So với sự nghiêm túc và lo lắng của Lữ Trưng, giọng nói của Khang Hâm Đồng lại thoải mái hơn rất nhiều.
“Nữ nhi tình cờ nghe được, nghe nói sĩ khí của Lan Đình Công bây giờ đang mãnh liệt lắm.”
Lữ Trưng hơi hơi liếc mắt sang nhìn con gái nuôi nhà mình, giơ tay vỗ vào sau gáy cô bé một phát, bảo cô bé chú ý lời nói.
Dù gì thì Khang Hâm Đồng cũng là con gái nuôi của anh ta, lúc nhắc đến phe địch, cô bé hưng phấn như vậy làm gì?
Người không biết có khi còn nghĩ Khang Hâm Đồng là gì đó của Khương Bồng Cơ đấy.
Khóe môi của Khang Hâm Đồng hơi nhếch lên, tạo ra độ cong xinh đẹp, không hề sợ lời cảnh cáo của Lữ Trưng.
Có lẽ do mấy ngày gần đây, cô bé được ăn mặc tốt hơn trước, chiếc cằm vốn gầy gò giờ đã béo hơn nhiều, vẻ ngoài càng lúc càng đáng yêu. Lữ Trưng nhìn cô bé cười như vậy, không khỏi cảm thấy hơi vui mừng nhưng cũng hơi đáng lo. Dù anh ta cho Khang Hâm Đồng uống “canh gà”, nói với cô bé rằng dung mạo xinh đẹp là trời sinh, không cần quá để ý, nhưng sự thật lại là... Hiện thực thường đối xử không tốt với những cô gái có dung mạo xinh đẹp, đặc biệt là trong thời loạn này.
“Quân tử không nghiêm trang sẽ không được tôn trọng, cho dù ở bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào, đối mặt với ai, con đều phải khống chế cảm xúc của mình, không được nói năng tùy tiện, khiến người ta có ấn tượng mình là người lỗ mãng, vô lễ.” Lữ Trưng rất nghiêm túc dạy bảo con gái nuôi, lời nói rất nghiêm túc, nhưng thật ra trong đó lại chứa đựng không ít suy nghĩ riêng.
Khang Hâm Đồng tỏ vẻ đã biết, những trong lòng lại không hề nghiêm túc.
Vừa nãy cô bé chỉ cười với cha nuôi thôi mà, làm gì có gì lỗ mãng vô lễ, nói năng tùy tiện chứ?
Mặt khác...
“Nghĩa phụ, quân tử không nghiêm trang sẽ không được tôn trọng, lời này trích từ ‘Luận ngữ’ ra đúng không?”
Đúng là Khang Hâm Đồng có một ít nền tảng vỡ lòng, nhưng đối với tuổi tác của cô bé lúc đó thì “Luận ngữ” sâu sắc quá mức, gia sư mà cha mẹ cô bé mời đến vẫn chưa dạy đến chỗ đó. Những ngày gần đây, Lữ Trưng rất cố gắng nhồi nhét “Luận ngữ” cho cô bé, nhưng Khang Hâm Đồng vẫn đang loay hoay trong giai đoạn học thuộc lòng.
Lữ Trưng nói: “Quân tử không nghiêm trang sẽ không được tôn trọng, có học nhiều cũng không làm được gì.”
Chỉ cần phân tích nghĩa từng chữ trong câu này cũng có thể hiểu được ý nghĩa của cả câu, nhưng một người luôn rất thông minh như Khang Hâm Đồng lại tỏ vẻ kinh ngạc.
Lữ Trưng cho rằng cô bé vẫn chưa hiểu hết, nên anh ta hỏi: “Con có chỗ nào không hiểu thì cứ việc hỏi.”
Khang Hầm Đồng cầm một cuộn thẻ tre đến, mở ra đưa cho Lữ Trưng xem, ngón tay chỉ vào câu nói trên thẻ tre.
“Dựa theo lời nghĩa phụ nói, ‘trang’ trong ‘quân tử không nghiêm trang sẽ không được tôn trọng’ là trung hậu, trang trọng, nhưng chú giải trên thẻ tre này lại...”
Chú giải?
Bản “Luận ngữ” viết trên quyển thẻ tre mà Khang Hầm Đồng đang dùng là đồ của anh ta dùng hồi còn đi học, anh ta thuộc từng chữ một trong đó, căn bản không cần phải đọc lại thẻ tre làm gì. Nếu không phải anh ta muốn dạy Khang Hâm Đồng học “Luận ngữ”, anh ta cũng sẽ không lôi quyển thẻ tre này ra.
Tuy rằng đã nhiều năm không đọc, nhưng thật sự anh ta không nhớ mình có chú thích gì lên đó không.
Thẻ tre không giống với những thứ khác, không tiện để viết thêm chữ lên, nếu viết càng nhiều chữ lên đó thì sẽ càng rút ngắn tuổi thọ của cuốn thẻ tre lại.
Lữ Trưng dựa vào trí nhớ siêu phàm vượt trội của mình nên rất ít khi phải chú thích gì lên trên sách.
Anh ta tò mò nhận cuốn thẻ tre trên tay Khang Hâm Đồng, mở ra xem thì phát hiện bên cạnh “quân tử không nghiêm trang sẽ không được tôn trọng” thật sự có khắc một vài chữ.
Người trọng, cũng là béo.
Lữ Trưng: “...”
Đổi một chữ thôi, dựa theo giải thích được ghi chú ở đây, ý nghĩa của câu nói này sẽ bị vặn thành: Nếu quân tử không béo sẽ không có uy nghiêm à?
Thằng nhóc con nào dám viết chữ lung tung lên thẻ tre của anh ta thế này?
Viết chữ thì không nói làm gì, nếu giải thích mấy lời này cho thánh nhân nghe, e là thánh nhân không bật nắp quan tài lên mới lạ.
“Nghĩa phụ, chú thích này có phải...” Giọng nói của Khang Hâm Đồng lý nhí: “Do nghĩa phụ viết không?”
Lữ Trưng liếc mắt nhìn chữ viết, cảm thấy chữ viết này hơi quen mắt, nhìn kĩ thêm một lát nữa anh ta mới nhớ ra là ai viết.
“Không phải, không đâu, không thể nào.” Lữ Trưng phủ nhận ba lần liền.
Khang Hâm Đồng biết sách vở có giá trị đến nhường nào, xuất thân của cha nuôi lại không tốt, đáng ra phải cực kỳ trân trọng mới đúng, nếu người viết chữ lên đó không phải là người mà anh ta rất tin tưởng thì căn bản không có cơ hội viết bậy bạ lên đó. Bởi vậy cô bé cực kỳ tò mò, không biết người chú thích lên đó là thần thánh phương nào?
“Đó là ai vậy?”
Lữ Trưng tiện tay ném thẻ tre lên mặt bàn, bĩu môi nói: “Ngoại trừ tên quần hoa áo gấm Liễu Hi kia thì còn ai nữa?”
Đúng vậy, dòng chú thích này đúng là do Khương Bồng Cơ để lại, Lữ Trưng không biết thời gian cụ thể là lúc nào, những khả năng cao là chuyện xảy ra trước khi rời khỏi quận Lang Gia.
Cái miệng nhỏ nhắn của Khang Hâm Đồng hơi nhếch lên, cô bé đơ ra một lúc rồi đột nhiên bật cười.
“Không ngờ lúc Lan Đình Công còn trẻ lại có tính tình vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu như thế.”
Mặt Lữ Trưng không thay đổi biểu cảm: “...”
Người bình thường nhìn thấy kiểu chú thích không ra gì như thế, không phải sẽ nghĩ rằng Khương Bồng Cơ học rất dốt ư?
Đáng yêu?
Nghịch ngợm?
Vietwriter.vn
Miêu tả kiểu quái gì vậy?
Nếu không phải là lọc kính của fan, thì rõ ràng là mù rồi!
Đột nhiên Lữ Trưng cảm thấy hơi hối hận, có phải anh ta đã uốn nắn con gái nuôi của mình quá tay, nên mới khiến con gái nuôi thích Khương Bồng Cơ đến vậy hay không, toang rồi!
“Hừ!”
Mũi Lữ Trưng phát ra tiếng hừ khẽ, lấy bút từ trong tay áo ra chuẩn bị gạch mấy lời xằng bậy mà Khương Bồng Cơ viết trên thẻ tre đi.
Ai ngờ Khang Hâm Đồng lại không chịu, ôm cuốn thẻ tre vào trong lòng, vẻ mặt đầy chờ mong, đôi mắt còn chứa đựng sự cầu xin.
Phiên dịch lời cầu xin...
Đây là chữ mà idol tự tay viết lên, cô bé phải cất giữ thật kĩ, không được xóa đi.
Lữ Trưng siết chặt cây bút trong tay, cướp cuốn thẻ tre không được, mà rút bút lại cũng không xong.
Khang Hâm Đồng nhân lúc Lữ Trưng do dự, cô bé giấu cuốn thẻ tre ra sau lưng, gượng gạo chuyển đề tài.
“Nghĩa phụ, cục diện tiền tuyến bây giờ không được lạc quan, mọi người không có đối sách gì thật à?”
Lữ Trưng trầm tư một lát, im lặng rút bút về, khôi phục vẻ mặt đứng đắn.
“Thật ra cũng có đối sách, tuy rằng mỗi người dưới trướng chủ công đều có mục đích riêng, nhưng đều không phải là người tầm thường.”
“Một khi đã như vậy, vì sao nghĩa phụ lại phải lo lắng? Bọn họ có đối sách, đương nhiên cũng sẽ có bản lĩnh giải quyết chuyện này.”
Lời nói của Khang Hâm Đồng không khách sáo chút nào, thời gian cô bé ở đây không ngắn, cô bé cũng hiểu biết nhiều hơn về con người Lữ Trưng.
Người cha nuôi này không có gì là không giỏi, nhưng An Thôi lại có mắt không tròng, không cho anh ta làm việc.
Sao tên An Thôi này lại không thèm nhớ cha nuôi đã ở bên giúp đỡ hắn trong lúc nghèo túng như thế nào chứ?
Như vậy có khác gì loại đàn ông cặn bã thành đạt rồi vứt bỏ vợ đâu?
Rác rưởi!
Thứ đàn ông tồi tệ!
Khang Hâm Đồng không thích An Thôi, cô bé ước gì hắn ngoẻo nhanh lên.
Lữ Trưng nói: “Chỉ sợ có người nào đó lòng lang dạ sói, âm thầm có ý đồ xấu mà không để người khác biết thôi.”
Khang Hâm Đồng không hiểu được.
“Người dưới trướng của An Thôi đại nhân lại có thể hại hắn sao?”
Lữ Trưng cười nhạo nói: “Sao lại không thể? Có vài kẻ điên rồ không có lương tâm, căn bản không thể đối xử như người bình thường được.”
“Nếu vậy... nghĩa phụ đã nhắc nhở An Thôi đại nhân chưa?” Khang Hâm Đồng dè dặt hỏi han.
Lữ Trưng cười lạnh nói: “Nhắc nhở à? Ha!”
Đã nhắc rồi, nhưng cũng vô dụng!
Lữ Trưng vốn không phải kiểu người bất chấp cứ quấn lấy người khác, anh ta đã rất khó chịu với việc An Thôi năm lần bảy lượt tự tìm đường chết rồi.
Sau lần hai cha con nói chuyện hai ngày, An Thôi đã chuẩn bị cho đại quân xuất phát rồi, phông nền như Lữ Trưng cũng bị vác theo.
An Thôi nhớ đến Lữ Trưng, không phải vì hắn còn lương tâm nhớ đến người bạn cũ này, chỉ là bởi vì Hoa Uyên cật lực tiến cử anh ta thôi.
Chẳng có thằng cặn bã nào nghĩ là mình cặn bã cả, càng không bao giờ cho rằng mình bỏ rơi người kia là lỗi của mình, An Thôi chấp nhận trọng dụng Lữ Trưng một lần nữa, Lữ Trưng còn có gì để không hài lòng đây? An Thôi giữ vững tư tưởng cặn bã ấy, dự định để Lữ Trưng đóng giữ ở hậu phương.
Kết quả, quyết định này vấp phải sự phản đối nghiêm túc của Hoa Uyên.
An Thôi bỏ một tài năng như Lữ Trưng ở lại hậu phương, thật đúng là phung phí của trời mà!
“Tên Hoa Uyên này muốn làm gì chứ?”
Muốn làm gì à?
Hoa Uyên cười lạnh.
Đương nhiên là nghĩ cách để quét sạch vật cản khiến gã chướng mắt rồi.