa.
Được ám chỉ dần dần, khiến cho suy nghĩ như vậy xuất hiện trong đầu cô bé.
Dùng thân thể của chính mình để đổi lấy quyền lợi trong tay đàn ông, mượn điều này để chèn ép mẹ của mình, cuộc sống của cô bé sẽ tốt đẹp hơn.
Đúng như Lữ Trưng nói, cô bé hiểu biết ít, tầm mắt hạn hẹp cản trở sức tưởng tượng của cô bé.
Lựa chọn tốt nhất mà cô bé có thể nghĩ tới được chỉ có việc này, mục tiêu của cô bé cũng chỉ có kế phụ.
Dưới tình hình như vậy, sao cô bé có thể cho rằng với tư chất bình thường của mình lại có thể hấp dẫn được người có quyền thế hơn cả kế phụ cơ chứ?
Lữ Trưng thở dài lắc đầu.
“Ngươi có biết Liễu Hi là ai không?”
Khang Hâm Đồng lắc đầu.
Cho dù Khương Bồng Cơ là một chư hầu lớn mạnh nổi tiếng khắp thiên hạ, nhưng những dân chúng ở dưới tầng chót của xã hội không nhiều người biết đến cô. Đông Khánh còn ổn, độ nổi tiếng của Khương Bồng Cơ khá cao, rất nhiều người đều biết vị chư hầu này tên họ thế nào, xuất thân từ đâu, giới tính nam hay nữ. Dân chúng bên Nam Thịnh lại lơ mơ hơn một chút, bọn họ biết trên đời này ngoài Nam Thịnh ra còn có những quốc gia khác đã là không tệ rồi, càng đừng nói tới chư hầu nước khác.
Tới cuộc sống của chính bọn họ còn khó có thể duy trì được, làm gì có thời gian rảnh rỗi quan tâm những việc đó?
Cho dù bọn họ có muốn cũng không có con đường nào để bọn họ tìm hiểu.
“Liễu Hi là một cô gái.”
Khang Hâm Đồng bỗng cảm thấy khó hiểu, cô bé đoán: “Mỹ nhân tuyệt sắc?”
Lữ Trưng nhớ lại khuôn mặt của đồng bọn năm đó, lắc đầu phủ định.
Cô gái đó rất được các cô nhóc ở quân Lang Gia yêu thích, nhưng chưa từng nghe nói có chàng trai nào thích cô ấy, miệng thối lại nghịch ngợm, có nghiến răng nghiến lợi cũng không kịp.
Ngược lại, Tử Hiếu được xưng là một cành hoa của Lang Gia lại có duyên đàn ông tốt hơn người phụ nữ chính tông kia không biết bao nhiêu lần.
“Cô ấy không phải là mỹ nhân tuyệt thế, quả thật là một kẻ dáng người dạng chó, nhưng có rất ít người chú ý tới khuôn mặt của cô ấy. Thật ra, cho dù cô ấy có xấu tới mức nào đi nữa, hoặc là xinh đẹp tới mức nào, thân thể khỏe mạnh hay tàn phế, cũng chẳng có nghĩa lý gì với cô ấy hay những người xung quanh cô ấy cả.”
Khang Hâm Đồng khỏi: “Vì sao lại như vậy?”
Vietwriter.vn
“Bởi vì những người có tư cách nhìn thẳng vào mặt cô ấy trên đời này không nhiều lắm. Mọi người đều cúi đầu trước cô ấy, thứ đầu tiên nhìn thấy sẽ là chân mà không phải mặt.”
Khang Hâm Đồng hỏi: “Vị ấy là nương nương à?”
“Nương nương?” Giọng Lữ Trưng mỉa mai, anh ta cong môi: “Nương nương có tôn quý đến mức nào thì vẫn phải nương tựa vào trượng phu, vào nhà mẹ đẻ, một khi nước mất nhà tan, trượng phu không sủng, nhà mẹ đẻ bỏ mặc, nương nương dưới một người trên vạn người cũng sẽ có lúc phải lưu lạc trong ngõ tối, sao có thể đánh đồng với cô ấy được.”
Khang Hâm Đồng không nghĩ ra được, “Liễu Hi” mà tiên sinh nhắc đến rốt cuộc là ai?
Liễu Hi là một cô gái, nhưng lại có thân phận còn tôn quý hơn cả “nương nương”, chẳng lẽ nào cô ấy là hoàng đế hay sao?
Cô bé rụt rè hỏi lại: “Người có thân phận còn tôn quý hơn cả nương nương, không phải là hoàng đế thì chính là thần tiên trên trời...”
Lữ Trưng nói: “Thật ra cũng không phải là hoàng đế, dù sao vẫn chưa chiếu cáo thiên hạ hay đăng cơ gì, nhưng cũng gần như vậy, là một hoàng đế hữu thực vô danh.”
Lãnh thổ Đông Khánh có thể xây dựng được một vương triều, Khương Bồng Cơ chiếm cứ được vùng trị vì còn lớn hơn cả Đông Khánh, tất nhiên cũng có tư cách xưng đế.
Có điều, dã tâm của cô hiển nhiên không phải là thứ mà một Đông Khánh có thể cất chứa được.
Nam Thịnh cũng là một mục tiêu mà mũi kiếm của cô hướng tới.
Khang Hâm Đồng nghe tới mức há hốc miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tràn đầy khiếp sợ.
“Càng đi lên cao, tất nhiên có thể thấy càng xa hơn. Cho dù ngươi không đạt tới trình độ như của cô ấy, nhưng nhìn thấy cô ấy, ngươi có thể sẽ nhớ tới một điểm - dung nhan của phụ nữ không phải phúc cũng chẳng phải họa, chỉ là được cha mẹ ban tặng, là một thứ đã có từ khi chào đời. Cho dù là phận gái, nhưng cũng không phải cứ sinh ra thì sẽ chịu khổ.” Lữ Trưng cười gảy cái ót của cô bé, nói: “Chỉ cần ngươi đứng ở vị trí cao hơn người khác, dung mạo của ngươi cũng chỉ là thứ để bọn họ khen ngợi ngươi mà thôi, ngược lại sẽ thành con mồi mà bọn chúng thèm khát, giống như mẫu thân của ngươi, chỉ là một con mồi.”
Khang Hâm Đồng nghe mà đôi môi tái nhợt.
“Mẫu thân của ngươi quả thật có sai, nhưng cô ta hy vọng ngươi có thể sống có tôn nghiêm, chuyện này là thật lòng.”
Lữ Trưng hiếm thấy kiên nhẫn nói nhiều như vậy, ngay cả bản thân anh ta còn cảm thấy kinh ngạc.
Nếu như Vệ Từ cũng là một cá muối trong kênh livestream, tâm trạng lúc này của anh chỉ có thể gõ 666 liên tục mới thể hiện được phần nào thôi.
Lữ Trưng sẽ chẳng bao giờ biết được, những lời nói này của anh ta sẽ khiến cho vận mệnh của Khang Hâm Đồng khác biệt tới mức nào.