Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1656

Bây giờ vẫn đang là tiết xuân se lạnh, tuyết đọng mới tan.



Trong không khí tràn ngập cảm giác lạnh lẽo.



Có điều, cảm giác lạnh lẽo bên ngoài vẫn không thể làm dịu lại lửa giận đang tăng vọt trong nội tâm An Thôi được.



Chẳng ai có thể ngờ được rằng Khương Bồng Cơ lại chọn một biện pháp gần như tổn người cũng chẳng lợi mình như vậy, chỉ còn cách vụ cày bừa mùa xuân nửa tháng liền phát binh tấn công.



Điều này khiến cho An Thôi nghi ngờ không biết có phải đối phương tuyệt thiên quỳ* rồi không, nên tính tình mới nóng nảy như vậy.




* Tuyệt thiên quỳ: Mãn kinh.



Đánh giặc cũng phải dựa theo lối cơ bản chứ, vậy mà Khương Bồng Cơ lại phá hỏng vụ cày mùa xuân, cô đang tính ngồi tên lửa phóng thẳng lên trời luôn à?



Mọi người đều biết, vụ cày mùa xuân là chuyện lớn đầu tiên trong mỗi một năm, An Thôi đã phái người chuẩn bị từ lâu rồi, hao phí không ít nhân lực vật lực.



Chỉ cần năm nay thu hoạch được mùa, lương thực sung túc, căn bản Khương Bồng Cơ không đủ khiến hắn e sợ.



Hoàn toàn không ngờ rằng cô lại không ra bài như lẽ thường, mặc kệ vụ cày mùa xuân của nhà mình mà đi tới tấn công An Thôi, lúc này bọn họ đã qua sông, bẻ mất hàng rào nhà An Thôi rồi. Mới sáng sớm ra, An Thôi đã nghe được tin tức như vậy, sắc mặt vui mừng khi đón năm mới thoắt cái đã biến mất sạch sẽ.



“Đây là chuyện lúc nào thế? Vì sao tới bây giờ mới báo!”



An Thôi cho là mình đã nghe nhầm rồi, hắn không nhịn được hỏi lại một câu.



Binh sĩ truyền tin bồn chồn nói với hắn: “Hồi bẩm chủ công, ba ngày trước binh mã dưới trướng Liễu Hi tấn công một trấn quan trọng ở biên cảnh quân ta rồi vượt qua sông Bích Lĩnh. Sự việc bất ngờ, tướng thủ vệ đang tuần tra ở bên ngoài, vô ý để quân địch lẻn vào kẽ hở, cuối cùng không thể không lui binh lại ba mươi dặm...”



Lần này thì An Thôi đã nghe rõ rồi, mặt hắn tái lại.



Sông Bích Lĩnh là một con sông chắn ngang giữa Khương Bồng Cơ và An Thôi, chiều rộng ước chừng khoảng bảy dặm, tính ra khoảng hơn ba nghìn năm trăm mét.



Con sông này cũng là một trong những nguồn nước chính yếu của Nam Thịnh, tưới tiêu hai bên bờ, nuôi sống không biết bao nhiêu người dân.



Bởi vì nơi này thổ nhưỡng phì nhiêu, tiện bề tưới tiêu, hơn nữa còn nằm ở phía Nam của Nam Thịnh, khí hậu ẩm ướt, một năm có thể thu hoạch hai lần lương thực.



An Thôi còn phải trông cậy vào nơi này để giảm nhẹ việc thiếu lương thực, giúp cho hắn có đủ tư bản để kéo dài cuộc kháng chiến này với Khương Bồng Cơ.



Hoàn toàn không ngờ rằng, Khương Bồng Cơ lại đột nhiên gây khó dễ, quấy rối vụ cày mùa xuân, còn chiếm luôn miếng thịt béo bở này.



An Thôi bị sự thật tát một cái cho tỉnh, sắc mặt xanh mét, ngọn lửa phẫn nộ nhảy nhót trong mắt, dường như hắn muốn đốt cháy tất cả mọi thứ mà hắn nhìn thấy. Trong cơn phẫn nộ, An Thôi dùng tay áo hất hết những thứ đang chồng chất trên bàn xuống, đồ vật rơi xuống vang lên tiếng lộp bộp.



Mọi người nghe được tin tức thì chạy tới, vừa hay đụng phải cảnh tượng này.



Chẳng có ai dám bước lên vào lúc này để rước lấy xui xẻo, chỉ có thể âm thầm nhìn về phía Hoa Uyên, trông cậy vào gã có thể nói được vài câu xoa dịu.



Hoa Uyên không hề cô phụ sự kỳ vọng của bọn họ, gã thở dài tiến lên, nói: “Xin chủ công bớt giận.”



An Thôi nói: “Bớt giận thế nào bây giờ? Ngươi có biết Liễu Hi đã làm gì không? Cô ta đúng là điên rồi!”



Tất nhiên Hoa Uyên biết đã có chuyện gì xảy ra, nếu không thì gã đã không bị gọi tới đây.



“Chuyện cũng đã rồi, kết quả đã định, chủ công có tức giận hơn nữa thì cũng không có tác dụng gì. Điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là nên nghĩ ra cách để ứng phó với đại quân của Liễu Hi, đồng thời truy xét trách nhiệm của tướng thủ vệ đã lơ là, chểnh mảng nhiệm vụ.” Hoa Uyên nói ra hai câu nhẹ bẫng đã có thể di dời mâu thuẫn, An Thôi có tức cũng không biết trút vào đâu.



Những người khác ở trong trướng nghe thấy mà cả người lạnh lẽo.



Vì sao chứ?



Dựa theo nội dung của chiến báo, vị tướng thủ vệ kia căn bản không hề lơ là nhiệm vụ, Khương Bồng Cơ phái trọng binh tấn công nơi này, dù có phòng thủ như thế nào cũng không thể giữ nổi. Hơn nữa, địa thế ở hai bên bờ sông Bích Lĩnh lại trống trải, căn bản không có quan ải nào phòng thủ được. Khương Bồng Cơ lại là kẻ lão luyện trong lục chiến, quân đội tinh nhuệ dưới trướng cô từng càn quét thảo nguyên Bắc Cương khiến cho ba tộc Bắc cương đều phải quỳ, hai ba mươi nghìn binh thủ thành còn có thể cản được cô sao?



Đúng là vô lý không chịu nổi!



Thủ đoạn di dời mâu thuẫn của Hoa Uyên có thể xoa dịu được lửa giận của An Thôi, nhưng lại mang đến tai bay vạ gió cho tướng thủ vệ.



An Thôi bình tĩnh lại vài phần, hắn thở hổn hển nói: “Ngươi có đối sách nào tốt không?”



“Uyên vô dụng, không thể phân ưu chia sẻ giúp chủ công.” Hoa Uyên tự trách bản thân, vừa đổi đề tài một cái đã vội quăng nồi rồi, mọi người nghe vậy thì trong lòng thầm mắng tên giả dối này, gã nói: “Nhưng dưới trướng chủ công có nhiều nhân tài, hợp mưu hợp sức, tất nhiên có thể tập hợp được sức lực của mọi người để nghĩ ra kế sách ứng đối.”



An Thôi quét mắt nhìn qua những thần tử mang sắc mặt do dự, tâm trạng vừa mới tốt hơn một chút lại sụt xuống một lần nữa.



Ngoại trừ Hoa Uyên ra, những người khác rất giống phế vật bất tài, là đám sâu gạo hưởng lộc từ hắn nhưng lại không thể phân ưu giúp hắn.



Từ khi bọn họ tiến vào tới bây giờ, ngoại trừ Hoa Uyên dám lên tiếng trước cơn giận của hắn ra, những người khác chẳng khác nào câm điếc, còn chẳng dám đánh rắm phát nào. Bởi vậy, mặc dù Hoa Uyên không đưa ra được biện pháp gì, nhưng An Thôi lại càng vừa lòng với gã hơn, thậm chí còn âm thầm cảm thán rằng trên đời này chỉ có Hoa Uyên là trung thành và tận tâm nhất. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Ngươi nói Lữ Trưng sao?



Cảm giác tồn tại của tên Lữ Trưng này càng lúc càng yếu, lúc mừng năm mới, anh ta cũng chỉ ngang vật trang trí, sao mà An Thôi nghĩ tới anh ta được.



Mọi người bị Hoa Uyên làm khó, sau khi hiến kế thì lại chẳng nhận được chút lợi lộc nào, bởi vì An Thôi chỉ nhớ được là Hoa Uyên rất tốt.



Sau khi giải tán, mọi người tốp năm tốp ba rời khỏi chủ trướng, cố ý vô tình cô lập Hoa Uyên ra.



Có một chuyện vừa nói tới thì thấy vô cùng kỳ lạ.



Mặc dù Hoa Uyên đã lập rất nhiều công lớn, nhưng nói tới trọng lượng thì rõ ràng là Lữ Trưng phải nặng hơn.



Kết quả, chủ công An Thôi cứ như uống nhầm thuốc vậy, toàn tâm toàn ý tin tưởng Hoa Uyên, đặc biệt là sau khi đón năm mới, dường như chỉ hận không thể cúng bái Hoa Uyên, thường xuyên thắp đèn tâm sự đêm muộn với gã, hai người còn ngủ cùng nhau. Coi trọng tới mức ấy, cho dù là Lữ Trưng năm xưa cũng chưa từng có.



Thậm chí có những người không chịu được Hoa Uyên còn châm chọc sau lưng.



Hoa Uyên vốn dĩ không phải là mưu sĩ số một dưới trướng An Thôi, mà rõ ràng là mưu sĩ số một



“trong trướng” mới đúng!



Đương nhiên, những lời thế này sẽ không rơi vào trong tai Hoa Uyên đâu.



Bọn họ đều biết sự hung tàn của người này, làm gì có ai vội vàng muốn chết cơ chứ.



Trái lại, còn Lữ Trưng thì...



Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi bọn họ không nhìn thấy Lữ Trưng, hôm nay có chuyện lớn như vậy xảy ra mà cũng không thấy anh ta xuất hiện.



Lữ Trưng đang làm gì thế nhỉ?



Có người nói anh ta bị An Thôi làm tổn thương rồi, lúc này lại bị đóng băng, đang chán nản, bất mãn ngồi ở nhà.



Có người lại nói Lữ Trưng bị Hoa Uyên chèn ép, nhàn rỗi nhàm chán liền sa đọa, trầm mê trong lòng phụ nữ, không thể thoát khỏi...



Không ai ngờ được, Lữ Trưng đúng là đang trầm mê con gái, không còn lòng dạ nào lo chính sự.



Trên thực tế, trước khi binh mã dưới trướng Khương Bồng Cơ dùng sức mạnh vượt qua sông Bích Lĩnh, anh ta đã dự đoán được trước rồi.



Người ngoài không hiểu cô, nhưng Lữ Trưng lại hiểu tính nết của người này, dựa theo tính cách cùng tác phong của cô, anh ta không khó đoán ra được hành động của cô.



Khi tin tức về chuyện ở sông Bích Lĩnh truyền tới, phản ứng đầu tiên của Lữ Trưng là nhíu mày.



Không bình thường...



Anh ta ngồi một chỗ trong nhà cũng có thể đoán ra chuyện này, không có lý gì gã thần kinh Hoa Uyên kia lại không biết.



Nếu như gã biết, vì sao gã lại không báo trước cho An Thôi để phái binh phòng bị?



Vừa nghĩ tới tên điên Hoa Uyên kia, Lữ Trưng liền cảm thấy cả người khó chịu.



“Con cứ học thuộc trước đi, sau một canh giờ qua đây để vi phụ kiểm tra.”



Lữ Trưng tùy ý giao bài tập cho cô bé rồi nhanh chóng rời đi, Khang Hâm Đồng không hề oán giận câu nào, cô bé cầm cuốn sách thẻ tre nặng trịch trong tay lên đọc to để thuộc lòng.



Khang Hâm Đồng có xuất thân sĩ tộc, cha của cô bé từng mời tiên sinh đến dạy vỡ lòng cho cô bé, bởi vì đã có nền tảng vững chãi, cho nên cô bé học rất nhanh.



Trong khi Khang Hâm Đồng đang hăng hái cuồng nhiệt học tập, thì Lữ Trưng lại chẳng có chút tinh thần nào nửa tháng nay, thậm chí ngay cả dạy học cũng sai sót.



Khang Hâm Đồng lo lắng hỏi: “Nghĩa phụ có chuyện gì thế? Chẳng lẽ người đã gặp phải chuyện gì phiền lòng sao?”



Lữ Trưng nhíu mày nói: “Chiến cuộc ở tiền tuyến khiến vi phụ lo lắng...”



Không biết Hoa Uyên lại uống nhầm thuốc gì rồi, mấy ngày hôm nay cứ ra công nhưng không ra lực, cả ngày nói linh tinh, đến cả vấn đề mà Lữ Trưng có thể nhìn ra được, gã lại giả vờ câm điếc, lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, chuyện kỳ lạ này khiến cho thần kinh của Lữ Trưng căng thẳng.



Hoa Uyên chính là một kẻ bị tâm thần, đầu óc có vấn đề, ai mà biết được có phải gã đang muốn kiếm chuyện gì không.

Bình Luận (0)
Comment