Xuân đi thu tới, đông hạ luân phiên.
Bề ngoài thì Nhiếp Dương là một đứa trẻ tuổi tác không lớn, nhưng nội tâm lại là một người trưởng thành âm mưu thâm trầm.
Một mặt thì cậu ta giúp đỡ phu tử lo liệu việc trong trường, một mặt thì lại hấp thu những tri thức của thời đại này như lang thôn hổ yết. Phu tử trông thấy vậy cũng không ngăn cản, thỉnh thoảng còn chỉ dạy cho Nhiếp Dương. Trong mắt ông, Nhiếp Dương nhất định là một người bất phàm, nếu như tiền đồ sau này tốt đẹp thì ông cũng có thể hưởng lợi.
Năm Nhiếp Dương vừa tròn mười tuổi, phu tử đề nghị cậu ta tham gia kỳ thi đồng sinh* để thử thời vận xem.
* Đồng sinh: học trò nhỏ.
Cuộc thi cho các đồng sinh chia thành ba giai đoạn: thi huyện, thi phủ và thi viện, nếu như có thể thi đỗ, sau này mỗi tháng còn có thể được lĩnh lương thực từ nhà nước để sống qua ngày.
Cho dù không thể tiến thêm một bước nữa, nhưng đã tốt hơn nhiều so với người bình thường rồi.
Nhiếp Dương khiêm tốn nói: “Nền móng của tiểu tử vẫn còn nông cạn, e là sẽ không thi đỗ được.”
Phu tử nói: “Thi đồng sinh cũng không khó khăn như ngươi nghĩ đâu, với bản lĩnh của ngươi hiện giờ, hơn phân nửa là sẽ không có vấn đề gì.”
Tham gia cuộc thi đồng sinh cần phải làm những thủ tục phức tạp, phu tử để cậu ta yên tâm ôn tập, còn tự ông chạy đây chạy đó để hoàn thành tất cả thủ tục.
Nhiếp Dương ở bên cạnh nhìn ông, trong lòng dâng lên nỗi phiền muộn không nói nên lời.
Cho dù là Nhiếp Thanh hay là vị phu tử này, bọn họ cũng không biết thật ra Nhiếp Dương là loại người chó má rách nát như thế nào.
Phu tử cho Nhiếp Dương mượn một ít tiền bạc, để cậu ta đi nhờ xe lên tham gia cuộc thi đồng sinh.
Đúng như phu tử dự đoán, độ khó của kỳ thi đồng sinh không cao, hoàn toàn không có chút tính thử thách nào với Nhiếp Dương.
Lần đầu tiên cậu ta tham gia kỳ thi đã thi đỗ, trở thành bẩm sinh*, đồng thời cũng trở thành người nhỏ tuổi nhất trong kỳ thi lần đó, còn được truyền thành thiên tài.
* Bẩm sinh: Tú tài bậc cao nhất.
Nhiếp Dương có được đãi ngộ của bẩm sinh, cuộc sống tốt lên rất nhiều, cậu ta vẫn cứ làm việc ở trường học, mỗi ngày lại dành ra càng nhiều thời gian học tập hơn.
Chuyên tâm học tập mấy năm, năm mười sáu tuổi Nhiếp Dương tham gia kỳ thi Hương mùa thu, đỗ làm thủ khoa, sau đó lại tham gia thi Hội mùa xuân, đỗ hội nguyên, lúc thi Đình cũng thể hiện rất tốt, hoàng đế lại có tâm thành toàn giai thoại liên tiếp giành được giải nguyên, hội nguyên, trạng nguyên cả ba kỳ thi Hương, thi Hội, thi Đình, mượn chuyện này để châm biếm việc các đảng phái tranh đấu trong triều, liền đưa Nhiếp Dương từ bảng nhãn thành trạng nguyên.
Còn chưa nhược quán đã trở thành trạng nguyên ba kỳ thi Hương, Hội, Đình, ngay lập tức, giá trị con người của Nhiếp Dương như nước lên thì thuyền lên, các thế lực muốn mượn sức cậu ta thì tấp nập không ngơi.
Người ngoài đều cho rằng Nhiếp Dương sẽ dễ dàng lung lay bởi những thứ đó, ai ngờ vị trạng nguyên nhỏ tuổi này lại trầm ổn không lung lay, tác phong làm việc rất có phong phạm của người làm việc lớn, nếu như ném cậu ta vào trong đám quyền quý ở kinh thành, chỉ nhìn khí chất thôi thì quả thật nhìn không ra Nhiếp Dương từng là một kẻ ăn xin, mà giống như người trời sinh phú quý vậy.
Nhiếp Dương không bị lung lay, đó là bởi vì cậu ta biết rõ, trạng nguyên tức là có được tấm vé bước vào quan trường, chứ không phải là vé đi thẳng tới điểm cuối cùng.
Sau này có thể đi tới được độ cao nào, nắm trong tay bao nhiêu quyền lợi, tất cả phải xem sau này cậu ta làm ăn thế nào.
Trong Quỳnh Lâm Yến, rất nhiều người muốn thử nhìn xem vị trạng nguyên còn chưa nhược quán này trông như thế nào.
Trên mặt Nhiếp Dương là nụ cười trong sáng vô hại, qua lại trong đám quyền quý vẫn thành thạo, nhất cử nhất động chẳng có chỗ nào giống mọt sách học tập gian khổ hết, lại càng giống một tay già đời trong quan trường mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Trước khi thi Đình, Nhiếp Dương đã nghĩ hết biện pháp để thám thính thế cục trong triều rồi.
Đương kim hoàng đế họ Nhiếp, vào năm Thái Khang đầu tiên lên ngôi đã là ba mươi hai tuổi, dưới gối có năm trai ba gái, bốn vị hoàng tử đã đến tuổi trưởng thành cập quan, chỉ nguy nhất ngũ hoàng tử - đồng thời cũng là hoàng thái tử do nguyên hậu sinh ra còn chưa nhược quán, cậu còn lớn hơn Nhiếp Dương nửa tuổi.
Mấy năm trước, nguyên hậu qua đời vì bệnh, hoàng đế lại có ý chèn ép nhà mẹ của nguyên hậu - Trấn Quốc Công, hơn nữa, bốn vị hoàng tử lớn hơn sau khi thành niên đều vào triều làm việc, lờ mờ lộ ra tư thế vây công hoàng thái tử. Hoàng thái tử chính là thái tử của đế quốc, những gì cậu được hưởng chỉ thấp hơn hoàng đế một bậc. Có điều, chung quy cũng không phải là hoàng đế, còn có mối lo tính mạng nữa. Nụ cười trên mặt Nhiếp Dương nhàn nhạt, trong lòng lại đang tính toán xem vị hoàng tử nào có ưu thế.
Có điều...
Cậu ta tính kế đầy bụng nhưng vẫn thất bại, sau khi cậu ta nghe thấy tục danh của vị hoàng thái tử kia.
Nhiếp Thanh...
Vậy mà lại là Nhiếp Thanh!
Nhiếp Dương vô cùng kinh ngạc, tay cậu ta run lên, rượu sánh ra ngoài.
Sau khi Quỳnh Lâm Yến bắt đầu, hoàng đế, thái tử cùng với bốn vị hoàng tử còn lại lần lượt xuất hiện, sắc mặt của Nhiếp Dương lại thay đổi hết lần này tới lần khác.
Chính là vì gương mặt, thân hình, cách nói chuyện cùng với khí chất của vị hoàng thái tử kia gần như là giống vị đường huynh kiếp trước của cậu ta - Nhiếp Thanh như đúc!
Khác biệt ở chỗ, vị đường huynh Nhiếp Thanh nhà mình là một người nho nhã có tấm lòng rộng mở, giống như ánh trăng sáng trong, đôi môi lúc nào cũng lộ vẻ tươi cười nhè nhẹ, nhất cử nhất động đều giống quý tử. Vị hoàng thái tử trước mắt này cũng giống như vậy, nhưng trong ánh mắt lại thêm chút buồn bã nhợt nhạt.
Nhiếp Dương kiềm chế trái tim đang kinh hoảng, duy trì hô hấp bình thường, ánh mắt không kìm được nhìn mãi vị hoàng thái tử kia.
Vì sao lại giống như thế cơ chứ?
Chẳng lẽ hoàng thái tử là đường huynh Nhiếp Thanh chuyển kiếp hay sao?
Thật ra cũng có thể, từ nhỏ Nhiếp Thanh đã phú quý, không làm việc ác, chuyển tới kiếp khác làm một hoàng thái tử trong nhà đế vương cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Nhiếp Dương căng thẳng nuốt cái ực, hai tay giấu bên trong tay áo không ngừng đổ mồ hôi nóng hổi, dường như ngón tay cậu ta đã quện thành một cục rồi.
Đường huynh...
Nhiếp Dương nỉ non trong miệng một tiếng, hốc mắt liền ầng ậng hơi nước.
Những người khác chỉ nghĩ là cậu ta còn nhỏ tuổi, không thắng được hơi rượu, trêu ghẹo vài câu liền chuyển lực chú ý sang bảng nhãn và thám hoa.
Quỳnh Lâm Yến tiến hành được nửa chừng, Nhiếp Dương thoáng nhìn thấy hoàng thái tử đứng dậy định rời đi, cậu ta cũng tìm một cớ rồi đi theo cậu, sau đó bị người chặn lại.
“Tại sao trạng nguyên lang lại tới đây thế?”
Hoàng thái tử lộ ra ánh mắt nghi ngờ, cảnh giác lưu động dưới đáy mắt khiến cho Nhiếp Dương lập tức tỉnh táo lại. Cậu không phải là Nhiếp Thanh!
Không, phải nói là cậu không phải là Nhiếp Thanh mà Nhiếp Dương biết mới đúng.
Tâm trạng của Nhiếp Dương thay đổi liên tục, trên mặt lại để lộ vẻ mặt bối rối, cậu ta cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thần... Không chịu nổi sức rượu, vừa rồi uống có hơi nhiều nhưng lại không tìm thấy chỗ thay quần áo, không tiện hỏi thăm, nên mới... Khụ, xin điện hạ tha thứ vì thần thất lễ.”
Sắc mặt của hoàng thái tử dịu hẳn đi, chuyện này cũng phải trách Nhiếp Dương trông vô hại quá mức, khiến cho người ta không thể cảnh giác nổi với cậu ta. Có lẽ đây cũng là nghiệt duyên nơi âm phủ, bộ dáng của Nhiếp Dương kiếp này lại giống dáng vẻ của kiếp trước y như đúc, tất nhiên cậu ta biết phải làm thế nào để bày ra bộ mặt vô hại của mình.
Hoàng thái tử nghe xong sắc mặt liền dịu đi, gọi cung nữ dẫn đường cho Nhiếp Dương.
Nhiếp Dương nhìn theo bóng dáng cậu dần đi xa, trái tim cậu ta dâng lên nỗi chua xót không nói nên lời.
Kiếp trước cậu ta thiếu nợ nhiều như vậy, kiếp này liệu có trả lại được hết không?
Quỳnh Lâm Yến chấm dứt, Nhiếp Dương làm tu soạn ở viện Hàn Lâm, tòng lục phẩm, chuyên viết quốc sử, ghi lại lời nói và việc làm của đế vương, đơn giản mà nói thì cậu ta chính là một thư ký. Đối với Nhiếp Dương có xuất thân không tốt mà nói, vị trí này đã coi như là một khởi điểm cao. Nếu như không cố gắng, chắc sẽ ngồi mãi ở vị trí này cả đời, còn nếu như làm tốt, có được lòng vua, vậy thì tác dụng và quyền lợi của vị trí này sẽ không hề nhỏ.
Trên thực tế, trước đây cũng không phải không có lịch sử trạng nguyên làm tòng lục phẩm cả đời.
Khoa cử chính là tấm vé vào cửa, bước vào quan trường này, cuối cùng có thể đi tới độ cao nào, vẫn còn phải xem bản lĩnh cá nhân.
Nhiếp Dương cười nheo mắt lại, không hề lo lắng cho tương lai của mình chút nào.
Cho dù Nhiếp Thanh nói tính cách của cậu ta không tốt, nhưng không thể không thừa nhận, người có tính cách như cậu ta mới có thể vui vẻ quẫy đạp trong quan trường.
So với việc đó, ngược lại thì vị hoàng thái tử kia lại khiến cho cậu ta chú ý hơn.
“Nhiếp Thanh...”
Nhiếp Dương khe khẽ thì thào một tiếng, trong ánh mắt xuất hiện vẻ kiên định.
Cho dù vị hoàng thái tử này có phải là đường huynh của cậu ta chuyển kiếp hay không, cậu ta đều phải phụ tá đối phương bước lên đế vị, như vậy... có lẽ cả hai sẽ không còn nợ nhau nữa.
Tính cách của Nhiếp Dương như sinh ra cho quan trường, hoặc nói là, cậu ta bẩm sinh nên ăn bát cơm này.
Chỉ dùng khoảng thời gian nửa năm cậu ta đã có thể đụng tới suy nghĩ của đế vương, nhảy vọt trở thành cận thần được thiên tử khá tin tưởng, tiền đồ vô cùng xán lạn.
Quyền quý trong triều đều cố gắng mượn sức vị tân quý này, bốn vị hoàng tử trưởng thành cũng thử vươn cành ô liu về phía cậu ta.
Nhiếp Dương luôn không từ chối cũng không cho bọn họ một câu trả lời khẳng định, thành thành thật thật làm tốt công việc mình phải làm.
Bởi vì làm tu soạn trong viện Hàn Lâm, cơ hội gặp mặt của Nhiếp Dương và hoàng thái tử trở nên nhiều hơn, bởi vì tuổi bằng nhau, đề tài nói chuyện cũng nhiều hơn người ngoài một chút, thỉnh thoảng lại nói chuyện với nhau. Sau khi tiếp xúc, Nhiếp Dương lại càng hiểu biết sâu hơn về địa vị của vị hoàng thái tử này.
Nói tóm lại một câu, không được lạc quan lắm.
Nguyên hậu đã chết, nhà mẹ đẻ lại liên tục bị chèn ép, bốn vị hoàng huynh lớn tuổi kia cũng từng bước dồn ép cậu, thái độ của hoàng đế đối với thái tử cũng càng lúc càng không rõ ràng... Tình cảnh bốn bề thọ địch như vậy, đừng nói là vị hoàng thái tử này, tùy tiện đổi thành một người khác cũng bị chèn ép tới mức tinh thần gắt gỏng.
Nhiếp Dương chờ đợi hoàng thái tử mời chào cậu ta, kết quả là đợi hơn nửa năm, người ta còn chẳng buồn đánh phát rắm nào.
Cậu ta thật sự không thể chờ được nữa, Nhiếp Dương liền chủ động ra trận, ám chỉ vấn đề phe phái với Nhiếp Thanh.
Hoàng thái tử ngây ra một hồi, ôn hòa cười nói: “Nghe nói Tông Dật liên tục khéo léo từ chối bốn vị hoàng huynh, cô còn đang thấy lạ đây, đoán là Tông Dật có dự định khác rồi, ví dụ như một lòng trung thành với phụ hoàng... Không ngờ là, hóa ra Tông Dật lại hướng về cô sao? Với tình trạng hiện giờ của cô, e là khiến ngươi thất vọng rồi.”
Dù sao hoàng thái tử cũng là thái tử, ở các phương diện đều vô cùng giỏi giang, trong mắt của Nhiếp Dương, cậu chẳng khác gì với đường huynh nhà mình.
Nếu như không có hoàn cảnh xung quanh nhắc nhở cậu ta, cậu ta còn nghĩ rằng hai người đã quay về kiếp trước rồi.
Nhiếp Dương ngẫm nghĩ, không ngờ hoàng thái tử lại hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân mình tới thế.
Một khi đã như vậy, vì sao cậu lại không nghĩ cách cứu lấy mình cơ chứ?
Trong mắt Nhiếp Dương, tư thế này của hoàng thái tử có ẩn ý đối ứng một cách tiêu cực.
“Điện hạ nói vậy là sai rồi. Ngài là thái tử, là con trai trưởng của nguyên hậu, là thái tử của thiên hạ, là người thừa kế danh chính ngôn thuận.” Nhiếp Dương gằn từng chữ. “Chỉ cần điện hạ giữ vững được mình, một lòng vì quân, vì phụ, vì triều đình, vì dân chúng, thì sao bốn vị hoàng tử kia vượt qua được ngài?”
Đây không phải là chống cự tiêu cực, mà cái này gọi là lấy bất biến ứng vạn biến, không tranh tức là tranh.
Trái tim Nhiếp Thanh trào ra từng dòng nước ấm, trong mắt cậu tràn ngập sự thành khẩn hiếm có.
“Thái phó và ngoại công cũng đã từng nói những lời như vậy, có điều khi đó... Cô cảm thấy tâm phiền ý loạn, căn bản nghe không lọt tai. Những lời Tông Dật nói đây, cô nghe xong đã có những thể nghiệm khác.” Khi hoàng thái tử nhìn thẳng vào mắt cậu ta, trong thoáng chốc lại có chút cảm giác quen thuộc vô cùng.
Rõ ràng là cậu không thường xuyên tiếp xúc với vị tu soạn ở viện Hàn Lâm này, nhưng cậu lại theo bản năng tin tưởng đối phương, giống như họ đã quen nhau từ kiếp trước vậy.
“Nếu như điện hạ quan tâm tới việc tranh giành, ngược lại sẽ trở nên tầm thường.” Nhiếp Dương nói: “Ngài là thái tử, đây là chuyện ngài sinh ra đã nên có được rồi, cần gì phải tranh nhau không ngừng với mấy vị hoàng tử kia? Chẳng thà cứ nhìn ngắm thiên hạ này nhiều chút, dân chúng, dân sinh, đây là tấm lòng của người làm vua, thần nghĩ rằng... Bệ hạ có lẽ cũng mượn chuyện này để tôi luyện ngài. Ngoại thích thế lớn, bây giờ có thể giúp được điện hạ, ngược lại sau này sẽ trở thành gánh nặng...”
Hoàng thái tử cau mày một lúc, sắc mặt để lộ nét giận dữ.
“Nhiếp Dương, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”
Muốn châm ngòi quan hệ giữa cậu với nhà mẹ sao?
Nhiếp Dương nói: “Trong lòng thần rất rõ ràng.”
Hoàng thái tử nói: “Vậy mà ngươi còn dám nói?”
Nhiếp Dương nói: “Có những lời, thần biết rõ là không thể nói nhưng vẫn muốn nói. Thần một lòng phò vua, ngài là chính thống, tất nhiên cũng phải tính toán cho ngài.”
Hoàng thái tử im lặng, cậu không thể phủ nhận được, những lời nói của Nhiếp Dương đã quét sạch sự sốt ruột những năm gần đây của cậu, khiến tâm trạng cậu bình tĩnh trở lại.
“Không biết vì sao...” Hoàng thái tử sâu xa liếc nhìn Nhiếp Dương: “Cô lại có cảm giác, dường như ngươi thông qua cô, nhìn thấy được ai đó.”
Nụ cười của Nhiếp Dương chợt tắt, cậu ta khó xử nói: “Cho thần được mạo phạm vài câu, thần có một vị đường huynh, huynh ấy cũng tên là ‘Thanh’. Quỳnh Lâm Yến năm ngoái, thần chợt nghe thấy tục danh của điện hạ, nhất thời không kiềm chế được... Bởi vậy, thần mới cảm thấy vô cùng thân thiết với điện hạ, xin điện hạ tha thứ.”
Hoàng thái tử không ngờ được là lý do này, cậu vươn tay nâng Nhiếp Dương đang chắp tay tạ lỗi dậy.
“Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn.” Hoàng thái tử nói: “Vậy thì bây giờ đường huynh của ngươi ở đâu rồi?”
Nhiếp Dương nói: “Thần phạm phải một lỗi sai, khiến đường huynh bất hạnh qua đời. Trước khi lâm chung huynh ấy nói với thần ‘ân đoạn nghĩa tuyệt, mong đừng gặp lại trên đường tới hoàng tuyền’.” Vietwriter.vn
Hoàng thái tử không hề tức giận vì bị mạo phạm, ngược lại còn rất tò mò không biết Nhiếp Dương đã làm sai chuyện gì, khiến cho đường huynh phải nói ra lời tàn nhẫn như vậy.
“Không... Không phải lỗi của đường huynh. Mặc dù thần không thẹn với lương tâm, nhưng với đường huynh mà nói, quả thật là tội không thể tha...”
“Tông Dật cứ như là nữ tử ấy, có vậy thôi đã khóc rồi?”
Đại khái là nói rõ ràng rồi, thái độ của hoàng thái tử với Nhiếp Dương ôn hòa hơn rất nhiều.
Lúc này Nhiếp Dương mới kinh ngạc phát hiện mình không biết lúc nào đã rơi nước mắt, bỗng chốc cậu ta cảm thấy hơi ngại ngùng.
“Thật ra.... Không dối gì Tông Dật, lúc cô mới gặp mặt Tông Dật, cũng có cảm giác hơi hơi quen thuộc.”
Nhiếp Dương nghe thấy vậy, cậu ta kinh ngạc trợn tròn mắt.
Cho dù lời vị hoàng thái tử này nói là thật hay giả, Nhiếp Dương cũng quyết định cược tất cả tài sản của mình cho cậu.
Tuổi của hoàng đế càng lúc càng cao, tranh giành trong triều càng ngày càng ác liệt, Nhiếp Dương lợi dụng “ngọn gió yêu” này mà lên như diều gặp gió, con đường làm quan vô cùng thông thuận, tốc độ lên chức cực kỳ nhanh, quả thực là giống như ngồi tên lửa vậy, tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí nguyên phụ, đứng đầu quan văn.
Cho dù quan hệ của cậu ta với hoàng thái tử rất tốt, nhưng chỉ là quan hệ cá nhân mà thôi, trên mặt chính trị cần khịa thì vẫn khịa, văn võ bá quan thấy vậy thì vô cùng mờ mịt.
Cảm giác tồn tại của hoàng thái tử vẫn cứ rất thấp, địa vị trông như lung lay sắp đổ, mà lão hoàng đế lại vẫn không có ý định phế lập gì hết.
Hoàng đế không gấp, ngược lại bốn vị hoàng tử lớn tuổi kia lại gấp.
Nhiếp Dương cười khẩy đứng nhìn, âm thầm bày bố cục diện, khiến cho vị đại hoàng tử nắm binh quyền trong tay liên tục làm chuyện hồ đồ, vu hãm... À, thật ra cũng không thể nói là vu hãm được, vị đại hoàng tử này quả thật là có ý nghĩ bức vua thoái vị trong đầu, chẳng qua là Nhiếp Dương chỉ cụ thể hóa suy nghĩ đó, biến nó thành thật mà thôi.
Nhị hoàng tử giám sát việc thi cử, Nhiếp Dương lại tạo ra một vụ gian lận làm rối loạn kỷ cương trường thi gây ảnh hưởng rất lớn ngay vào năm đó, thuận lợi đẩy hắn ta xuống.
Tam hoàng tử là con trai của quý phi, hậu cung tiền triều đều có sức nặng, Nhiếp Dương liền bắt tay vào từ nhà mẹ đẻ của quý phi.
Trên đời này chỉ có nhà cao cửa rộng quyền quý có vết nhơ không tìm thấy, chứ không có ai là hoàn toàn sạch sẽ hết.
Tứ hoàng tử thì lại càng đơn giản hơn, bản thân Nhiếp Dương chính là ảnh đế Oscar, sao mà cậu ta lại không nhìn ra vị tứ hoàng tử này nhìn thì như không tranh, thật ra lại tâm tư thâm trầm, tính kế rất nhiều chứ? Đối với đồng loại, Nhiếp Dương cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Chỉ trong thời gian vài năm đã đánh gục được vài vị hoàng tử, cậu ta đi phía trước diệt trừ đối thủ, hoàng thái tử Nhiếp Thanh lại ở phía sau dọn dẹp xử lý giúp cậu ta, miễn để cho lão hoàng đế phát hiện.
Qua hai năm, lão hoàng đế nhường ngôi cho hoàng thái tử, triều đình chấn động, Nhiếp Dương cũng ngây người.
Đêm trước ngày đăng cơ, lão hoàng đế sâu xa liếc nhìn cậu ta một cái, hoàng thái tử lại hỏi sau này Nhiếp Dương có mong muốn gì không.
Nhiếp Dương suy nghĩ hồi lâu.
“Thứ nhất, dốc sức làm quan.”
“Thứ hai, trên đường xuống hoàng tuyền chặn đường huynh lại.”
“Huynh ấy nói trên đường đến hoàng tuyền sẽ không gặp nhau nữa, nhưng ta lại càng muốn gặp huynh ấy hơn.”
Nhiếp Dương nhìn vào mắt đối phương, thản nhiên nói: “Cho dù huynh ấy có chấp nhận hay không, thứ ta nợ huynh ấy cũng đã trả hết rồi.”
Hoàng thái tử im lặng: “Nếu như cậu ta vẫn không chấp nhận thì sao?”
“Thì quỵt nợ. Hoặc là...” Nhiếp Dương ngừng lại: “Nếu như huynh ấy không chấp nhận, vậy thì tiếp tục quấn nhau tới kiếp sau vậy.”