Dựa trên đại cục mà cân nhắc, kể cả đế cơ Tây Xương không còn thì An Thôi cũng sẽ không đánh chết thiếu niên ngay lập tức.
Bởi vì An Thôi còn cần một người thừa kế ổn định!
Nếu thiếu niên biết ẩn mình, chưa chắc sau này sẽ không có cơ hội trở mình.
Nhưng mà cậu ta quá trẻ tuổi, đối mặt với những loại áp lực tinh thần như thế này lại chỉ nghĩ ra biện pháp tự vẫn.
Khi Hoa Uyên đến nơi, thi thể của thiếu niên đã được thay quần áo liệm sạch sẽ, trên mặt đã được hóa trang. Lúc này đôi mắt của thiếu niên nhắm lại, nhìn không giống như đã chết mà giống đang chìm vào giấc ngủ hơn, đợi đến khi trời sáng cậu ta sẽ mở ra đôi con ngươi trong trẻo tràn đầy tinh thần phấn chấn…
Bề tôi của An Thôi đóng giữ ở hậu phương nghe được tin tức, đang nằm trong chăn cũng phải bò dậy.
“Là ai hại chết thiếu chủ?”
Có một lão thần mặc áo tang trắng, mang đai lưng màu trắng, tính tình nóng nảy, sát khí bừng bừng chạy tới.
Ông ta vừa đến đã liếc ánh mắt hung ác về phía đế cơ Tây Xương.
“Chẳng lẽ là yêu phụ nhà ngươi...”
Lão thần đã nghe qua tin tức kia nhưng ông ta sẽ không vì một đế cơ mất nước mà bỏ qua thiếu chủ ông ta nhìn từ nhỏ đến lớn.
Cho dù tin tức kia khá tồi tệ, nhưng đó cũng là đế cơ sai, lão thần cảm thấy vứt bỏ đế cơ giữ lại thiếu chủ mới là lẽ đương nhiên.
Mấy ngày nay ông ta cũng nghĩ xem làm sao mới giữ được tính mạng của thiếu chủ, muốn tìm ra điểm yếu của đế cơ Tây Xương để đổ hết thảy tội lỗi cho cô ta. Nếu như không được ông ta đành phải dùng thủ đoạn, phái tử sĩ giết chết đế cơ Tây Xương. Hoàn toàn không nghĩ đến, ông ta còn chưa hành động, thiếu chủ đã uống thuốc độc tự vẫn. Nhìn thiếu niên nằm trên giường, thấy ngực cậu ta không còn phập phồng nữa, lão thần lập tức cảm thấy cực kỳ bi thương.
Đế cơ Tây Xương thấy lão thần rút kiếm ra muốn giết cô ta thì sợ đến mặt mũi trắng bệch, cao giọng thét chói tai.
Hoa Uyên giơ tay lên bắt lấy cổ tay của lão thần, dùng chút kỹ xảo làm ông ta buông chuôi kiếm, tức giận nói: “Làm loạn đủ chưa!”
Lão thần vẫn không buông tha: “Hôm nay mụ yêu phụ này không thể sống!”
Chẳng biết tại sao, từ lúc bước vào ngôi nhà thiếu niên tự vẫn, Hoa Uyên cảm thấy ngực hơi khó chịu, cẩn thận cảm nhận còn thấy hơi đau.
Gã không biết tình cảm này từ đâu mà có nhưng nó đã khiến lý trí của gã đứng bên bờ vực sụp đổ, trở nên dễ nổi nóng hơn.
Vào lúc này lão thần lại rút kiếm ra làm loạn khiến Hoa Uyên tức giận.
Gã đẩy lão thần ra, bản thân suýt nữa cũng đứng không vững, thật giống như đại não bỗng nhiên bị thiếu máu làm cho cảnh sắc trước mặt gã chợt sáng chợt tắt.
“Cút!”
Hoa Uyên tức giận quát lão thần.
Lão thần nói: “Thiếu chủ bị tiện nhân âm mưu bức tử, dù lão phu có phải đánh cược cái mạng già này cũng phải diệt trừ ả ta!”
Đế cơ Tây Xương hét lên nấp sau lưng thị nữ, nghe thấy lão thần chửi mắng, trong lòng không nhịn được phụ họa.
Lão thất phu này mắng quá đúng.
Chẳng phải tiện nhân trong miệng ông ta chính là Hoa Uyên hay sao?
Trong nhà trở nên hỗn loạn, liên tiếp có người chạy đến ngăn hai người lại, vài người thì ngăn cản lão thần, vài người ngăn Hoa Uyên.
Cho dù cái chết của thiếu niên không vinh dự gì cho cam nhưng người chết là lớn nhất, thi thể người ta vừa mới lạnh, bọn họ không thể ồn ào quấy rầy người chết ở chỗ này được.
Hơn nữa, hai người bọn họ huơ tay múa chân trước thi thể người chết thật chẳng ra thể thống gì cả.
“Ta bảo ngươi cút đi cơ mà!”
Hoa Uyên giơ tay lên hất đám người định đến ngăn cản gã ra.
Gã còn chưa tiến lên nửa bước, từ sâu trong đầu gã truyền tới cảm giác đau nhức, cảnh sắc trước mặt cũng trở nên mơ hồ, biến thành một màu đỏ thắm.
Trong mắt Hoa Uyên, tất cả những người xung quanh gã đều là huyết nhân không có ngũ quan, miệng bọn họ há ra ngậm lại nói gì đó, một giọng nói biến thành hai giọng nói, hai giọng nói lại biến thành bốn, rồi bốn lại biến thành tám... Dần dần, âm thanh từ bốn phương tám hướng biến thành hàng nghìn hàng vạn, quấy nhiễu thính lực của gã. Dưới chân Hoa Uyên trở nên trống rỗng, lảo đảo ngã quỵ về phía trước, rất may có người nhanh tay lẹ mắt kéo gã một cái, nếu không gã đã nằm trên đất rồi.
Mọi người bị chuyện này hù dọa, đến cả lão thần đang muốn lấy mạng của đế cơ Tây Xương cũng bị dời đi lực chú ý.
Bọn họ thấy sắc mặt Hoa Uyên tái nhợt khác thường, vốn tưởng rằng gã kìm nén đau thương trong lòng, không ngờ gã cũng có lúc bộc lộ tâm trạng ra ngoài. Mọi người nghĩ tới mối quan hệ thầy trò giữa thiếu niên và Hoa Uyên, trong lòng đều rất đồng cảm, không ngờ gã điên Hoa Uyên cũng biết đồng cảm.
“Đừng làm ồn nữa! Các người đừng có ồn ào nữa! Tất cả cút hết đi! Cút hết đi!”
Hoa Uyên đẩy hết người đứng cạnh mình ra, lạc giọng gầm thét, hai tròng mắt đều là tơ máu, dáng vẻ điên cuồng.
“Thiếu chủ đã mất rồi, xin quân sư nén bi thương, người đã đi rồi không thể đuổi theo được!”
“Cút! Tất cả các ngươi cút hết đi!”
Hoa Uyên thống khổ ôm đầu, một tay chỉ vào đám người để bọn họ không nói chuyện nữa, đầu của gã quả thật muốn nổ tung.
Đầu gã rất đau, tựa như có một bàn tay đang khuấy động não gã, bóp nát xương sọ của gã, đau đến mức gã muốn chết đi.
Không biết bao lâu trôi qua, rốt cuộc Hoa Uyên tìm về được chút lý trí.
Gã nửa quỳ xuống, hầu như không còn phong độ tư thái phóng khoáng hằng ngày, chỉ còn lại chút điên cuồng xa lạ phát ra từ linh hồn đang chán chường.
Mọi người cho rằng gã không chịu được đả kích nên thất thố, không ngờ hành động kế tiếp của Hoa Uyên suýt chút nữa khiến con ngươi bọn họ rớt ra ngoài.
“Xoạt” một tiếng, lưỡi kiếm ra khỏi vỏ.
Mọi người sợ đến mức hét thất thanh, hô lớn: “Quân sư, tuyệt đối không thể được!”
Hóa ra thừa dịp một người không chú ý, Hoa Uyên giơ tay lên rút bội kiếm bên hông của người đó, gã muốn tự vẫn.
Nhìn vẻ mặt và bộ dạng dùng sức của Hoa Uyên, rõ ràng gã đã có ý định muốn chết.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, có người tiến đến đoạt đi kiếm trong tay Hoa Uyên, nhưng vẫn chậm một bước, cổ gã đã bị cắt ra một đường máu không sâu nhưng rất dài.
Những người khác thấy vậy nhân cơ hội xông lên phía trước ngăn Hoa Uyên lại, rất sợ lơ là thì gã sẽ lại tiếp tục tự tìm cái chết.
Nếu như Hoa Uyên chết, chẳng phải An Thôi ở tiền tuyến sẽ nổi điên tại trận hay sao?
“Các ngươi... Vì sao các ngươi lại ngăn cản ta?”
Hoa Uyên gầm thét, chẳng biết từ lúc nào hai gò má đã giàn giụa nước mắt.
Có người nói: “Thiếu chủ đã qua đời rồi, quân sư nén bi thương!”
Làm gì có chuyện thiếu chủ đi rồi thì tâm phúc của chủ công lại phải tự vẫn theo chứ?
Hơn nữa, thiếu chủ chết cũng chẳng vẻ vang gì, người ta vì làm nhục mẹ kế, sợ chịu tội nên mới tự vẫn.
“Thiếu chủ chết, trách nhiệm thuộc về ta, là ta đáng chết, các ngươi đừng có cản ta!”
Sao mọi người có thể coi lời này của Hoa Uyên là thật được?
Ngược lại bọn họ cho rằng Hoa Uyên là hạng người trung thành nên càng không dám buông tay để cho gã đi tìm chết.
Vào lúc này Hoa Uyên càng muốn sụp đổ.
Gã đã hại chết học trò của mình.
Không, chính xác mà nói là sau khi gã phát bệnh đã tự tay hủy hoại học trò của mình, người đáng chết phải là gã mới đúng. Nguồn : Vietwriter.vn
Hoa Uyên không ngờ bệnh đa nhân cách của mình đã nghiêm trọng đến mức độ này, “người” xuất hiện cuối cùng đã phát điên mà giết chết những “người” khác. Nếu không phải bản gốc của Hoa Uyên là sự tồn tại đặc biệt, không có cách nào xóa bỏ thay thế được thì e là cũng “xong” rồi. Trước đây đều là ý thức mơ hồ, bây giờ hiếm khi được xuất hiện một lần, không ngờ học trò của mình lại gặp thủ đoạn hiểm độc, Hoa Uyên tự biết bản thân tội nghiệt sâu nặng, chỉ có thể dùng cái chết để tạ lỗi với học trò.
Hoàn toàn không ngờ tới gã nói thật mà chẳng có ai tin.
Đám người đầu óc ngu xuẩn này còn ngăn cản gã tự vẫn.
Đây mà là gã tự vẫn sao?
Đây là gã thay trời hành đạo!
Chỉ cần gã chết, thân xác này chết đi thì “người” nguy hiểm đó cũng sẽ không xuất hiện nữa.
“Các ngươi buông ta ra!”
“Không buông được! Quân sư nhất định phải tỉnh táo lại!”
“Quân sư, thiếu chủ qua đời, chúng ta cũng vô cùng bi thương, nhưng ngài còn phải trợ giúp chủ công hoàn thành nghiệp lớn, không thể tự vẫn được đâu!”
Đế cơ Tây Xương: “...”
Bỗng nhiên cô ta cảm thấy Hoa Uyên diễn sâu như thế cũng không phải không có đạo lý.
Nhìn xem, để gỡ bỏ hiềm nghi cho bản thân, Hoa Uyên thật sự dùng hết sức lực mà tự vẫn, vết thương trên cổ vẫn còn chảy máu kia kìa.
Nếu vừa nãy đám người kia không ngăn Hoa Uyên lại mà để gã dùng lực mạnh hơn chút nữa có khi cắt đứt cổ họng rồi cũng nên.
Đế cơ Tây Xương đứng một bên vừa khó hiểu mà xem trò cười này, vừa âm thầm tiếc rẻ.
Mới vừa rồi là cơ hội hiếm có cỡ nào chứ, chỉ thiếu chút nữa thôi là người này có thể thăng thiên rồi.