Dù thế nào thì cũng là người đã trèo được tới vị trí chư hầu, An Thôi quả thật có tật xấu, nhưng hắn cũng có điểm sáng, không thể đánh một gậy chết luôn được.
Trước hết, tạm chưa nói đến chuyện tên bất hiếu kia đã làm ra chuyện gì trái với luân thường đạo lý, chỉ riêng việc cái chết của cậu ta đã tạo thành ảnh hưởng tới An Thôi, chuyện này không phải cứ nói đội mũ xanh là có thể khái quát được. Cậu ta chết rồi, An Thôi sẽ không có người thừa kế, huyết mạch duy nhất của hắn còn đang mọc rễ nảy mầm trong bụng của đế cơ Tây Xương.
Chúng thần không ai biết đứa trẻ này là nam hay nữ, thiên phú ra sao, tất cả mọi thứ vẫn còn là một ẩn số, trong lòng khó tránh khỏi hoảng loạn.
Điểm duy nhất mà An Thôi mạnh hơn Khương Bồng Cơ, đại khái chính là việc hắn có người thừa kế, còn Khương Bồng Cơ thì lại không có.
Bây giờ, người thừa kế của hắn đã chết, tuổi tác của An Thôi lại lớn hơn Khương Bồng Cơ rất nhiều, ưu thế duy nhất đã hoàn toàn không còn nữa.
Nghĩ tới đây, trong lòng An Thôi vừa đau đớn vừa buồn bã, hắn không nhịn được lôi đám Nam Man bị hắn diệt tộc ra “hỏi thăm”.
Nếu như không phải Nam Man làm loạn, tàn phá Nam Thịnh, thì An Thôi hắn cũng là người đủ nếp đủ tẻ, sao lại phải lưu lạc đến hoàn cảnh dưới gối thê lương thế này chứ?
Cứ nghĩ đến cảnh tượng con trai con gái mình bỏ mạng bởi bọn Nam Man, hắn liền đau thương đến mức không nói nên lời, nỗi hận trong lòng sinh sôi phát triển như cỏ dại.
Đại khái là do gần đây hắn quá xui xẻo, từng chuyện từng chuyện tồi tệ cứ nắm tay nhau kéo đến tìm hắn.
Đầu tiên là hơn hai trăm nghìn thạch lương thảo bị Khương Bồng Cơ cướp bóc, sau đó là con trai nuôi lăng nhục mẹ kế, sợ tội tự sát, ngay sau đó còn có chuyện Hoa Uyên suýt nữa đã tự vẫn theo chủ... Thế này vẫn chưa phải kết thúc, quân địch của bọn họ cũng vô cùng ăn ý mà tăng mạnh sức tấn công, khiến cho An Thôi phải sứt đầu mẻ trán.
Chuyện lương thảo vẫn còn chưa giải quyết được triệt để, chuyện thiếu lương thực truyền đi khắp nơi, khiến cho lòng binh lính cấp thấp dao động kịch liệt.
An Thôi vẫn luôn mang đầy đủ phong cách của gã đàn ông cặn bá, cứ có việc gì là tìm Lữ Trưng.
Không ai biết rằng Lữ Trưng chỉ muốn chửi thề.
Thật sự coi anh ta là tiên tử hả?
Anh ta có thể vô duyên vô cớ biến ra lương thực sao?
Nếu có thể, anh ta sẽ lập tức gọi lương thực ra để đè chết An Thôi.
Lửa giận trong lòng Lữ Trưng bốc cháy hừng hực, nhưng có tức giận cũng không thể thay đổi được hiện thực, nguy cơ đang xảy ra trước mắt anh ta càng lúc càng nghiêm trọng.
Vì thế, Lữ Trưng chỉ có thể đưa ra “tối hậu thư” cho An Thôi.
Để An Thôi đi thúc giục Hoa Uyên nhanh chóng bổ sung lương thực, không bổ sung được, mọi người cùng nhau chết đói là được!
“Thật sự là tức quá đi mất!”
Một chén nước lạnh trôi xuống bụng cũng không thể khiến lửa giận trong lòng anh ta nguôi ngoai.
Bởi vì gần đây có quá nhiều chuyện tồi tệ, chiếm lấy không ít sức lực của Lữ Trưng nên anh ta đã xem nhẹ bạn học nhà mình là người thích tác oai tác quái.
Người thích tác oai tác quái, sao lại chịu yên phận giữ mình được chứ?
An Thôi không phải là người có lòng dạ bao dung, lập trường và quan điểm của hắn với Lữ Trưng không giống nhau, mâu thuẫn giữa hai người bọn họ là không thể thiếu được. Điểm này từ chuyện An Thôi trọng dụng Hoa Uyên mà ngó lơ Lữ Trưng hai năm gần đây cũng có thể thấy được phần nào. Bất mãn của An Thôi với Lữ Trưng không ít, Khương Bồng Cơ lại đổ thêm dầu vào lửa, ly gián quan hệ của hai người, nói không chừng còn có thể mượn tay An Thôi đẩy Lữ Trưng vào tuyệt cảnh. Lữ Trưng không phải là người sẽ ngồi yên chờ chết, nếu như chuyện đó xảy ra, nói không chừng anh ta có thể ăn máng khác giữa chừng.
Khương Bồng Cơ không ngại để bạn học cũ tìm tới nương tựa vào cô.
Vì thế...
Vệ Từ một lần nữa nhìn thấy chủ công nhà mình cúi đầu viết thư cho bạn học cũ, vẫn là tư thế bất chấp tất cả để đạt được mục đích như trước.
Bởi vì Khương Bồng Cơ viết thư không hề kiêng dè Vệ Từ, cho nên Vệ Từ có thể thấy được những câu văn triền miên trên giấy viết thư, dường như mỗi một câu một chữ của cô đều nhớ về khoảng thời gian bọn họ đi học cùng nhau ở thư viện Lang Gia. Cùng một câu chuyện, cô có thể lăn qua lộn lại dùng những câu chữ khác nhau để viết về nó. Cô dùng cách viết mộc mạc lại thân thiết, thổi phồng ba phần tình nghĩa lên thành hẳn mười phần.
Những người không biết chuyện cũng phải nghi ngờ rằng có phải hồi còn trẻ, Lữ Trưng và Khương Bồng Cơ có quan hệ tốt tới mức mặc chung được một cái quần hay không.
Vệ Từ nhớ lại tính cách của An Thôi, càng thấy thông cảm cho Lữ Trưng hơn.
Chắc anh bạn này phải xui tới tận mấy kiếp, nên bây giờ mới dính phải một tên chủ công như An Thôi và một đối thủ như Khương Bồng Cơ?
À... Trước khi cảm thông, Vệ Từ cũng muốn đồng cảm với mình ở kiếp trước một hồi.
Anh và Lữ Trưng quả thực là đồng bệnh tương liên.
“Với tính cách của Thiếu Âm, huynh ấy sẽ không chấp nhận lời mời của chủ công đâu.” Vệ Từ không nhịn được nhắc nhở, Lữ Trưng là một tên vừa bủn xỉn vừa thù dai, bây giờ cô đắc tội người ta tới bến thế này, e là sau này muốn mời chào cũng không dễ: “Tính cách của An Thôi khác Lữ Trưng một trời một vực, hai người họ vốn không cùng một đường. Cho dù chủ công không chặn ngang một chân, sớm muộn gì bọn họ cũng lục đục nội bộ. Tội gì chủ công phải làm thế này chứ?”
“Trên đời này không phải chủ công nào cũng có lòng dạ bao dung, hiểu rõ mọi việc như ta đâu.” Khương Bồng Cơ tự kỷ nói: “Từ trước đến giờ, An Thôi luôn luôn không phải là một quân tử, hắn và Thiếu Âm không đi cùng một con đường. Ta muốn mượn tay An Thôi đẩy Thiếu Âm tới đường cùng, buộc huynh ấy phải rời khỏi An Thôi sớm hơn. Thời gian kéo dài quá lâu, ta lại không có nhiều thời gian để đôi co với tên hề An Thôi này. Đúng lúc bên kia An Thôi đã xảy ra chuyện, vừa khéo cho bọn họ thêm một nhát nữa khiến bọn họ tan rã. Huynh không cảm thấy Thiếu Âm quá chướng mắt à? Trước đây ta viết thư cho Thiếu Âm, Thiếu Âm không thèm để ý tới, ta đây cứ tiếp tục viết, cứ rảnh là viết, Thiếu Âm ngồi yên được, nhưng ta không tin An Thôi cũng ngồi yên được.”
Vệ Từ: “...”
Nếu như để Lữ Trưng nghe được những lời này của Khương Bồng Cơ, chắc chắn là sẽ khóc đúng không?
“Năng lực của Thiếu Âm, huynh và ta đều biết. Để huynh ấy ở bên cạnh An Thôi không phải chuyện tốt với chúng ta.”
Vệ Từ khẽ ho một tiếng: “Mặc dù chủ công nói rất đúng, nhưng cách diễn tả của chủ công quả thực vẫn khiến người khác không chấp nhận nổi.”
Nói thật, Vệ Từ đã từng có một khoảng thời gian khá ghen tị với Lữ Trưng.
Lữ Trưng có thể không e ngại gì mà đến gần cô, nói chuyện thân thiết với cô, Vệ Từ lại chỉ có thể đứng bên ngoài ranh giới an toàn để nhìn cô.
Tất cả đau khổ chỉ có thể tự mình nhấm nuốt, không thể thổ lộ được phần nào với ai.
Khương Bồng Cơ không biết Vệ Từ đang suy nghĩ chuyện gì, cô chỉ cười nói: “Bên cạnh ta chỉ có Tử Hiếu, Thiếu Âm thì không ở đây, chẳng lẽ huynh sẽ nói với huynh ấy à? Mà cho dù huynh ấy có biết ta nói gì thì cũng chẳng có ý kiến gì được. Sau này, ta là chủ công của huynh ấy, huynh ấy là thần tử của ta. Trước đây huynh ấy không làm gì được ta, thì sau này cũng vậy.”
“Như vậy, thật ra cũng là một kết cục tốt.”
Lữ Trưng ở kiếp trước, kết cục vô cùng thê thảm.
Nếu như kiếp này được viên mãn, thật ra cũng có thể bù lại được sự đáng tiếc ở kiếp trước.
Nếu để Lữ Trưng biết đoạn đối thoại của đôi cẩu nam nữ này, chắc hẳn sẽ tức giận không chịu nổi mất.
Trên đời này còn có người vô liêm sỉ hơn bọn họ không?
Sự thật chứng minh, không có.
Khương Bồng Cơ vô lại ngang với sách giáo khoa, không ai có thể so được với cô.
Khi Lữ Trưng nhìn thấy lá thư mà Khương Bồng Cơ viết cho anh ta tùy tùy tiện tiện xuất hiện trong tay An Thôi như vậy, một suy nghĩ đột nhiên bật ra trong đầu anh ta.
Tên đó vẫn chưa từ bỏ ý định châm ngòi ly gián hay sao?
Trước đây, không phải Khương Bồng Cơ chưa từng viết thư cho Lữ Trưng, cô không chỉ tự tay viết mà còn phái Phương Trực đến thuyết phục, chỉ tiếc là tín niệm của Lữ Trưng kiên định, chưa từng dao động. Lần này, Khương Bồng Cơ lại hạ một liều thuốc mạnh, nội dung của bức thư muốn mập mờ tới đâu thì mập mờ tới đó... Mà quan trọng hơn là bức thư này xuất hiện trong tay An Thôi ngay khi hắn vừa mới thua trận.
Sắc mặt của An Thôi vô cùng nghiêm trọng.
“Thiếu Âm có gì muốn giải thích không?”
Vietwriter.vn
Đối mặt với sự chất vấn của An Thôi, Lữ Trưng còn chẳng có sức để mà nổi giận.
“Chỉ là thủ đoạn châm ngòi ly gián vụng về mà thôi, trước đây cũng không phải là không có, chỉ dựa vào thứ này, chủ công liền nghi ngờ lòng trung thành của thần sao?” Lữ Trưng chẳng buồn cãi lại cho mình, mỗi lần An Thôi nghi ngờ anh ta, hảo cảm của anh ta với An Thôi liền hao mòn thêm một chút: “Những lá thư trước giờ Liễu Hi từng viết chất đống trong góc còn phủ bụi rồi, từ xưa tới nay thần chưa từng làm gì phản bội ngài, chuyện này vẫn chưa thể chứng minh lòng trung thành của thần sao?”
“Trung thành? Nếu như trung thành thật, vậy tại sao ngươi không thẳng thắn với ta chuyện Phương Trực?”