Xương thịt trẻ sơ sinh thường giòn và mềm, không nên nấu quá lâu, trong đó thì thịt bé gái là ngon nhất.
Thịt trẻ con tươi và mềm, nên nấu chín bảy phần, dùng rượu gạo, gừng tỏi để loại bỏ mùi tanh, trong đó thì thịt bé nam là ngon nhất.
Thịt người lớn có vị chua nhưng lại mọng nước, thịt nạc của đàn ông cực kỳ ngon, phụ nữ thì thịt trắng nhiều, nhiều dầu mỡ hơn, thích hợp để tinh chế dầu người.
Thịt của mấy ông bà già thì hôi không ngửi được, vị chua không chịu nổi, ăn vào vô vị, chỉ có lấy xương đi hầm canh, bỏ thêm gia vị, vị canh mới đậm đà thơm nồng.
Ngoài những thứ trên, tác giả còn nếm thử vị thai nhi chưa được sinh ra vẫn còn trong bụng phụ nữ, tháng nào cũng có.
Cả cuốn “Phú thịt người”, số lượng chữ không quá năm trăm, vậy mà mỗi một chữ đều tràn ngập ác ý và tà niệm lớn nhất trong nhân gian.
Đọc cuốn “Phú thịt người”, khát vọng hoà bình thịnh thế của Lữ Trưng càng mạnh mẽ hơn. Anh ta liều lĩnh được ăn cả ngã về không, đem hy vọng về hòa bình thịnh thế phó thác cho An Thôi, cứ mong rằng sẽ không xảy ra những chuyện bi thương như thế này nữa. Kết quả là An Thôi lại một lần nữa làm anh ta thất vọng.
An Thôi, An Đa Hỉ cơ bản là không gánh vác nổi chí hướng của Lữ Trưng.
Khang Hâm Đồng nức nở: “Thịt người... Sao họ nỡ làm ra những chuyện như thế...”
Lữ Trưng bình tĩnh nói: “Việc này phải xem tình hình thế nào rồi.”
Khang Hâm Đồng bị tin tức lộ ra trong lời nói của Lữ Trưng doạ đến phát sợ, đôi mắt đỏ hoe trừng lên.
Cô bé chần chừ gọi một tiếng, giọng run rẩy: “Nghĩa phụ...”
“Nếu như An Thôi là minh chủ, trộn lẫn thịt người vào để làm quân lương, thì tự sẽ có người đứng lên thay hắn nhận tiếng xấu.” Lữ Trưng than thở: “Dù sao chúng ta cũng không phải dị tộc. Dị tộc hành sự đều không kiêng nể gì cả, ăn thịt người cũng là việc bình thường, nhưng chúng ta thì khác. Có một số việc, dị tộc làm được còn chúng ta thì không. Ăn thịt người để lót dạ cho no bụng, cho dù là kế tạm thời thì vẫn là làm trái với luân lý làm người, thật quá tàn nhẫn! Không những bị người đời lên án, lưu truyền hậu thế cũng sẽ bị phỉ báng muôn đời. Cho dù là như thế thì cũng phải xem xét có đáng hay không...”
Khang Hâm Đồng: “Ý của nghĩa phụ là...”
Lữ Trưng: “Nếu như thật sự có lúc rơi vào bước đường cùng, An Thôi là người xứng đáng thì dù phải chịu tiếng xấu muôn đời cũng đáng.”
Việc anh ta để tâm tới không phải là dùng thịt người để lấp vào quân lương, mà là An Thôi căn bản không xứng đáng để anh ta phải đứng ra thay hắn nhận mọi lời phỉ báng.
Lữ Trưng nghĩ như vậy, không những anh ta mà rất nhiều mưu sĩ khác cũng giống thế.
Khang Hâm Đồng nghe xong, cả người run rẩy, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.
“Nếu như cảm thấy tàn nhẫn thì đợi những việc này kết thúc, con yên tâm ở trong nhà chờ cập kê đi, nghĩa phụ sẽ tìm cho con một mối hôn sự tốt.” Lữ Trưng nói một cách bình tĩnh: “Hoa Uyên nói lương thảo sẽ tới trong ba ngày nữa, tuy nhiên lời của người này không đáng tin, hắn không có lòng trung thành với An Thôi, thậm chí còn có ý mưu hại, có dã tâm chiếm đoạt địa vị. E là ba ngày sau vẫn không thấy lương thảo được vận chuyển tới. Coi như Liễu Hi đã nắm thế chiến thắng trong tay rồi...”
Cho dù Lữ Trưng cảm thấy hoang đường nhưng anh ta không thể không thừa nhận, bạn học nhà mình phù hợp làm chủ thiên hạ hơn là An Thôi.
Cuộc tranh chấp này có lẽ đã đến lúc hạ màn rồi.
Khang Hâm Đồng: “Nghĩa phụ mai này sẽ đầu quân cho Lan Đình Công? Cũng đúng, ngài ấy vốn rất xem trọng nghĩa phụ...”
“Xem trọng? Khó nói trước! Tính cách của Liễu Hi không dễ đoán, nói cô ta tâm tình bất định, hỉ nộ vô thường cũng không có gì là sai. Cô ta năm lần bảy lượt chiêu hàng, nhưng lần nào cũng mang ý ly gián cùng tính toán. Ai mà biết được cô ta thật lòng hay thế nào? Rốt cuộc là thực sự chiêu hàng hay chỉ là hư tình giả ý?” Lữ Trưng là một người hiểu biết thông suốt, nhưng cũng là người hay suy nghĩ, rất dễ để tâm vào chuyện vụn vặt, anh ta tiếp tục nói: “Nhưng mà, vi phụ không phải sư huynh Trình Hữu Mặc. Nếu An Thôi thất bại... Ấn núp một thời gian lại tận dụng quan hệ của thư viện Lang Gia để xuất sĩ.”
“Trình Hữu Mặc? Là sư huynh đồng môn mà nghĩa phụ đã từng nói tới ạ?”
Lữ Trưng đáp: “Huynh ấy là một quân tử, tính cách không giống với ta, suy nghĩ cũng chu đáo tỉ mỉ hơn. Điểm nào cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt, đó là quá ‘chí công vô tư’. Sau sự thất bại của Hoàng Tung, Hữu Mặc liền bặt vô âm tín, nhàn rỗi ở nhà. Dĩ nhiên không phải huynh ấy chỉ nhận định Hoàng Tung, mà là huynh ấy đã cân nhắc rất nhiều, chủ yếu vẫn là vì các huynh đệ và Uyên Kính tiên sinh mà cân nhắc... không muốn liên luỵ tới bọn họ.”
Khang Hâm Đồng không hiểu.
“Sao lại có thể liên lụy chứ?”
Lữ Trưng đáp: “Nếu như con quan sát kỹ lưỡng chúng thần dưới trướng Liễu Hi, con sẽ biết nhánh của thư viện Lang Gia đã lớn mạnh tới mức độ nào.”
“Chưa chắc Lan Đình Công đã để tâm đến chuyện này, thêm một cái cũng không nhiều, bớt một cái cũng không ít mà.”
Khang Hâm Đồng cho rằng idol nhà mình sẽ không hẹp hòi như vậy.
“Cô ta không quan tâm, những Hữu Mặc lại không thể không để tâm, những người có xuất thân từ thư viện Lang Gia cũng như thế.” Lữ Trưng bất đắc dĩ nói: “Thế gian này, quân tử thì ít mà kẻ tiểu nhân lại nhiều, thư viện Lang Gia cũng không phải là vùng đất trong sạch gì. Uyên Kính tiên sinh cũng không cách nào đảm bảo đệ tử mình dạy dỗ đều là quân tử chính phái. Luôn có những người nóng vội bộp chộp, dựa vào quan hệ với thư viện Lang Gia mà không ngại dùng mọi thủ đoạn để mình được trèo cao. Đây không phải là điều mà thầy và các sư huynh sư đệ muốn nhìn thấy, nhưng bọn họ lại chỉ có thể tự ràng buộc bản thân, không có cách nào để trói buộc người bên cạnh mình...”
Khang Hâm Đồng càng nghe càng thấy có gì đó không đúng.
Nếu như Lữ Trưng cho rằng hành động né tránh hiềm nghi của Trình Tĩnh là quân tử thì chẳng phải anh ta tự nhận mình là kẻ tiểu nhân?
Trình Tĩnh lựa chọn né tránh hiềm nghi, Lữ Trưng lại nói quyết phải xuất sĩ.
“Nghĩa phụ...”
Lữ Trưng: “Lựa chọn của mỗi người không giống nhau, không có gì đáng khiển trách ở đây cả, chỉ cần không làm trái với lương tâm là được.”
Khang Hâm Đồng: “Cho dù là như thế, nữ nhi vẫn bằng lòng theo nghĩa phụ, tuyệt đối không làm những việc trái lương tâm.”
Khóe môi Lữ Trưng khẽ lộ ý cười nhợt nhạt.
“Được!”
Bởi vì chuyện thịt người mà Khang Hâm Đông và Lữ Trưng cả ngày nay chưa ăn gì.
Bọn họ cũng không thể nào cản binh sĩ ăn chỗ lương thảo ấy, chỉ có thể bảo đảm bản thân không ăn.
“Ngày mai, ta sẽ viện cớ để con được rời khỏi doanh trại.”
An Thôi đã bị định trước là sẽ thất bại, không phải bại dưới tay Khương Bồng Cơ thì cũng là bại dưới tay Hoa Uyên, Lữ Trưng thật sự không muốn mình phải chết cùng hắn.
Ngoài ra, lương thảo quân doanh trụ không nổi hai, ba ngày nữa rồi, đến khi hết thức ăn, sợ là An Thôi sẽ không thể khống chế được tình cảnh ấy.
Lữ Trưng tiếc mệnh, anh ta không muốn phải bỏ mạng khi còn chưa được ngắm nhìn thái bình thịnh thế.
Khang Hâm Đồng gật đầu, đưa tay cắt bánh mì thành những mẩu nhỏ rồi bỏ vào bát canh nóng cho nở ra, nếu không thì thực sự không cắn nổi.
Lữ Trưng ăn hai miếng liền buông đũa, phần còn lại đều để cho Khang Hâm Đồng ăn.
Đúng như những gì Lữ Trưng dự đoán, đến nay, lương thảo mà Hoa Uyên hứa mang tới vẫn chưa xuất hiện.
Mọi người mong ngóng được nhìn thấy sự hiện diện của đội lương thảo, những người được phái đi tiếp ứng đội lương thảo trái lại còn bị phục kích bởi kẻ địch. Vietwriter.vn
Kẻ địch đã ra đòn phủ đầu, bọn họ bị đánh cho tới mức không còn đường lui.
An Thôi nhận được tin báo, tức đến mức ngất xỉu.
Đầu sỏ Lý Uân thì đắc ý dẫn binh lính dưới trướng về doanh trại.
Anh cứ nghĩ lần này chỉ là một chiến công tầm thường, nhưng không ngờ chủ công nhà mình lại ghi công lớn thế này cho anh.
“Hả?”
Quy mô của quân địch không lớn, sức chiến đấu cũng không mạnh, Lý Uân gần như nắm chắc phần thắng, không hề có chút áp lực nào.
Thật không ngờ lại có thể lập được công lớn như vậy!
“Chẳng lẽ mạt tướng đã xem nhẹ cái gì? Vô tình giết chết kẻ cầm đầu của bọn họ?”