Đối diện với câu hỏi của Lý Uân, Khương Bồng Cơ trầm mặc một giây.
“Đều không phải.”
Không phải?
Lý Uân càng thêm bối rối.
Anh cũng được xem là lão thần đã cùng Khương Bồng Cơ đánh thiên hạ từ những ngày đầu, biết rõ chủ công là người có bề ngoài cao ngạo lạnh lùng và đầy tính toán, nhưng bên trong lại là người dịu dàng, kiên nhẫn, anh liền thuận miệng hỏi một câu: “Không công thì không nhận lộc, chủ công khen mạt tướng thì đó là vinh quang của mạt tướng, nhưng lai lịch của quân công lại không được rõ ràng, mạt tướng thật sự không dám nhận. Xin chủ công hãy cho mạt tướng một lời giải thích, cũng là để mạt tướng biết được công lao là từ đâu mà có.”
Khương Bồng Cơ không kìm được mà liếc Lý Uân một cái, trêu chọc: “Nghĩ không rõ? Nghĩ không rõ, vậy thì để ta thu hồi công lao này đi.”
“Đừng mà chủ công...”
Nhìn con vịt chín thơm ngon bay mất, Lý Uân tiu nghỉu, dáng vẻ mất mát.
Khương Bồng Cơ không cần nhìn cũng biết vô vàn bình luận trong kênh livestream sẽ là kiểu “Vuốt ve tiểu thiên sứ Hán Mỹ, “Tiểu thiên sứ Hán Mỹ đừng khóc”, “Wow wow wow - sao tiểu thiên sứ lại có thể dễ thương vậy chứ”, “Streamer, hãy làm người lương thiện, đừng bắt nạt tiểu thiên sứ nữa”...
Không thể không thừa nhận, Lý Uân thực sự có vốn liếng để phô bày sắc đẹp, ra vẻ dễ thương. Anh thừa hưởng ngũ quan của cha mẹ một cách hoàn mỹ, vẫn luôn là hình mẫu lý tưởng cho các sao nam trong ngành giải trí. Cho dù bây giờ đã sắp ba mươi tuổi nhưng khuôn mặt này vẫn chẳng có gì thay đổi nhiều so với thời còn trẻ.
Người khác tuổi tác càng cao thì giá trị nhan sắc càng giảm, riêng Lý Uân tuổi ngày càng lớn, giá trị nhan sắc ngày càng cao.
Lúc nở nụ cười rạng rỡ, anh giống như nam thần tràn ngập khí chất tươi mới năng động, không những văn võ song toàn mà còn vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu.
Một khi lộ ra vẻ nghiêm túc, anh không cần phải tỏ ra cao ngạo lạnh lùng, chỉ riêng thần thái ấy thôi cũng khiến anh rất uy nghiêm rồi, là nam thần cao lãnh cấm dục. Quan trọng là mọi người nhìn qua thì thấy anh rất gầy nhưng cơ bắp dưới lớp áo kia lại có thể khiến người ta chảy máu mũi. Sự tương phản lớn như thế khiến nhóm cá muối yêu thích đến mất kiểm soát.
Đương nhiên, cá muối là một nhóm người đặc biệt, có một số tự nhận mình là fan mẹ của Lý Uân, có một số lại tự nhận là fan sự nghiệp, số khác thì gọi mình là fan bạn gái... Kỳ lạ hơn nữa là còn có fan only đam mỹ. Khương Bồng Cơ cũng từng đọc qua văn CP của Hán Mỹ đáng yêu ấm áp và võ tướng Lý Uân cao lãnh trên bình luận. Khẩu hiệu của đám fan này là bọn họ không có được Lý Uân, người khác cũng không có được Lý Uân, vậy thì hãy để cho Lý Uân tự công tự thụ đi.
Khương Bồng Cơ: “...”
Thật sự là hết nói nổi!
Dưới yêu cầu gay gắt của đám fan cá muối, Khương Bồng Cơ đã nương tay, không tiếp tục làm khó Lý Uân nữa.
“Đùa huynh thôi, ta trông giống kiểu người hay lật lọng lắm à?”
Khương Bồng Cơ đối xử với các võ tướng rất tốt. Cho dù quân phí hàng năm đều tiêu quá mức, cần cô dùng tiền riêng để bù lại, nhưng cô vẫn chưa từng nói tới sẽ cắt giảm quân nhu, thậm chí còn hào phóng hơn nữa với những võ tướng hữu dụng, ban thưởng ngày lễ tết cũng không hề thiếu.
Thói quen này đã duy trì nhiều năm, làm sao có thể chơi xấu, hủy bỏ quân công của Lý Uân chứ?
Cô điều chỉnh sắc mặt rồi nói: “Hán Mỹ có biết binh mã mà huynh chỉ huy đã đánh bại ai?”
Lý Uân nhìn thấy Khương Bồng Cơ trở nên nghiêm nghị, không tự chủ cũng thu lại ý cười, nghiêm túc đáp: “Điều này thì ta không rõ.”
Khương Bồng Cơ cười lớn: “Nếu như An Thôi mà nghe được lời của huynh thì chắc sẽ tức ói máu mất.”
“Tại sao?”
Lý Uân không hiểu liền hỏi.
Khương Bồng Cơ đáp: “Huynh bất ngờ phục kích bọn họ, không phải là mưu đồ từ trước, An Thôi và những người khác lại không hay biết gì.”
Chính vì không phải cố ý nên mới càng khiến người ta tức giận!
Vận may của Lý Uân dạo gần đây không tệ chút nào, lần này lại là nhờ vào thực lực và vận may để làm trọng thương đội quân đang dần sụp đổ của quân thù. Đây không phải là ý định ban đầu của Lý Uân, chỉ là trùng hợp mà thôi. Nếu như An Thôi biết được chuyện này thì có tức đến nỗi nhảy ngược lên không đây?
Nghiêm trọng hơn, có khi tức đến mức chảy máu não mất.
Lý Uân không có cách nào giải thích được “hứng thú độc ác” của Khương Bồng Cơ, ngay thẳng cho An Thôi một nhát.
“Cho dù không có chuyện này xảy ra thì An Thôi cũng sẽ chẳng còn bay nhảy được bao lâu nữa, thất bại của hắn há có thể đổ lỗi do đen đủi?”
Nói thẳng ra là thực lực của An Thôi chưa đủ, đâu cần lấy vận may làm màn che?
Khương Bồng Cơ nhịn cười đáp: “Ừm, những lời này của Hán Mỹ đúng là có lý.”
Bên An Thôi bồn chồn vì chuyện thiếu quân lương, Hoa Uyên nơi hậu phương lại cố ý kéo dài, cộng thêm đả kích từ phía Khương Bồng Cơ, đến mức nửa năm nay, An Thôi thắng ít bại nhiều, còn suýt chút nữa đã bị Khương Bồng Cơ đánh bại. Nửa năm trôi qua, địa bàn mà An Thôi bị mất quả không ít.
Tiền tuyến liên tiếp thất bại, việc cung ứng quân lương bị gián đoạn, cuối cùng chỉ có thể trộn lẫn thịt người vào quân lương, kéo dài thêm chút thời gian.
Thật không ngờ rằng số lương thảo mà họ mong chờ từng ngày lại không được chuyển đến như dự định, binh mã được phái đi để tiếp ứng đội lương thảo cũng bị Lý Uân mai phục giết hết, có thể thấy khí thế của binh sĩ đã bị đả kích nặng nề đến mức nào. Nếu không phải lập trường, chiến tuyến khác nhau, cá muối trong kênh livestream thật sự muốn đồng tình với An Thôi.
[Làm Một Bộ Móng Đẹp]: Ài, cái tên của đại lão An Thôi rốt cuộc là vị trưởng bối nào đã đặt cho hắn chứ? Người ta thật sự muốn dùng cả đời để giải thích cái từ “Thôi” này rốt cuộc yếu đến mức nào. Cho dù sau này thêm hai chữ “Đa Hỉ”, thì cũng chẳng cách nào thay đổi được vận mệnh cả đời này của hắn. Mặc dù tui là một fan cứng trong chiến tuyến của Streamer, nhưng thấy đối thủ xui xẻo thế này, tui thật sự không kìm được muốn vượt tường mà đồng tình với hắn ba giây.
Các cá muối từ lâu đã nhận thấy cái tên An Thôi không thuận mắt rồi.
Rốt cuộc là trưởng bối nhà nào lại lấy cái chữ “Thôi” này để đặt tên cho con chứ?
Người đa cảm cũng chính là người có nhiều phiền muộn.
Xem ra cả đời đều sẽ không gặp may.
[Tiểu Bạch Thỏ Dễ Thương]: An Thôi, tên tự là Đa Hỉ, cách thức đặt tên như thế này rất phổ biến ở thời cổ đại, ví dụ như Lưu Quá, tên tự là Cải Chi. Ý nghĩa của danh và tự trái ngược nhau, vừa có ý căn dặn ràng buộc lại có ý chúc phúc tốt đẹp. Dĩ nhiên, bây giờ nhìn lại cái tên An Thôi thì chẳng có ý gì tốt đẹp cả.
[Phúc Khí Đa Đa]: Từ việc chọn tên là có thể biết được trình độ học vấn của bậc cha mẹ rồi. Liễu Hi tự Lan Đình; Lý Uân tự Hán Mỹ; Phong Giác tự Hoài Giới... Cái tên nào cũng đẹp, đọc lên thấy hay, viết ra thấy đẹp, đến ngụ ý cũng hoàn mỹ. Riêng chỉ có cái tên An Thôi là lẻ loi. Vietwriter.vn
Đám cá muối chửi đổng thoả thích, dù sao đống bình luận trên màn hình này cũng chỉ có bọn họ và Khương Bồng Cơ nhìn thấy, An Thôi chẳng xem được thì sợ gì chứ?
Quả đúng vậy, An Thôi không thấy được.
Vậy nên... đây cũng coi là có chút an ủi nhỉ?
“Tại sao? Tại sao đến hôm nay rồi mà lương thảo vẫn chưa tới?”
Cho dù An Thôi tín nhiệm Hoa Uyên, nhưng từ giây phút Hoa Uyên làm không tốt, nguy hại tới tính mạng cùng sự nghiệp bá chủ của hắn thì mọi tín nhiệm đều đã sụp đổ.
Trên đường tuy có quân địch mai phục, nhưng với tí phục kích này mà vẫn có thể chặn được đội lương thảo ư?
Khi An Thôi tỏ vẻ không hài lòng với Hoa Uyên, hắn nhìn Hoa Uyên thế nào cũng thấy không thuận mắt, hận một nỗi là không thể lôi gã tới trước mặt mà gào thét một trận.
Tiếc là Hoa Uyên ở phía hậu phương, không làm gì được gã. Hai nơi liên lạc lại vô cùng bất tiện, hơn nữa đây cũng chẳng phải lần đầu Hoa Uyên bị truy cứu trách nhiệm.
An Thôi nổi cơn thịnh nộ, văn võ dưới trướng cũng không có kế sách gì khả thi.
Không phải là bọn họ vô dụng, nhưng dù là một người phụ nữ khéo léo cũng không thể nấu cơm mà không có gạo, vậy thì làm sao có thể đánh trận khi không có quân lương đây?
Đương nhiên, hồi quân lương đầy đủ, bọn họ cũng chẳng làm gì được bọn Phù Vọng.
Đến lúc thiếu quân lương, bọn họ lại càng có thêm lý do để biện minh cho việc bại trận.
Lúc này, một thần tử có quan hệ tốt với Lữ Trưng lên tiếng: “Chủ công có từng hoài nghi Hoa Uyên không?”
An Thôi nhíu mày, không vui đáp: “Ngươi có ý gì?”