Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1672

Đối mặt với sự chất vấn của An Thôi, phản ứng của Lữ Trưng lại có vẻ đầy thâm thuý.



Vì sao anh ta không nói thẳng với An Thôi việc Phương Trực tới đây thuyết phục anh ta, chẳng lẽ trong lòng An Thôi thật sự không hề hiểu chút nào sao?



Khi Phương Trực tới đây, Lữ Trưng còn đang bị An Thôi ghẻ lạnh vứt qua một bên mà, anh ta phát điên hay là phát ngốc rồi, vì sao phải nói thẳng với hắn?



Lữ Trưng bình tĩnh nhìn chủ công nhà mình, anh ta trả giá tâm huyết cùng sức lực trong mấy năm nay cho người đàn ông này, anh ta vẫn luôn cố gắng duy trì mối quan hệ quân thần này, kết quả là đổi lại được sự đề phòng, nghi kỵ cùng chèn ép hết lần này tới lần khác. Lữ Trưng đã như vậy rồi, anh ta còn phải chứng minh lòng trung thành của mình thế nào đây? Chẳng lẽ anh ta thật sự phải noi theo người xưa, cắm ngay một nhát dao vào trong tim mình, lấy trái tim ra cho An Thôi xem thử hay sao? Ha, nực cười!



An Thôi đã thu hút phần lớn sự tức giận của anh ta, cho nên đầu sỏ thật sự làm ra chuyện này - Khương Bồng Cơ không còn đáng ghét tới vậy nữa.



“Hồi còn trẻ, Phương Trực là bạn học cùng trường với thần, cũng có quan hệ cá nhân với Liễu Hi. Huynh ấy cũng không xuất sĩ cho Liễu Hi đâu, cùng lắm chỉ là giao tình cá nhân mà thôi. Thần không nói ra việc của Phương Trực chỉ là không muốn để chủ công hiểu lầm, ngộ thương Phương Trực.” Đã tới nước này rồi, Lữ Trưng vẫn cứ bình tĩnh tự nhiên, hoàn toàn không có sự quẫn bách và kích động khi bị người khác vạch trần, thậm chí anh ta còn có thể giữ sắc mặt bình tĩnh đứng trước An Thôi mà chậm rãi nói chuyện, nói rõ ràng từng tiếng thanh minh cho bản thân: “Còn nữa, thần chưa bao giờ cố ý che giấu chuyện Phương Trực cả. Chủ công không tin được thần, chẳng lẽ cũng không tin được Hoa Uyên sao? Hắn biết chuyện Phương Trực, nhưng hắn cũng không hề báo cho chủ công, rốt cuộc là vì cái gì, sao chủ công không tự suy nghĩ xem?”



Nói ra lời này, Lữ Trưng không nhịn được tự trào phúng bản thân mình.



Anh ta và Hoa Uyên chẳng hợp nhau chút nào cả, lúc này anh ta lại phải lấy đối phương ra làm tấm chắn mới có thể xóa bỏ được hoài nghi của An Thôi, thật sự là buồn cười.



“Hắn biết Phương Trực tìm ngươi ư?”



An Thôi khẽ cau mày, dường như hắn không ngờ là Hoa Uyên cũng liên quan tới chuyện này.



Lữ Trưng gật đầu: “Đúng vậy, khi Hoa Uyên đến phủ của thần, Phương Trực vẫn còn ở trong quý phủ, nhưng hắn không nói gì.”



Tấm chắn Hoa Uyên này rất có tác dụng, sự nghi ngờ trong lòng An Thôi quả nhiên đã bị đánh bay hơn nửa, suy nghĩ ban đầu của hắn cũng bắt đầu dao động.



Sắc mặt An Thôi dịu đi, Lữ Trưng lại không nhịn được nhắm mắt lại, không nhìn phản ứng của đối phương, lại càng không muốn để đối phương nhìn thấy sự thất vọng của anh ta.



An Thôi lẩm bẩm: “Vì sao hắn không nói rõ với ta?”



“Có lẽ hắn cho rằng Phương Trực vô hại, cũng có thể là hắn cảm thấy không cần nghi ngờ lòng trung thành của thần với chủ công, cũng có thể là... Hắn cảm thấy đây là nhược điểm của thần, để lại sau này sẽ có tác dụng.” Lữ Trưng nói tới đây, giọng điệu mỉa mai của anh ta càng rõ ràng hơn: “Chủ công cho rằng sẽ là khả năng nào đây?”



Câu hỏi này của Lữ Trưng khá là không khách sáo, thậm chí còn có vẻ chất vấn An Thôi thẳng thừng, An Thôi nghe thấy vậy bèn tỏ ra bất mãn.



“Thiếu Âm đang oán trách ta?”



An Thôi biết rõ còn hỏi, Lữ Trưng nghe thấy vậy, âm thầm cười khẩy.



Oán trách?



Lữ Trưng này chịu nhiều thiệt thòi như vậy, mà trong mắt An Thôi mới chỉ đến trình độ “oán trách” thôi sao?



Bây giờ, anh ta đang hối hận bản thân mình năm đó mù mắt rồi, cho dù là người phụ nữ bạc tình không đáng tin Khương Bồng Cơ kia cũng đáng tin hơn là An Thôi.



An Thôi không hổ là máy bay chiến đấu trong đám đàn ông cặn bã.



Đương nhiên An Thôi cho rằng hắn có thể hưởng thụ hai tay hai súng, tay trái ôm Hoa Uyên, tay phải ôm Lữ Trưng, hai vị mưu sĩ tay cầm tay làm anh em tốt với nhau, cúc cung tận tụy cho đại nghiệp của hắn, tất cả những mâu thuẫn cá nhân đều để sang một bên, không thể vì tư mà bỏ công được.



Hắn nói: “Vừa rồi ta nghe lời ngươi nói, hiểu lầm của ngươi với Hoa khanh khá sâu sắc. Hắn và ngươi đều là những người quang minh lỗi lạc, công bằng mà giữ mình, sao hắn có thể dùng mánh khóe không chính đáng như vậy để hãm hại đồng liêu được? Ta có nghe nói các ngươi không hợp nhau trong đời tư, nhưng không ngờ lại tới mức như nước với lửa. Thiếu Âm, ngươi và hắn đều là phụ tá đắc lực của ta, phải gắn bó với nhau mới được. Cho dù có sứt mẻ, nhưng vẫn phải sống dựa vào nhau, nâng đỡ lẫn nhau...”



Lữ Trưng: “...”



An Thôi không biết nói chuyện thì có thể đừng nói nữa được không?



Anh ta sắp bị sự so sánh của đối phương làm cho thấy ghê tởm sắp nôn ra rồi, ai thèm gắn bó keo sơn với Hoa Uyên chứ!



Bỏ đi bỏ đi...



Có sự phụ trợ của tên cặn bã tuyệt thế An Thôi này, người đàn bà cặn bã Khương Bồng Cơ có thể tự xưng là máu đầu tim, ánh trăng sáng rồi.



Lữ Trưng nói: “Chủ công thật sự không biết mâu thuẫn giữa thần với Hoa Uyên sao?”



An Thôi nhíu mày nói: “Ta thỉnh thoảng có nghe nói, nhưng ta nghĩ rằng Thiếu Âm không phải là loại người vì thù riêng mà lỡ dở việc công.”



Trước đây, Lữ Trưng xây dựng hình tượng cá nhân quá mức quang minh vĩ đại, không chỉ có mình An Thôi mà những người khác đều hiển nhiên cho rằng Lữ Trưng có thể vì việc công mà bỏ qua thù riêng, lại vô tình quên mất Lữ Trưng là người chứ không phải thánh nhân, anh ta cũng có những cảm xúc riêng, không thể đại công vô tư được.



Lữ Trưng nghe xong, tâm trạng vô cùng mệt mỏi.



Cho dù thuở trung niên, An Thôi từng gặp nạn, nhưng thói quen được nuôi dưỡng từ lâu đã sớm khắc sâu vào cốt tủy. Sau khi phất lên một lần nữa, hắn đã quên mất cảm giác làm người phải nơm nớp lo sợ, tìm lại được sức mạnh khi làm sĩ tộc cao quý, hồn nhiên quên mất “cố kỵ” là thế nào, lại càng không hiểu được nỗi khổ của Lữ Trưng.



Câu nói vừa rồi của An Thôi vô cùng không hợp lý.



Hắn thẳng thắn chỉ trích Lữ Trưng vì tư mà bỏ công, cố ý không bỏ qua cho Hoa Uyên.



Lữ Trưng che giấu sự thất vọng trong lòng mình, anh ta khom người chắp tay, giọng nói bình tĩnh, nói: “Liễu Hi dùng loại thủ đoạn không sáng sủa này để hãm hại thần, ly gián niềm tin của chủ công với thần, thần lại không đưa ra được bằng chứng đủ hùng hồn để chứng minh mình trong sạch, đây là lỗi sai của thần. Việc Phương Trực, quả thần là thần đã suy nghĩ thiếu chu toàn. Để tránh hiểu lầm, thần tình nguyện tự cấm túc, giao lại toàn bộ quân vụ binh quyền trong tay, chờ chủ công điều tra manh mối, trả lại trong sạch cho thần rồi tính tiếp.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn



An Thôi vừa nghe những lời này liền ngây ra.



Quả thật là hắn đến đây để hỏi tội Lữ Trưng, nhưng sau khi nói xong, cán cân tiểu ly trong lòng hắn lại nghiêng về Lữ Trưng, hối hận vì sự đa nghi của mình.



Vậy mà Lữ Trưng lại nói tới đường cùng như vậy, căn bản không cho hắn bậc thang đi xuống.



Mặc cho An Thôi có nghĩ thế nào, Lữ Trưng cũng lười suy nghĩ, anh ta đã tự cấm túc nên không quan tâm đến chuyện gì hết.



Bên kia, Khương Bồng Cơ vẫn còn miệt mài cặm cụi viết thư cho bạn học cũ.



Đi đánh giặc viết một phong, không đánh giặc cũng viết một phong, tâm trạng tốt viết một phong, tâm trạng không tốt cũng viết một phong...



Vệ Từ lau mồ hôi lạnh một phen, đứng nhìn chủ công nhà mình không ngừng vươn chân đến ranh giới bị Lữ Trưng đánh gãy chân.



“Chủ công không sợ làm như vậy, trái lại sẽ khiến An Thôi hết nghi ngờ sao?”



An Thôi là chủ công kiếp trước của Vệ Từ, anh hiểu rất rõ người này. Một khi đã quyết tâm rồi thì hào khí vạn trượng kia thật sự rất thu hút người khác. Năm đó, Vệ Từ tình nguyện rời núi đi theo An Thôi, không chỉ là bị thành ý của đối phương lay động mà còn có vì niềm tin được ăn cả ngã về không của đối phương.



Dựa theo lời nói của chủ công nhà mình, An Thôi chính là kẻ đi đầu trong lĩnh vực bán hàng đa cấp, rất giỏi thuyết phục người khác.



Nếu như An Thôi buông lỏng cảnh giác, tin tưởng Lữ Trưng một lần nữa, chưa chắc Lữ Trưng đã không hồi tâm chuyển ý.



Dù sao cũng là người đàn ông mà mình lựa chọn, có quỳ cũng phải phò tá hắn, biến điều không thể thành có thể.



Cho dù đối phương có là một bãi phân, thì vẫn sẽ có mưu sĩ muốn khắc đối phương thành hoa.



Không may là, Lữ Trưng chính là người như vậy.



“Những thứ như lòng nghi kỵ ấy, làm sao mà trừ tận gốc cho được?” Khương Bồng Cơ cười: “Hơn nữa, Thiếu Âm lại không phải là loại người vô tư tới mức tát một cái xong cho một viên kẹo là có thể khiến huynh ấy không ghi thù. An Thôi cho rằng hắn là ai chứ? Hắn muốn vãn hồi là vãn hồi được hay sao? Ghê tởm tới vậy à?”

Bình Luận (0)
Comment