Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1662

An Thôi có suy nghĩ thế nào, chưa chắc Lữ Trưng đã không biết.



Có điều, anh ta có biết thì cũng có làm được gì không?



Tính cách Lữ Trưng rất cao ngạo, anh ta không thể hạ thấp giới hạn của mình chỉ đề đón ý nói hùa theo An Thôi, cho dù An Thôi có là chủ công của anh ta thì cũng vậy. Không phải là anh ta không biết vì sao mà quan hệ của mình với An Thôi lại cứng nhắc đến thế này, cũng không phải anh ta không có cách nào để cứu vãn cải thiện nó. Vốn dĩ anh ta không hành động, chỉ là bởi vì trong lòng Lữ Trưng biết rõ rằng - vấn đề giữa anh ta và An Thôi nằm ở chỗ quan điểm khác biệt, vấn đề này không giải quyết được.



Trừ khi phải thay đổi An Thôi từ trong bản chất, hoặc là Lữ Trưng phải vứt bỏ bản thân mình, nếu không nhất định anh ta và An Thôi sẽ đi ngược hướng nhau. Đối với rất nhiều người mà nói, để tiến về phía trước, có thể bỏ qua bất cứ chuyện gì, Lữ Trưng cũng muốn trở nên vượt trội, nhưng nếu phải trả giá bằng giới hạn của anh ta, anh ta sẽ không chấp nhận.



Bởi vậy, với cục diện hiện giờ, ít nhiều gì cũng có nguyên do Lữ Trưng đập bình đập cho vỡ, nước chảy bèo trôi.



Cho dù trong đầu Lữ Trưng phỉ nhổ tên chủ công cặn bã nhà anh ta tới đâu, việc nên làm thì vẫn phải làm.



Từ khi An Thôi mang binh đi chi viện cho tiền tuyến, tốc độ bành trướng của binh mã dưới trướng Khương Bồng Cơ đã bị kìm nén lại rất nhiều, sau nửa tháng giao phong với quy mô nhỏ, nhân mã hai phe tạo thành cục diện giằng co, tư thế của bọn họ chẳng khác nào nước với lửa, cứ như sắp bùng nổ đại chiến cuối cùng rồi...



“Nghĩa phụ, tại sao An Thôi đại nhân lại có thể đối xử như thế với người cơ chứ?”



Khang Hâm Đồng giống như một con thú đang nôn nóng vì bị nhốt, cô bé đi qua đi lại trong lều, giậm hai chân tỏ vẻ giận dữ, đôi mắt cô bé trừng lên thật to.



“Đã học thuộc xong phần ‘Luận ngữ’ của hôm nay rồi à? Tức cái gì thế?” Mấy ngày nay Lữ Trưng đã gầy yếu đi hẳn, trên bàn anh ta là những công văn bằng thẻ tre chất chồng như núi, anh ta khó khăn bớt ra chút thời gian ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua nghĩa nữ đang bất bình tức giận kia, anh ta gác bút xuống rồi xoa xoa cổ tay, thở dài nói: “Ngồi xuống đi, đừng có đi qua đi lại lung tung trong lều nữa, đi qua đi lại làm nghĩa phụ choáng cả đầu. Đừng tức giận, cái miệng nhỏ này tức giận đến mức có thể treo được một chén rượu luôn rồi...”



Làm sao mà Khang Hâm Đồng có thể nuốt được cơn tức này chứ?



Mấy ngày hôm nay cô bé vẫn luôn ở trong lều của Lữ Trưng, không hề ra ngoài, nếu như muốn ra ngoài cũng phải mang theo hộ vệ, bảo vệ bản thân thật cẩn thận.



“Lại đây, sắp xếp lại giúp vi phụ một chút, phân loại cho xong đống thẻ tre này đi.”



Lữ Trưng ngoắc ngoắc Khang Hâm Đồng, khuyên bảo nghĩa nữ nhà mình đừng có động một cái là đã tức giận, thật sự là không cần thiết phải so đo với An Thôi...



Khang Hâm Đồng sắp tức phát khóc luôn rồi.



Cô bé chưa từng tới tiền tuyến nên không biết tình cảnh của nghĩa phụ nhà mình tệ tới mức đó.



Tên móng giò heo An Thôi này là một tên đàn ông cặn bã đủ tiêu chuẩn, thật sự coi nghĩa phụ của cô bé là một tảng đá, thích đặt ở đâu thì đặt ở đó hay sao?



Khí thế của quân địch bừng bừng, vẫn phải dựa vào diệu kế cùng với bày binh bố trận của nghĩa phụ mới giữ vững được thế cục, phá được thế trận của quân địch, ngăn cản bước tiến của họ.



Trận thế vừa mới vững vàng, An Thôi liền vội vàng đẩy Lữ Trưng đang đốc chiến về phía sau xử lý những chuyện vụn vặt lắt nhắt, quá nhiều sự việc khiến cho Lữ Trưng phải thắp đèn thức đêm mấy ngày liên tục... Khang Hâm Đồng nhìn không ra những chuyện khác, cô bé chỉ nhìn thấy An Thôi mặt dày chiếm lấy công lao và vinh quang của thần tử thôi.



Đúng là một cái chân lợn không biết xấu hổ!



Khang Hâm Đồng nhìn nghĩa phụ nhà mình gầy hẳn đi, cho dù anh ta có bận rộn cũng sẽ quan tâm tới việc học của cô bé, giải đáp nghi ngờ và những chỗ cô bé không biết, sao cô bé lại không xúc động được? Nghĩa phụ tốt như vậy, vì sao An Thôi lại đề phòng anh ta tới thế? An Thôi thật sự cho rằng nghĩa phụ của cô bé không thể thiếu hắn sao?



“Nghĩa phụ, nữ nhi tới ngay đây.”



Khang Hâm Đồng còn muốn nói gì đó nhưng lại nuốt ngược trở lại, ngoan ngoãn chia sẻ vất vả với Lữ Trưng.



Bận rộn một hồi, sau khi phân loại toàn bộ đống thẻ tre chồng chất ở trên bàn, Lữ Trưng mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này anh ta mới có sức để dạy dỗ nghĩa nữ nhà mình.



“Nơi này là quân doanh, bốn phương tám hướng nơi nào cũng có thể bị lộ, con phải nhớ thật kĩ bốn chữ cẩn ngôn thận hành, đừng để lời nào không nên nói bị người khác truyền tới tai chủ công.” Vẻ mặt Lữ Trưng nghiêm túc dạy dỗ nghĩa nữ, Khang Hâm Đồng ỉu xìu cúi đầu, ngoan ngoãn đồng ý.



Lữ Trưng nói: “Thật ra vi phụ không ra tiền tuyến cũng không sao, nhân tài dưới trướng chủ công rất đông, tất nhiên có thể ổn định được tình hình.”



Khang Hâm Đồng nói: “Nghĩa phụ tốt bụng thật, đến giờ rồi mà vẫn còn bao che cho bọn họ.” Nguồn : Vietwriter.vn



Cô bé nhìn thấy được, cũng ghi nhớ lòng tốt của Lữ Trưng, ngoại trừ idol Khương Bồng Cơ ra thì trong lòng cô bé Lữ Trưng là giỏi nhất.



“Thắng bại trên chiến trường không phải là chuyện một người có thể ảnh hưởng được, cùng lắm vi phụ cũng chỉ có thể giúp bọn họ bớt bị quân địch bày kế, nhưng cũng không thể nói tất cả đó đều là công lao của vi phụ.” Lữ Trưng nói tới đây bèn dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Hơn nữa, Liễu Hi vẫn chưa xuất hiện ở tiền tuyến...”



Ánh mắt của Khang Hâm Đồng mang theo vẻ nghi ngờ.



“Tên nhóc Liễu Hi này.... Không có ai là đánh nhau giỏi như cô ấy, cũng ít người thông minh hơn cô ấy, nhìn vào những gì cô ấy từng làm, chỗ nào có đánh nhau thì cô ấy sẽ nhảy tới đó.” Lữ Trưng trầm ngâm, nói: “Nhìn chung quân địch ở các nơi, căn bản Trung Chiếu bị đánh phế rồi, ngoại trừ Nam Thịnh của chủ công, cô ấy cũng không có chiến trường nào khác để nhảy vào góp vui. Hai quân khai chiến đã hơn một tháng rồi, ở khắp các chiến trường không hề thấy tung tích của cô ấy, quả thật là rất kỳ lạ...”



Khương Bồng Cơ trước đây quá hoạt bát, bây giờ lại đột nhiên im lặng như gà mắc tóc, Lữ Trưng cảm thấy không yên tâm cho lắm.



“Ý của nghĩa phụ là...”



Khang Hâm Đồng nghĩ là nghĩa phụ nhà mình sẽ nói ra được câu nào đó đột phá một chút, không ngờ là...



“Hoặc là cô ấy bị thương rồi, hoặc là đã mang thai... Có điều, Liễu Hi giả bệnh để gạt người khác cũng không phải mới lần một lần hai, cô ấy đánh nhau giỏi như vậy, bị bệnh bị thương có hơi sai sai, ngược lại, tỉ lệ mang thai cao hơn chút. Nếu không thì vi phụ thật sự không thể tưởng tượng được vì sao cô ấy lại không ra tiền tuyến.”



Khang Hâm Đồng: “...”



Một chủ công bình thường cũng sẽ không chạy đến tiền tuyến chém giết với quân địch mà?



Với cả, vì sao tỉ lệ mang thai còn cao hơn cả bị thương vậy?



Chẳng lẽ người ta không thể vì muốn làm một chủ công tốt nên mới không xuất hiện ở tiền tuyến à?



“Có lẽ... Còn có âm mưu khác? Ví dụ như để dời sự chú ý, qua mắt chúng ta để đánh lén quân ta?”



Lữ Trưng không nhịn được trợn mắt một cái.



“Địa thế ở nơi này trống trải bằng phẳng, nếu như đánh lén, còn chưa tới gần đã bị bại lộ tung tích, cả người bị đâm thành con nhím rồi.” Dù sao thì Lữ Trưng cũng bước ra từ thư viện Lang Gia, là một trong các học trò của Uyên Kính tiên sinh, công phu trụ cột của anh ta khá vững chắc, cũng rất thông thạo học vấn về việc đóng quân.



Anh ta lựa chọn nơi này để hạ trại đóng quân, tất nhiên cũng đã nghĩ đến khả năng bị quân địch đánh lén rồi.



Khang Hâm Đồng à một tiếng, cô bé loáng thoáng nghe thấy Lữ Trưng đang nhỏ giọng lẩm bẩm.



“Không hợp lý... Sao mà tên này lại chịu ngồi yên được chứ...”



Khang Hâm Đồng nói: “Nghĩa phụ, nữ nhi có câu này không biết có nên nói hay không.”



“Không biết thì thôi đừng nói.” Lữ Trưng học theo lời Khương Bồng Cơ từng nói, thấy Khang Hâm Đồng bực đỏ cả mặt, dáng vẻ vừa gấp vừa hoang mang, anh ta bèn không nhịn được thầm mắng Khương Bồng Cơ dạy hư mình, rồi sửa lời: “Đùa con thôi, có chuyện gì thì cứ nói đi, đừng có kìm nén.”



Khang Hâm Đồng hít sâu rồi nói: “Nghĩa phụ… Nếu như ngài có quen biết Lan Đình Công, An Thôi đại nhân lại bạc đãi ngài như vậy... Sao ngài phải khổ thế chứ? Chẳng thà... Nương nhờ tình nghĩa đồng môn hồi trẻ, hơn nữa còn lập công, dù thế nào Lan Đình Công cũng sẽ coi trọng nghĩa phụ mà...”



Sắc mặt Lữ Trưng đanh lại, nhưng anh ta lại không hề tức giận, càng không quở trách cô bé.



Anh ta chỉ lạnh lùng nói một câu: “Con còn giống thuyết khách được Liễu Hi phái tới hơn cả tên Phương Trực kia đấy, con là nghĩa nữ của ai?”



Còn chưa tới độ tuổi lập gia đình mà cô bé đã như bát nước hắt đi rồi?

Bình Luận (0)
Comment