Bởi vì bị Hoa Uyên từ chối, thiếu niên chỉ có thể rời đi trong bất an và hoang mang, đi một bước lại ngoảnh đầu ba lần.
Hoa Uyên vẫn luôn nhìn theo nhưng không nói gì cả, sắc mặt âm trầm, tạm thời thiếu niên đành phải hết hy vọng.
“Tiên sinh, bây giờ nên làm thế nào mới được?”
Đế cơ Tây Xương cho rằng Hoa Uyên sẽ trực tiếp độc chết thiếu niên nhưng hoàn toàn không ngờ là mấy ngày trôi qua rồi mà gã vẫn chưa có hành động gì.
Thiếu niên không chết, đế cơ Tây Xương cả ngày lo lắng hoang mang, cô ta sợ mình sẽ bị Hoa Uyên vứt bỏ, trở thành thứ vô dụng.
Cô ta làm theo những gì Hoa Uyên sai bảo, bước chân vào con đường chết, tính kế cấu kết với thiếu niên. Nếu như thiếu niên không chết, An Thôi không chết, đến khi đứa trẻ trong bụng cô ta được sinh ra thì lúc đó người chết chính là cô ta. Với tính cách của An Thôi, làm sao hắn có thể dễ dàng tha thứ chuyện tiểu thiếp mình bị con thừa tự làm nhục chứ? Nếu như An Thôi biết thêm chuyện đứa trẻ trong bụng cô ta không phải con hắn nữa thì e rằng đế cơ Tây Xương muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong.
Bây giờ cô ta giống như người sắp chết đuối, trước khi chết cũng phải nắm chặt cọng rơm cứu mạng trong tay.
Đế cơ Tây Xương lấy tay đỡ cái bụng bầu, dè dặt ngồi xuống ghế, rất sợ cái thai này xảy ra chuyện gì không may.
“Thiếp thân đã làm đúng theo lời dặn của tiên sinh, cái gì cũng đã làm, giờ không còn đường quay về nữa, nếu bây giờ tiên sinh bỏ mặc thiếp thân, thiếp thân thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.” Trên mặt cô ta tràn đầy vẻ nhu nhược khiến người khác phải thương xót, làm người ta không kìm được muốn đưa tay lên vuốt mi tâm hơi nhíu lại của cô ta.
Dĩ nhiên, “người ta” này không hề bao gồm Hoa Uyên, gã điên đó là người có lòng dạ sắt đá.
“Ta biết rồi.”
Hoa Uyên lạnh lùng nói một câu, không cho cô ta đáp án rõ ràng.
“Tiên sinh, thiếp thân chỉ là lo đêm dài lắm mộng mà thôi. Mặc dù thiếu chủ vẫn còn nhỏ nhưng hắn cũng là đứa trẻ được đích thân tiên sinh và An Thôi nuôi nấng, nếu không nhanh chóng diệt trừ hắn thì sẽ để lại mối họa mất.” Lúc này đế cơ Tây Xương không quên nịnh hót, tâng bốc Hoa Uyên: “Hơn nữa... Thiếp thân vì làm chuyện kia mà bị động thai, nếu hắn nhân cơ hội này ra tay với thiếp thân, thiếp thân lo đến mức không thể ngủ được.”
Trước đó cái thai đã ổn định nên cô ta mới có gan làm theo lời dặn của Hoa Uyên mà tính kế thiếu niên.
Để giả vờ làm cho giống, khi làm động tác vùng vẫy sẽ khó tránh khỏi tương đối kịch liệt, thiếu niên kia lại đang không có lý trí do bị dược tính của thuốc thúc giục nên động tác thô lỗ, thân thể trẻ tuổi đó khiến cô ta chịu không ít đau khổ, thậm chí đến cả bụng cũng bắt đầu khó chịu, lúc này cô ta mới luống cuống.
Dưới sự uy hiếp của Hoa Uyên, cô ta cũng không thèm quan tâm đến, nhưng thiếu niên vẫn chưa chết nên cô ta mới lo lắng, đành phải liên tục thúc giục Hoa Uyên ra tay.
Làm sao Hoa Uyên lại không hiểu tâm tư của cô ta cơ chứ?
Khóe môi Hoa Uyên cong lên một nụ cười lạnh lùng, gã nói: “Không lo, nhanh thôi.”
Đế cơ Tây Xương truy hỏi: “Không lo là ‘không lo’ kiểu gì, ‘nhanh thôi’ là nhanh như thế nào? Hắn sống lâu thêm một ngày thiếp thân lại lo lắng thêm một ngày.”
Nếu như có thể, cô ta chỉ mong thiếu niên ngay lập tức bị Hoa Uyên bóp cằm đổ thuốc độc vào, đầu xuôi đuôi lọt, vĩnh viễn không còn tai họa về sau.
Hoa Uyên “hừ” một tiếng, không thèm trả lời.
Đế cơ Tây Xương thấy sắc mặt Hoa Uyên không vui, nhất thời tỉnh táo lại, hối hận vì mình quá kích động.
“Chẳng qua là thiếp thân lo lắng quá mà thôi, tuyệt đối không phải chất vấn tiên sinh…”
Cô ta gượng gạo giải thích, định vớt vát một chút, tránh cho tâm trạng Hoa Uyên không tốt lại chuyển những ý nghĩ đen tối sang người cô ta.
“Ngươi không cần quan tâm.” Hoa Uyên chậm rãi nói: “Thời cơ sắp đến rồi.”
Câu trả lời này khiến trái tim đang treo lơ lửng của đế cơ Tây Xương trở về chỗ cũ.
Cô ta và Hoa Uyên có chung lợi ích, trước mắt đã là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng rồi.
Nếu như cô ta xảy ra chuyện thì Hoa Uyên cũng không thoát được.
Thực tế chứng minh sự lo lắng của đế cơ Tây Xương là dư thừa.
Gã điên Hoa Uyên mà đã muốn tính kế ai, chắc chắn gã sẽ tính toán rất chính xác.
Thiếu niên vẫn còn quá trẻ tuổi, bàn về thủ đoạn và chuyện bày mưu tính kế thì làm sao qua mặt được Hoa Uyên - một gã bệnh thần kinh nhưng cực kỳ đa mưu túc trí kia được?
Đế cơ Tây Xương tưởng rằng Hoa Uyên không ra tay nhưng thật ra không phải như vậy.
Hoa Uyên đã ra tay rồi, chẳng qua là gã không làm hại thân thể thiếu niên mà là làm tổn thương tinh thần của cậu ta, chèn ép ý chí của cậu ta, đánh tan phòng tuyến trong lòng cậu ta, ép đối phương hoang mang mà mất đi ý nghĩ muốn sống. Cuối cùng, Hoa Uyên sẽ tìm người đưa độc đến tận tay thiếu niên.
Một ngày này, màn đêm u ám nặng nề, ánh trăng dần dần bị mây đen che khuất, các ngôi sao trở nên ảm đạm.
Hoa Uyên khoác áo đứng ngẩn người bên cửa sổ, không có lòng dạ nào đi ngủ, trên tay cầm một bức thư.
Bức thư này do người hầu của thiếu niên đưa tới khoảng mấy giờ trước.
Bởi vì không trực tiếp đưa tới tay Hoa Uyên nên sau khi gã làm xong việc mới nhìn đến.
Trong thư cũng chẳng có nội dung gì nhiều, chẳng qua là sự than khóc khi lâm vào đường cùng và tiếng rên rỉ của thú vật trước khi chết mà thôi.
Đang lúc mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, một loạt tiếng bước chân lộn xộn từ xa truyền tới.
Khi đối phương sắp đến gần, Hoa Uyên còn có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề, mặt gã lãnh đạm nhìn người tới, lông mày hơi cau lại.
Hoa Uyên không vui hỏi: “Có chuyện gì mà chạy nhanh như vậy?”
Người hầu trong phủ đều có tư chất, luôn cẩn thận dè dặt phục vụ Hoa Uyên, bình thường sẽ không chạy nhanh hô lớn như thế này.
Lúc này người hầu lại không để ý đến quy củ, có thể tưởng tượng được tin tức hắn mang đến chấn động như thế nào.
“Lão gia, lão gia... Xảy ra chuyện lớn rồi!” Người hầu hít một hơi, thở hổn hển nói: “Thiếu chủ qua đời rồi.”
“Qua đời?”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Vâng, tin tức vừa mới đưa đến, thiếu chủ uống thuốc độc tự vẫn, đã qua đời rồi.”
Người hầu run rẩy nói xong, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm Hoa Uyên, cơ bắp cả người căng thẳng, làm bộ muốn tiến lên đỡ lấy Hoa Uyên đang đau thương.
Nào ngờ, phản ứng của Hoa Uyên lại không giống như trong dự đoán của người hầu.
Hắn nghĩ rằng với tình cảm sâu nặng giữa thiếu chủ và Hoa Uyên, biết được tin tức chấn động như vậy, dù Hoa Uyên không bi thương đến bất tỉnh cũng phải sợ đến biến sắc.
Thế mà Hoa Uyên lại rất lạnh lùng, sắc mặt không hề có chút biến hóa nào, tựa như người chết không phải là học trò của gã mà là một tên ăn mày nào đó không đáng quan tâm, thậm chí gã còn không hỏi một câu “qua đời như thế nào”… Tựa như... Tựa như chuyện này sớm đã nằm trong dự liệu của Hoa Uyên, gã vẫn luôn chờ đợi tin tức này vậy. Người hầu bị suy đoán của mình hù dọa, vội vàng cúi thấp đầu, sợ bị Hoa Uyên nhìn ra biểu cảm không nên có.
“Ta đã biết, ngươi lui xuống rồi chuẩn bị áo tang đi.”
Việc thiếu niên qua đời đối với người khác mà nói không khác nào động đất, còn đối với Hoa Uyên chính là việc nằm trong dự liệu.
Ánh mắt lạnh lùng của gã chuyển sang bức thư kia, khóe môi cong lên nụ cười giễu cợt.
Ngu xuẩn!
Đó là đánh giá của Hoa Uyên đối với cái chết của thiếu niên.
Nếu không phải thiếu niên ngu xuẩn yếu ớt thì hà cớ gì lại không biết người thật sự tính kế cậu ta là ai? Trước khi lâm chung còn viết thư cho gã, ngôn ngữ tha thiết chân tình, từng câu từng chữ sám hối, nói rằng hổ thẹn với sự dạy dỗ bao năm qua của Hoa Uyên, hôm nay cậu ta ra đi để Hoa Uyên không cần phải bi thương vì một học trò vô dụng không ra gì như mình.
Người bị hại lại viết di thư chân tình sâu sắc như thế cho hung thủ, quả thật nực cười.
“Đã định trước là không sống được rồi, đi lúc này cũng đúng thôi.”
Hoa Uyên thấy hơi tiếc nuối.
Thiếu niên do Hoa Uyên dạy dỗ, nhưng dã tâm của cậu ta không đủ lớn.
Chuyện này giống như chỉ có con đường chết, nhưng cũng không phải không có biện pháp khác, thiếu niên hoàn toàn có thể lợi dụng tình cảm thầy trò để dò xét ý tứ của Hoa Uyên, nhìn xem có thể kêu gọi Hoa Uyên về phe mình mà phản bội An Thôi hay không. Dù không thể phản bội, cậu ta cũng có thể ra tay trước để chiếm được lợi thế bằng cách diệt trừ đế cơ Tây Xương.