Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1681

Nếu kiếp trước bọn Lữ Trưng đều có thể sống bình yên thì có lẽ họ cũng sẽ chỉ điểm sai lầm cho Vệ Từ như bây giờ.



Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, đề nghị của bọn họ là điều Vệ Từ cần nhất, để anh không đến mức đi sai đường.



Có điều bây giờ vẫn chưa quá muộn, anh đã có bài học từ kiếp trước, kiếp này chắc chắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ!



“Không công khai à? Như vậy là tốt nhất, tránh khiến cậu trở mục tiêu công kích.” Lữ Trưng vuốt ve quân cờ, cười nói: “Nhìn những người dưới trướng Liễu Hi, ngoài người của thư viện Lang Gia, những người khác chưa chắc đã hữu hảo với cậu. Bớt đi nhược điểm sẽ bớt lý do khiến cậu bị công kích.”



Dù cùng một thư viện bước ra, nếu Vệ Từ cản đường người ta thì có lẽ cũng sẽ bị đâm một dao.



Nói trắng ra là, lợi ích mới là nền tảng gắn bó quan hệ.



Lợi ích giống nhau, đó chính là đồng minh vĩnh viễn.



Vệ Từ ho khan nhắc nhở: “Chủ công không thích kéo bè kéo phái... Vì chuyện này nên đến giờ Hữu Mặc vẫn còn ở bên thầy hỗ trợ đấy.”



Nguyên nhân lớn nhất khiến Trình Tĩnh không chịu xuất sĩ là lo sẽ dính líu đến đồng môn xuất thân từ thư viện Lang Gia.



Khi Lữ Trưng thuận miệng nói ra bốn chữ “thư viện Lang Gia”, Vệ Từ nghe thấy liền kinh hồn bạt vía.



“Không thích là một chuyện, có để chuyện kết bè kết phái trong lòng hay không là chuyện khác. Tính nết Liễu Hi quá cương quyết, quá kiêu ngạo, chưa chắc cô ấy đã đặt chuyện ‘kết bè kết phái’ trong lòng. Kết bè kết phái thì đã sao, có thể thoát khỏi bàn tay cô ấy sao? Chỉ cần chưa vượt qua ranh giới cuối cùng thì gần như chắc chắn cô ấy sẽ lười làm lo chuyện. Nếu vượt qua ranh giới cuối cùng, dù không hề làm gì, cô ấy vẫn sẽ tìm lý do diệt trừ như thường. Hữu Mặc cẩn thận quá...” Lữ Trưng cười nhạo: “Cho nên mới nói... Liễu Lan Đình thật sự không phải là người được người khác yêu thích.”



Khiêm tốn hữu lễ mới là phẩm chất đáng quý, kiểu người hận không thể viết mấy chữ “ông đây đệ nhất thiên hạ” lên mặt đi gây thù chuốc oán như Khương Bồng Cơ dĩ nhiên không được yêu thích, bởi cô là kiểu người “dị đoan”! Thậm chí Lữ Trưng còn có suy nghĩ độc ác, mong thấy Khương Bồng Cơ lật thuyền trong mương.



“Sớm muộn gì cũng có một ngày, chắc chắn sẽ lật thuyền trong mương.”



Nếu lật thuyền không biết cô sẽ có vẻ mặt như thế nào.



Cho dù Vệ Từ không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói Lữ Trưng phán đoán không sai.



Cho dù là bệ hạ kiếp trước hay chủ công kiếp này, cả hai đều tự tin đến mức tự phụ.



Sao cô lại không để chuyện thuộc hạ “kết bè kết phái” vào mắt chứ?



Nếu thực sự có người vì “kết bè kết phái” chạm vào kiêng kỵ của cô thì không cần phải nói, cỏ trên mộ cao ba thước chính là kết cục.



Vệ Từ nhớ lại kiếp trước, quan hệ của chúng thần trong triều khá vi diệu, thậm chí anh còn nghi ngờ đối phương cố ý để mặc cho chúng thần kết bè kết phái, chỉ cần hơi giẫm lên ranh giới cuối cùng của cô thì cô sẽ lập tức ra tay với khí thế sét đánh, bứng trọn cả ổ... Nếu dựa theo mạch suy nghĩ này để ngẫm nghĩ kĩ lại thì thật đáng sợ. Triều Khương thành lập mười tám năm, trong thời gian đó đã thay đổi, thay máu rất nhiều thế lực, mỗi lần thay đổi đều có bóng dáng thả mồi câu cá của bệ hạ. Lấy sức một người đùa bỡn cả triều đình.



Lữ Trưng muốn thấy chủ công lật thuyền trong mương e là nằm mơ giữa ban ngày còn nhanh hơn.



“Sao Thiếu Âm không tin tưởng ngài ấy một chút.” Vệ Từ nói: “Ngài ấy có thể làm được.”



Lữ Trưng lộ vẻ một thời khó nói hết, ê răng nói: “Phụ xướng phu tùy, sợ các người thật đấy.”



Vệ Từ mím môi cười nhạt, ánh nắng bao phủ anh khiến da thịt giống như tỏa ra vầng sáng mờ ảo, trông như người trên trời.



Sao trên đời này lại có người đàn ông đẹp đến vậy?



Khang Hâm Đồng giật mình nghĩ.



Nụ cười của Vệ Từ nhếch lên giữa chừng chợt cứng ngắc.



Nhìn…



Anh phát hiện ra ai này?



Vệ Từ kiểm soát vẻ mặt mình, Lữ Trưng thì ngoắc tay gọi con gái nuôi đang đứng dưới hiên không dám vào phòng.



“Hâm Đồng, vào đây gặp sư thúc nào.”



Khang Hâm Đồng nghe tiếng gọi mới lấy lại tinh thần, vừa vội vàng vừa cố gắng kiềm chế đến gần hành lễ.



“Chất nữ bái kiến sư thúc.”



Lữ Trưng giới thiệu: “Nghĩa nữ mới thu nhận đợt trước, vừa thông minh vừa có thiên phú, quan trọng là hiếu thuận hiểu chuyện, Tử Hiếu thấy thế nào?”



Anh ta giống như một người cha đang khoe con gái, vênh váo đắc ý chờ đợi những lời khen ngợi từ miệng Vệ Từ.



Vệ Từ hơi nhíu mày: “Tên gì?”



Khang Hâm Đồng nói: “Chất nữ họ Khang, tiện chữ Hâm Đồng.”



Vệ Từ giả vờ tò mò hỏi: “Thiếu Âm tìm đâu được nghĩa nữ tốt như vậy?”



Lữ Trưng tưởng Vệ Từ hiểu nhầm mối “quan hệ cha con” này nên khó hiểu giải thích: “Sau này còn nhờ nó chăm sóc lúc về già nên dĩ nhiên phải tìm đứa con hiếu thuận vừa ý. Còn tìm được ở đâu thì chỉ có thể nói là duyên phận. Trên đời này chỉ có duy nhất một người thôi, cậu có ghen tị cũng không được.”



Rất nhiều gia đình không có tư cách nạp thiếp nhưng trên có chính sách dưới có đối sách, luôn có thể tìm được lỗ hổng, chẳng hạn như “con gái nuôi”, chẳng hạn như “thư đồng”, bọn họ có thể là những nhân vật rất đơn thuần nhưng cũng có thể là những nhân vật mang sắc thái đặc biệt khác.



Lữ Trưng nói năm chữ “chăm sóc khi về già”, quan hệ cha con này dĩ nhiên là rất nghiêm chỉnh.



“Lần đầu gặp mặt, chưa chuẩn bị gì.” Vệ Từ móc từ trong tay áo ra một món đồ chơi nhỏ tặng Khang Hâm Đồng, ánh mắt dịu dàng, áy náy nói: “Lễ vật hơi keo kiệt một chút, đợi sau này sẽ bù cho con một lễ vật chính thức…”



Khang Hâm Đồng chưa nhận vội mà lén lút quan sát sắc mặt Lữ Trưng, mãi đến khi đối phương cho phép mới vui vẻ nhận.



Lữ Trưng nói: “Sư thúc này của con là nhân tài hiếm có thời nay, nếu vi phụ không có thời gian dạy con thì con cứ đi tìm sư thúc. Đợi bao giờ con học được hết kiến thức của sư thúc thì sau này dù khuấy đảo phong vân, chắc chắn sẽ có chỗ đứng cho con. Cần phải học hỏi nhiều, biết chưa?”



“Vâng, nữ nhi hiểu.”



Vệ Từ nở nụ cười xấu hổ nhưng không hề thất lễ.



Thánh nữ Hồng Liên Giáo tương lai trở thành sư điệt của anh, thế đạo có thể xoay chuyển khó lường như vậy sao?



Sự thật chứng minh, có.



Khi thấy Khang Hâm Đồng bưng trà rót nước cho mình với dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, Vệ Từ như ngồi bàn chông.



Ký ức mấy chục năm của kiếp trước đều mơ hồ, duy chỉ có vài sự kiện và con người đặc biệt là vẫn còn rõ ràng, Khang Hâm Đồng là một trong số đó.



Là trọng phạm phản loạn, Khang Hâm Đồng đã dùng thân phận thánh nữ Hồng Liên Giáo có quan hệ thân thiết với không ít triều thần, biết điểm yếu của họ, thuộc dạng tội phạm cần đối đãi đặc biệt. Muốn moi được bí mật từ miệng những người này không thể không dùng cực hình. Rất nhiều người không chịu được đành phải khai, Khang Hâm Đồng là số ít ngoại lệ.



Vệ Từ lười truy cứu câu chuyện đằng sau của Khang Hâm Đồng, anh thấy, cô ta là một phản tặc.



Trùng hợp là Khang Hâm Đồng cũng không muốn đem quá khứ không thể chấp nhận được kia ra tìm kiếm sự đồng tình, miệng lưỡi rất kín.



[Chỉ cần ta còn một hơi thở, các người đừng mong moi được câu gì từ miệng ta.]



Ba ngày cực hình cô ta gần như nếm hết tất cả hình phạt địa lao nhưng vẫn không hề khai một câu nào.



Vệ Từ trình chuyện này lên bệ hạ, bệ hạ nảy sinh hứng thú, hạ mình đích thân đến địa lao xem thử.

Vietwriter.vn

Bệ hạ nhìn Khang Hâm Đồng mặc áo tù nhân dính đầy máu, nói khẽ: [Tội gì phải chôn bí mật xuống lòng đất, lấy tính mạng của mình che giấu tội ác cho những người kia chứ? Vốn cứ tưởng Hồng Liên Giáo chỉ là một đám ô hợp, ngoài giả thần giả quỷ thì chẳng biết gì cả, không ngờ còn có một kẻ ngoại lệ như ngươi.]



Khang Hâm Đồng ho ra máu, giọng mỉa mai: [Ta không khai bọn họ mới sống trong lo lắng, nhớ đến ta cả đời.]



Bệ hạ nhíu mày.



[Ngươi chết đi, người trong thiên hạ đều sẽ nhớ, nhưng ta chết đi sẽ im ắng như con giun con dế biến mất... Nếu có thể khiến bọn họ ghi nhớ thì coi như sống không uổng một đời rồi.]



Bệ hạ nói: [Hiểu rồi, ngươi có tâm nguyện gì?]



Khang Hâm Đồng cận kề cái chết cũng không chịu khai, loại phạm nhân này có tiếp tục tra hỏi cũng chẳng có giá trị gì.



[Có thể cho ta một mồi lửa không? Ta muốn chết sạch sẽ một chút...]

Bình Luận (0)
Comment