Mấy người này cho rằng cô bị điếc à?
Nếu như thật sự muốn nói xấu sau lưng cô, thì ít nhiều gì cũng phải ra xa một tí rồi hãy nói xấu chứ.
Khoảng cách gần như thế này, có khác gì giáp mặt nói xấu đâu?
“Tính tình của đám Dương Tư càng ngày càng như công chúa, siêu khó hầu hạ.”
Khương Bồng Cơ không nhịn được lắc đầu, vẻ mặt của cô bất đắc dĩ nhưng lại vô cùng cưng chiều.
Trước đây cô luôn muốn thống lĩnh quân tiên phong, chỉ hận không thể trở thành một đại tướng, bọn họ thì sống chết ngăn cản cô, chỉ thiếu nước một khóc hai nháo ba thắt cổ thôi. Không ngăn được cô liền tỏ vẻ vô cùng uất ức, rất bất đắc dĩ, tới mức cô tự nhiên nảy sinh cảm giác áy náy. Bây giờ cô đã rút kinh nghiệm xương máu, định bụng thay đổi từ trong căn bản ra ngoài, vậy mà tới cả những người thành thật như Lý Uân cũng không thích ứng được, cứ như từ đầu tới cuối, lúc nào cũng là cô sai vậy.
Khương Bồng Cơ uất ức trong lòng, nhưng mà cô không nói ra.
Bởi vì chúng thần đều đã lui hết xuống, bọn họ không biết mình vừa bị chủ công cà khịa, ngược lại đám cá muối lại thấy giận dữ bất bình thay cho bọn họ.
Nghe thử xem, nghe thử xem những gì Khương Bồng Cơ nói đi, có còn là tiếng người hay không?
[Thời Anh - Chan]: Có thể thấy được, trong lòng bác Streamer thật sự là không có một chút biết điều nào hết.
[Bảo Nhàn]: Các tiểu công túa mới là người uất ức đó, cô biết không? Bác Streamer này, lúc bác nói mấy câu này, lương tâm có biết đau không thế?
[Ngồi Trên Mộ Ngắm Trăng]: A, bác Streamer xấu xa này! Muốn để cho đám Tiểu Dung Dung quay lại nghe thử quá, để bọn họ thấy rõ được bộ mặt thật của bác Streamer.
Rõ ràng người nên thấy uất ức phải là bọn họ đó, biết không?
[Tổng Giám Cắt Gội Sấy]: Lúc trước có người nói với tui là bác Streamer thay tính đổi nết rồi, tui còn không tin, ai dè vậy mà lại là thật.
Chỉ cần là những người có chút hiểu biết về kênh livestream này thì đều biết cái tính nết bốc mùi của Khương Bồng Cơ.
Tục ngữ nói rất hay, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Bắt một người phóng túng, không biết kiềm chế, chỉ thích tự do lại bó mình ở nơi hậu phương, ngồi nhìn người khác quẩy bung nóc, chuyện này đúng là vô cùng hành hạ cô.
Đám cá muối vẫn luôn cho rằng cần chính đã là giới hạn của cô luôn rồi, nhìn thấy đánh giặc, nhất định cô sẽ để lộ nguyên hình, ai mà ngờ được cô lại thật sự sửa tính.
Vậy mà tới cả nơi cô yêu thích nhất như chiến trường, cô cũng không chơi nữa.
[Cha Mày]: Cứ nhìn như thế không cảm thấy khó chịu à?
Khương Bồng Cơ nói: “Thật ra thì chưa tới mức khó chịu, chỉ là tôi có hơi không quen mà thôi...”
Quân đoàn 7 là phòng tuyến thứ nhất đối diện với quân địch của Liên Bang, là mũi đao sắc bén nhất, nơi nào có chiến tranh thì bọn họ sẽ được phái tới nơi đó.
Cho dù cô không thích chiến tranh, nhưng nhiều năm như vậy đã thành thói quen rồi, đối với cô mà nói, việc chiến đấu cũng bình thường đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.
Để một người sinh ra vì chiến đấu như cô phải lui lại phía sau, nhìn người khác ra ngoài chiến trường, gặp phải mối nguy không rõ sống chết, mà người có sức chiến đấu như cô lại không thể ra ngoài tự mình giết địch, ngược lại còn phải kiềm chế sự khát máu đang rục rịch trong người... Cho dù là từ góc độ nào đi nữa, cô cũng thấy không quen.
Có điều...
Không quen cũng phải quen.
Khương Bồng Cơ hít sâu một hơi, kìm nén lòng mình.
[Cha Mày]: Sớm hay muộn cô cũng phải quen thôi. Mà này, cô không lo lắng bọn họ sẽ gặp chuyện ở chiến trường sao?
Khương Bồng Cơ là người như thế nào, lão thủ trưởng vẫn rất hiểu cô.
Cô yêu thương chiến trường nồng nhiệt, ngoại trừ sự khát máu từ trong xương tủy, phần lớn là vì người khác.
Cô giết được nhiều kẻ địch thì quân địch mà người khác đụng phải sẽ ít đi, tự nhiên áp lực của họ sẽ nhẹ hơn một chút.
Đương nhiên, những lời nói sến sẩm buồn nôn này, cô không thể nói ra miệng được, người khác chỉ có thể tự mình cảm nhận thôi.
Quả nhiên, Khương Bồng Cơ phủ nhận.
“Tôi lo lắng cho bọn họ làm gì? Bọn họ cũng không phải là trẻ em mới ba tuổi đầu, lên chiến trường còn cần tôi trông chừng? Võ tướng vốn dĩ chính là một cái nghề phải để đầu ở dưới thắt lưng, ai sợ chết thì sẽ không làm được việc này đâu.” Khương Bồng Cơ nói: “Lo lắng? Đúng là chuyện vô nghĩa.”
[Cha Mày]: Ôi, đúng là con gái nghĩ một đằng nói một nẻo.
Khương Bồng Cơ lại không cho rằng mình là người nghĩ một đằng nói một nẻo, trên đời này làm gì còn có ai trước sau như một hơn cả cô chứ.
“Họ Khương này trước đây chưa từng dối trá, tôi còn lâu mới làm bộ làm tịch dối trá như thế, tôi nghĩ cái gì thì sẽ nói cái đó ngay.”
Lời nói của cô rất tử tế nghiêm chỉnh, lão thủ trưởng lạnh lùng trả lại cô hai chữ “ha ha”.
“Lão thủ trường là người đứng đắn, chị đừng có học xấu từ đám cá muối trong kênh livestream kia. Chị phải vô cùng uy nghiêm mới đúng chứ...”
Dưới ảnh hưởng của hơn năm triệu cá muối, Khương Bồng Cơ đã không thể nhìn thẳng vào hai chữ này từ lâu rồi.
Bởi vì hàm ý ẩn sau mỗi một chữ “ha ha” đều là “Năm ngoái tui đã mua cái đồng hồ*”.
* Năm ngoái tui đã mua cái đồng hồ (wqnmlgb) là viết tắt của câu chửi người.
Nhìn thấy câu “ha ha” dày đặc ý tứ trào phúng kia, cô biết ngay là lão thủ trưởng đã học được không ít điều từ kênh livestream này.
Cuộc sống sau khi về hưu thật sự nhàn nhã như vậy hả?
[Cha Mày]: Vậy thì tôi đổi câu khác vậy. Khương Tiểu Cửu, tôi khuyên cô có liêm sỉ chút đi.
Khương Bồng Cơ: “...”
Sau khi cuộc họp này kết thúc, cơ bản xác định được đội hình tiên phong đối chiến với An Thôi.
Ngoại trừ những gương mặt quen thuộc, Khương Bồng Cơ còn để bạt mấy gương mặt trẻ tuổi nữa.
Có điều, người mới có nghĩa là trẻ tuổi, cũng có nghĩa là không đủ kinh nghiệm, nếu đụng phải mấy tay già đời trên chiến trường, bọn họ rất dễ bị lợi dụng sơ hở. Nguồn : Vietwriter.vn
Dưới tình huống bình thường, rất nhiều người đều thích dùng những lão tướng với kinh nghiệm phong phú hoặc năng lực tuyệt đỉnh.
Còn những tướng lĩnh mới, ngoại trừ những người có chiến công, năng lực tác chiến mạnh tới mức khiến người ta chú ý, nếu không thì đều phải kiếm kinh nghiệm vài năm.
Những người thường xuyên sử dụng người mới như Khương Bồng Cơ thật ra rất ít thấy.
“Vì sao chứ? Trước đây cô ấy thiếu người, không thể không đề bạt người mới lên, nhưng bây giờ đâu có thiếu... Hẳn là phải coi trọng sự ổn thỏa chứ? Chẳng lẽ cô ấy còn đề phòng chúng ta?” Dương Đào hiếm khi mới bàn thuyết âm mưu một lần, vậy mà phỏng đoán của anh ta lại thô bạo đến mức khiến người ta phải á khẩu: “Mà trông cũng không giống. Cho dù không tiếp xúc nhiều, nhưng theo như ta quan sát mấy hôm nay, Liễu Lan Đình không phải là loại tiểu nhân hai mặt...”
Nếu như Khương Bồng Cơ là loại tiểu nhân ngoài miệng nói trọng dụng đề bạt, sau lưng lại âm thầm tính kế, Dương Đào còn lâu mới có thiện cảm cao tới vậy với cô.
“Đây không phải là vấn đề thiếu người hay không thiếu người.” Nhan Lâm giải thích, thấy Dương Đào vẫn mờ mịt, anh ta liền đưa ra một ví dụ phổ thông: “Nếu như Chính Trạch là người có tài năng nhưng lại bị áp chế nhiều năm, là một tướng quân không có hy vọng thăng tiến, huynh sẽ nghĩ sao? Ngày tháng qua đi, cho dù không sinh ra oán hận thì cũng sẽ đánh mất sự tiến thủ. Hoặc là hậm hực bất bình, hận đời, hoặc là hoàn toàn suy sụp, được chăng hay chớ, nếu như lúc này quân địch lại phái người tới xúi giục, cho người ta nhìn thấy tương lai xán lạn, rất ít người sẽ không động lòng. Liễu Công mạnh dạn, bắt đầu sử dụng người mới, cho bọn họ cơ hội để lập công thăng chức, không chỉ có thể bồi dưỡng được những người trẻ giỏi giang, mà đây cũng là thủ đoạn cô ấy dùng để lay động lòng người. Cũng chính vì thế mà nội đấu dưới trướng Liễu Công mới ít.”
Phần lớn nội đấu trên thế gian chỉ có một phần nhỏ là do chính kiến lập trường, còn lại thì đều do xung đột lợi ích.
Nói cách khác đơn giản hơn, cái này gọi là sư thì nhiều, cháo thì ít.
Nhiều thầy tu như vậy mà phải ăn chung cùng một bát cháo, cướp tới cướp lui liền sinh ra lòng căm tức, tự nhiên sẽ không dừng lại được.
Làm sao để giải quyết được mâu thuẫn này?
Phần lớn các chư hầu đều dùng cách đứng giữa điều hòa, khuyên nhủ thầy tu này là hòa khí phát tài, khuyên nhủ thầy tu nọ là lấy đại cục làm trọng, rốt cuộc thì bát cháo này dành cho ai, căn bản vẫn không có phương án giải quyết. Biện pháp này chính là ba phải, cứ thế cho tới cùng, cần đánh thì vẫn phải đánh.
Khương Bồng Cơ thì lại không làm vậy.
Khi người khác tranh đoạt nhau vì một bát cháo, cô sẽ không ra mặt ba phải, ngược lại còn tung ra mấy cái bánh bao to trắng.
Cho dù làm như vậy cũng có mạo hiểm, nhưng trong mắt Nhan Lâm, đây là một biện pháp tốt để giải quyết vấn đề từ trong cốt lõi.
“Thì ra là vậy.” Dương Đào tỏ vẻ đã hiểu.