Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1651

Thành kiến và thù hận ngày dồn tháng chứa, dù Lữ Trưng có nói khô cả họng, Khang Hâm Đồng cũng sẽ không thể nào lập tức hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ cô bé, nhưng cô bé bằng lòng dùng tâm thái công bằng, đứng ở góc độ của mẹ mình để suy nghĩ về chuyện này, đây cũng là tiến bộ cực lớn rồi.



Chuyện của mẹ có thể để lại sau này suy nghĩ, chuyện hiện tại mà Khang Hâm Đồng quan tâm hơn chẳng hạn như...



“Tiên sinh cũng muốn nô gia làm thiếp thất cho ngài sao?”



Trẻ con và người lớn khác nhau, người lớn khi đề cập đến những chuyện này chắc chắn sẽ nói giảm nói tránh vì họ biết những chuyện này không thể nói “toạc móng heo”, thậm chí cao giọng bàn tán cũng là chuyện đáng xấu hổ, nhưng trẻ con thì không nghĩ nhiều như vậy, trẻ con thẳng thắn hơn rất nhiều.



Lữ Trưng dùng lòng bàn tay vỗ trán cô bé một cái, nói: “Nha đầu hôi sữa, cái đầu này còn chưa bằng nách của người ta đâu, ngươi thực sự coi mình có dung mạo như thiên tiên đấy hả? Trên đời này không phải tên đàn ông nào cũng bất luận trắng đen như kế phụ ngươi đâu. Nếu như ngươi mười tám, mười chín tuổi, hỏi vấn đề này thì ta còn chịu suy nghĩ cân nhắc. Giờ ngươi có bề ngoài tám, chín tuổi thì chỉ cần là đàn ông bình thường sẽ chẳng ai để mắt đến đâu.”



Khang Hâm Đồng đỏ mặt, bĩu môi nói: “Nô gia đã mười hai rồi.”



Lữ Trưng xoa đầu cô bé.



“Gió lớn, hồi phủ đi.”



“... Vâng.”



Khang Hâm Đồng không kìm được mà vùi hai gò má gầy gò, đỏ hồng vào trong áo choàng, khóe mắt hơi đỏ.



Phủ của Lữ Trưng lớn hơn của kế phụ Khang Hâm Đồng, nhưng cũng đơn giản hơn rất nhiều, cho dù là cổng lớn hay phòng khách chính chiêu đãi tân khách đều không có gì trang trí, rất đơn giản, trên vách tường chỉ khắc vài hoa văn tô điểm, trông đơn giản nhưng lại có vẻ thư thái và lịch sự tao nhã. Còn vị kế phụ kia của Khang Hâm Đồng thì chỉ hận không thể bày hết những vàng bạc châu báu cướp được khi thắng trận ra ngoài, để người ngoài có thể nhìn thấy chiến lợi phẩm của hắn phong phú nhường nào.



Nghĩ đến đây, Khang Hâm Đồng không kìm được suy nghĩ lung tung.



Lữ tiên sinh nói mẹ cũng là chiến lợi phẩm, nên kế phụ luôn thích bắt bà ăn mặc xinh đẹp động lòng người, bắt bà tham gia những buổi tụ tập với những phu nhân lắm lời kia có phải cũng là một cách khoe khoang không? Khoe khoang chiến lợi phẩm của mình là phu nhân xuất thân sĩ tộc, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn hàm dưỡng có hàm dưỡng, toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào không tốt. Trái lại, những phu nhân kia lần nào cũng thấp hơn một cái đầu so với mẹ...



“Từ ngày mai, con hãy dùng thân phận nghĩa nữ của ta để ở lại trong phủ.” Lữ Trưng nhận lò sưởi tay mà tôi tớ đưa tới, cảm giác ấm áp lập tức xua tan đi giá lạnh nơi đầu ngón tay, anh ta nói: “Phủ này ngoài ta và con ra, không có chủ nhân thứ ba. Bình thường nếu thiếu gì cứ đi tìm thẳng quản gia. Phủ này ngoài vài bà tử vẩy nước quét nhà ra, cơ bản đều là nam tử, con lại là nữ nhi, bên người dù sao cũng phải có vài thị nữ chăm sóc sinh hoạt thường ngày, ngày mai ta sẽ bảo quản gia tới chỗ môi giới chọn vài người, tự con lựa hai người và giữ lại bên cạnh đi...”



Khang Hâm Đồng đứng yên tại chỗ, bàn tay nhỏ gầy đến mức da bọc xương nứt nẻ ửng đỏ siết chặt vạt áo hai bên.



“Sao tiên sinh lại đối xử tốt với nô gia như vậy?”



Cô bé không nghi ngờ Lữ Trưng có ý đồ xấu, nhưng cô bé không thể nào hiểu được vì sao Lữ Trưng lại đối xử tốt với cô bé như vậy? Nên biết con người dưới gầm trời này, dù cha mẹ nuôi con thì dự tính ban đầu cũng chỉ vì kéo dài huyết mạch, nối dõi tông đường, người thật sự không có tư tâm gì chỉ e hiếm như lông phượng vảy rồng.



Lữ Trưng nói: “Chẳng có lý do gì đặc biệt, nếu thật sự có thì đại khái cũng vì gần đây nhàn rỗi nên chán quá ấy mà.”



Khang Hâm Đồng lộ vẻ ngạc nhiên, đây cũng được coi là lý do sao?



Dù cô bé không hiểu Lữ Trưng có thân phận gì nhưng ngay cả kế phụ tính tình nóng nảy, hở chút là động tay động chân, sau khi say rượu không ai có thể khuyên can được mà vẫn cung kính có thừa với Lữ Trưng như vậy, có thể thấy Lữ Trưng hẳn là một nhân vật lớn. Nhân vật lớn chẳng phải một ngày trăm công nghìn việc, không có chút thời gian rảnh rỗi nào sao?



Lữ Trưng lại nói: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Tóm lại với con mà nói chẳng phải chuyện xấu gì, con cũng chẳng có gì đáng để người ta mưu đồ đâu.”



Khang Hâm Đồng quẫn bách, nói: “Nô gia không biết tự lượng sức mình, để tiên sinh chê cười rồi.”



Lữ Trưng bảo quản gia dọn phòng cho khách để Khang Hâm Đồng ở tạm.



Khang Hâm Đồng thấy anh ta không định rời đi nên không kìm được lòng hiếu kỳ, hỏi thêm mấy câu.



“Lúc trước, tiên sinh nói đã có gia thất rồi đúng không?”



Lữ Trưng chậm rãi thổi nguội chén trà, tiện thể châm cho cô bé thêm một chén.



Những năm gần đây, Khang Hâm Đồng sống rất cực khổ nhưng hồi nhỏ cũng từng được sống trong giàu sang, vừa ngồi xuống liền tỏa ra khí chất không thể nào giả được, vừa nhìn là biết cô bé được giáo dục rất tốt. Lữ Trưng thuận miệng đáp: “Có, nhưng họ không ở đây, ở đây loạn quá, ta không yên tâm.”



Khang Hâm Đồng thả lỏng đề phòng, trông khá nhu mì, cái miệng lại rất thích trò chuyện, cứ ríu rít mãi không ngừng.



Lữ Trưng không khỏi nhớ tới một người.



Khang Hâm Đồng biết chừng mực, không dò hỏi quá nhiều chuyện riêng của Lữ Trưng mà chuyển chủ đề sang Khương Bồng Cơ.



Hai tay cô bé nắm chặt chén trà, thấp giọng nói: “Tiên sinh có thể kể thêm về Liễu Hi kia không?”



Lữ Trưng không bất ngờ.



“Cô ấy từng là đồng môn của ta.”



Đôi mắt Khang Hâm Đồng vốn đã lớn, giờ vì kinh ngạc mà trợn to tròn hơn.



“Đồng môn? Nhưng nàng ấy không phải nữ tử sao? Làm sao có thể là đồng môn của tiên sinh được?”



Lữ Trưng nói: “Vì từ nhỏ, cô ấy đã bị phụ thân cho ăn mặc như nam nhi, mãi cho tới nhiều năm trước mới để lộ cho thiên hạ.”



“Người ngoài đâu phải bị mù hết, sao không thể nhận ra nàng ấy là nữ nhi chứ…” Khang Hâm Đồng nói xong thì nhìn thấy Lữ Trưng có ánh mắt khó tả, lập tức ý thức được mình đã nói sai, hoảng hốt chữa cháy: “... Tiên sinh, không phải nô gia muốn nói ngài đâu…”



“Không nhận ra cũng bình thường thôi, dù sao… cũng không có nữ tử nào giống như cô ấy cả…”



Khi đó, đàn ông vẫn còn thịnh hành nữ hóa, Khương Bồng Cơ trà trộn vào cũng rất hòa hợp.



Thật tình không ngờ, cô lại là người trong mộng của rất nhiều thiếu nữ sĩ tộc thanh xuân ngây thơ.



Dường như Lữ Trưng nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt lập tức vặn vẹo.



Mặt dù thời gian qua lại giữa anh ta và Khương Bồng Cơ không dài nhưng cô vẫn thành công để lại bóng ma ác mộng trong lòng Lữ Trưng suốt thời gian ấy.



Nhưng dù sao, Lữ Trưng cũng không vì vậy mà hoàn toàn phủ định Khương Bồng Cơ.



“Liễu Hi này từ nhỏ không có danh tiếng gì, đến quận Hà Gian nghe ngóng một vòng thì đa số mọi người cũng chỉ mơ hồ biết có một vị lang quân như vậy, ở trong nội trạch một thời gian dài, tây tịch tiên sinh là Ngụy Uyên - danh nho Đông Khánh, còn những tin tức khác thì không thể nghe ngóng được.” Lữ Trưng nói: “Mười hai tuổi, cô ấy mới bắt đầu nổi tiếng, huấn luyện bộ khúc, thanh trừ thổ phỉ, bái sư Uyên Kính. Ba năm sau, Đông Khánh nhiều lần xảy ra nội loạn, tam tộc Bắc Cương hùng hổ dọa người, thứ muội của Liễu Hi được tứ hôn cho tứ hoàng tử Đông Khánh Vu Mã Quân, cô ấy thay cha đưa thứ muội đi gả chồng, không lâu sau thì bị giam lỏng ở Thượng Kinh.”



“Giam lỏng?” Khang Hâm Đồng kinh ngạc kêu lên.

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Lữ Trưng nói: “Chuyên này liên quan đến tranh đấu giữa hai phái trong triều đình Đông Khánh, nguyên nhân bên trong tương đối phức tạp... Hoàng đế Đông Khánh muốn ổn định quyền thế, hạ lệnh sĩ tộc điều động con em trong tộc lên kinh làm con tin để kiềm chế các phe. Nếu sau này, con có hứng thú thì có thể nghiên cứu thử...”



“Vậy làm sao nàng ấy thoát được?”



Lữ Trưng nói: “Ta không biết cô ấy đã nghĩ ra cách gì để trốn thoát, vì chưa thấy cô ấy có hành động gì thì Thượng Kinh đã xảy ra động đất rồi.”



Thượng Kinh động đất, hoàng thất dời đô, từ bỏ đô thành hoang phế, dời đô đến Kham Châu, từ bỏ cả dân chúng vùng đất ấy.



Trước đó chỉ là những hành động bé nhỏ, trận động đất tại Thượng Kinh mới là điểm xuất phát khiến cô nổi tiếng thiên hạ.

Bình Luận (0)
Comment